Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 20: Chương 20: Ngươi đúng thật là tâm địa ác độc!




Nguyên Định Dã đích thân bế Diệu Diệu ra ngoài phòng.

Hắn sờ sờ đầu nữ nhi, lại dắt Đại Hoàng đến bên cạnh, ôn nhu nói: “Phụ thân có một số việc cần nói với tổ phụ và tổ mẫu, con ở bên ngoài chơi với Đại Hoàng nhé, nếu cần cái gì thì cứ nói với quản gia. Chờ phụ thân nói xong sẽ đi tìm con.”

Diệu Diệu cầm đĩa điểm tâm, trong mắt mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Phụ thân yên tâm, Diệu Diệu không đi đâu, chỉ ở bên ngoài chờ phụ thân.”

Nguyên Định Dã nhìn quản gia nhẹ gật đầu rồi quay người đi vào phòng, đóng cửa, tiếng động bên trong một chút cũng không truyền ra được bên ngoài.

Quản gia Nguyên phủ cười nói với Diệu Diệu: “Lão phu nhân sớm biết tiểu thư Diệu Diệu sẽ tới nên đã chuẩn bị phòng cho tiểu thư ở, tiểu thư có muốn đi xem không?”

“Phòng của cháu?”

“Đúng vậy, là một căn phòng rất lớn!” Quản gia dụ dỗ nói: “Lão phu nhân bỏ ra rất nhiều tâm tư, tự mình bố trí, nếu tiểu thư muốn đi thì lão nô sẽ đưa tiểu thư đi xem.”

Diệu Diệu nghe xong quả nhiên có muốn. Nhưng cô nhìn cửa phòng đã khoá chặt, lại chần chờ nói: “Nhưng cháu muốn chờ phụ thân...”

“Tướng quân có đại sự muốn thương lượng, nói không chừng trời tối còn chưa nói xong.” Quản gia cười nói: “Nhưng đi xem phòng ở không tốn nhiều thời gian, lão nô ôm tiểu thư đi, chờ xem xong thì trở lại. Đợi lát nữa gặp được lão phu nhân, tiểu thư còn có thể nói cho lão phu nhân nghe, người nhất định sẽ rất vui.”

Diệu Diệu quả nhiên bị thuyết phục: “Vậy trước khi phụ thân ra, chúng ta mau đi thôi...”

Quản gia xoay người muốn ôm nhưng lại bị Diệu Diệu cản lại.

“Bá bá, cháu có thể tự đi.” Diệu Diệu nhìn mái tóc quản gia đã hơi bạc, kiêu ngạo mà nói: “Cháu trước kia mỗi ngày đều đi leo núi cắt cỏ, có thể đi được cả đường dài đấy!”

Quản gia cười nói: “Vậy lão nô dẫn đường cho tiểu thư.”

Diệu Diệu quay đầu nhìn lại cửa gỗ đã đóng chặt, động tĩnh bên trong cũng không nghe được, cô nắm lấy tay quản gia, một tay cầm đĩa điểm tâm, gọi Đại Hoàng vui vẻ đi xem phòng ở của mình.

Mà trong phòng.

Nguyên Định Dã cho tất cả hạ nhân lui ra ngoài, cửa vừa đóng lại, bên trong chỉ còn lại bốn người bọn họ, ngay cả nắng phía ngoài cũng chỉ chiếu được một nửa.

Lão tướng quân và lão phu nhân đều thu liễm thần sắc lại, ngồi phía trên chủ vị, bọn họ nâng chén trà lên chậm rãi uống, cũng không nói gì.

Ngô thị thì thần sắc hoảng sợ nắm chặt khăn, nha hoàn bên người nàng ta đều bị Nguyên Định Dã đuổi ra, những năm qua, nàng ta tự nhận mình đã nắm được hết người Nguyên gia trong lòng bàn tay, nhưng chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, bỗng nhiên sinh ra dự cảm xấu.

Ngô thị gượng cười nói: “Tiểu đệ đây là muốn làm gì? Ta chỉ là nhất thời quá kinh ngạc, cũng không phải muốn phản đối, chỉ là chuyện ghi tên vào gia phả có can hệ trọng đại, vẫn là nên ngồi xuống thương lượng một chút...”

Nguyên Định Dã quyết đoán đi đến chỗ đối diện nàng ta, thần sắc âm trầm.

Nữ nhi không ở đây, hắn cái gì cũng không cần cố kỵ.

“Đại tẩu muốn thương lượng với ta cái gì?” Nguyên Định Dã trầm mặt, ánh mắt sắc bén như chim ưng: “Diệu Diệu là nữ nhi của ta, ta ghi tên Diệu Diệu vào gia phả có chỗ nào không bình thường? Năm đó nếu không phải đại tẩu cố ý lừa gạt, Tú Nương và Diệu Diệu đã sớm được nhận vào gia phả, trở thành thê nữ danh chính ngôn thuận của ta. Ta từ trước đến nay kính trọng đại tẩu, tự nhận không thẹn với lương tâm, chưa bao giờ làm việc có lỗi với đại tẩu nhưng ngươi trăm phương ngàn kế ngăn cản chúng ta một nhà đoàn viên, đây là có mục đích gì?”

Hô hấp Ngô thị trì trệ, mở to mắt.

Nàng ta siết chặt khăn tay, ngầm tức bản thân quá nhanh miệng, lúc đầu Nguyên Định Dã cũng bởi vì chuyện của Trương Tú Nương mà ghi hận nàng ta, bây giờ lại thành lửa cháy đổ thêm dầu.

Nàng ta dùng sức cắn đầu lưỡi, mới trấn định lại, ôn nhu nói: “Tiểu đệ hiểu lầm rồi, ta không phải muốn cản đệ, chỉ là người trong khắp kinh thành đều đang nhìn chằm chằm Nguyên gia chúng ta, Diệu Diệu tuy là con gái ruột nhưng không rõ lai lịch, nếu tùy tiện ghi vào gia phả, sợ rằng sẽ làm những người khác ngờ vực vô căn cứ. Ta đây cũng là vì Nguyên gia, vì tiểu đệ mà thôi.”

“Không rõ lai lịch?” Thần sắc Nguyên Định Dã lộ rõ sự khó hiểu: “Con bé là nữ nhi ruột thịt của ta, ngươi nói nó không rõ lai lịch?”

Ngô thị nhắm mắt nói: “Đệ còn chưa lấy vợ sinh con, tự nhiên có thêm một đứa con gái, người ở kinh thành chẳng phải sẽ suy đoán lung tung sao?”

Nàng ta dừng một chút, ngước mắt cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt Nguyên Định Dã, thấy hắn vẫn âm trầm như cũ nhưng không nói thêm cái gì, mới thăm dò thử: “Ngày sau đệ còn phải kết hôn, bây giờ chưa thành hôn đã có một đứa con gái, tương lai đệ muội chỉ sợ trong lòng sẽ có khúc mắc.”

Ánh mắt Nguyên Định Dã băng lãnh, tựa như có thể ngưng tụ thành đao nhọn, từng chút khoét huyết nhục của nàng ta. Hắn thâm trầm hỏi: “Vậy theo ý đại tẩu, ta nên làm thế nào cho phải?”

Ngô thị trong lòng khẽ thả lỏng, cũng không dám làm càn, suy nghĩ một lúc, nói: “Không bằng nhận Diệu Diệu thành dưỡng nữ, như thế thì con bé đi ra ngoài cũng vẫn là tiểu thư Nguyên gia chúng ta, người khác cũng không dám khinh thường, ngày sau đệ muội vào cửa sẽ không để ý tồn tại của con bé. Tiểu đệ xem, như thế có được không?”

Nguyên Định Dã không lên tiếng.

Khuôn mặt của hắn ẩn hiện trong bóng tối, hai bàn tay nắm chắc thành quyền, căm giận ngút trời đều hóa thành quyền, ẩn nhẫn hận ý.

Thấy hắn không nói gì, Ngô thị cúi đầu, chớp cái hốc mắt đã ướt át, nước mắt như sắp rơi. Nàng ta từ trước đến nay đều dùng thủ đoạn này, người Nguyên gia cứng rắn, không thể lấy cứng đối cứng, chỉ cần tỏ ra mình yếu thế, nói vài lời lời mềm mại thì người Nguyên gia đều sẽ nghe theo nàng ta.

Ngô thị nắm chặt khăn, trầm thấp khóc không ra tiếng: “Ta biết, tiểu đệ còn đang vì chuyện của Trương Tú Nương mà ghi hận ta. Tiểu đệ oán ta cũng đúng, tâm tình của đệ, ta hiểu rõ nhất, năm đó tướng công qua đời, ta hận không thể đi theo chàng... Nhưng Trương Tú Nương chết rồi, tiểu đệ còn sống, tóm lại là phải hướng về phía trước, ngày sau đệ muội vào phủ, cần gì phải huyên náo gia đình không yên chứ?”

“Tiểu đệ nếu còn oán hận thì cứ nhắm vào ta, ta nhất định không có nửa câu oán hận. Chỉ là ta làm những chuyện này cũng là vì tốt cho đệ, vì muốn tốt cho Nguyên gia...”

Hai mắt Nguyên Định Dã đã đỏ hồng, giữa ngón tay ẩn ẩn chảy ra huyết sắc. Nắm đấm của hắn nắm chặt, dùng sức đến tạo ra tiếng khớp xương, chỉ nghe bên tai có tiếng khóc không ngừng, bỗng nhiên dùng sức hất chén trà trong tay “Đủ rồi!”

Chén sứ cùng trà nóng tạt vào chân Ngô thị. Nàng ta vô thức kinh hô một tiếng, im bặt tiếng khóc lại. Trà nóng đổ vào vớ giày, cũng không dám lên tiếng, sắc mặt trắng bệch, mở to hai mắt kinh hoàng nhìn Nguyên Định Dã.

“Ngươi biết rõ mình đã hại chết một mạng của Tú Nương, lại còn không biết hối cải! Ngươi đúng thật là tâm địa ác độc!” Nguyên Định Dã nổi giận đứng dậy, tức giận hóa thành một chưởng thật mạnh đập trực tiếp xuống cái bàn khiến nó gãy thành gỗ vụn.

Ngô thị hoảng sợ nhìn hắn, cảm giác như tương lai mình sẽ giống như cái bàn gỗ kia, Nguyên Định Dã từng bước tới gần, mấy bước đã đến trước mặt, hai tay mang theo vết máu siết lấy bả vai nàng ta. Đây chính là bàn tay đã chém giết bao nhiêu người, dính biết bao máu trên chiến trường, vô số thi cốt chồng chất ra lệ khí, nay đều hướng về phía phụ nhân yếu đuối như nàng ta. Ngô thị kêu thảm một tiếng, cơ hồ muốn ngất đi.

Nguyên Định Dã thu tay.

Đứng trước mặt nàng ta.

Nàng ta không những không bất tỉnh mà còn rất tỉnh táo.

Bàn tay dính đầy máu siết chặt, dùng sức đến đầu ngón tay run nhè nhẹ, gân xanh nổi lên, mỗi một gân mạch đều vì cố nén lửa giận mà run rẩy. Bàn tay đáng sợ như vậy, mang theo vạn quân lực, tuỳ tiện cũng có thể bẻ gãy cổ nàng ta.

Ngô thị lúc này mới chợt nhớ ra người trước mắt chính là đại tướng quân thần uy tiếng tăm lừng lẫy, hắn mười sáu tuổi đã lên chiến trường, trên tay dính đầy máu của kẻ địch, là trung thần của hoàng đế, kiên cố nhất thuẫn, đao thương không thể vào, mưa gió không thể xâm, kẻ địch dù có hung mãnh gặp được hắn cũng đều thất bại. Hắn không phải thứ đồ mà nàng ta có thể tùy ý nắn bóp, chỉ cần một bàn tay này đã dọa nàng ta đến sắp nứt cả tim gan.

Khoảng một lúc lâu sau, hắn rút tay về.

Ngô thị như một lần nữa sống lại, tê liệt ngã xuống ghế, bộ ngực kịch liệt phập phòng, hô hấp không đều, đâu còn cái bộ dạng đoan trang của chủ mẫu mà mình hay đóng nữa. Con ngươi của nàng ta rung mạnh, hoảng sợ nhìn Nguyên Định Dã, trong lòng muốn chạy trốn nhưng toàn thân như nhũn ra, cả đầu ngón tay cũng không nâng lên được.

Nguyên Định Dã quay lưng lại, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn nhìn nàng ta.

Hắn hít sâu một hơi, lấy từ trong ngực ra mấy phong thư đưa cho lão tướng quân.

Lão tướng quân cụp mắt xuống suy nghĩ, hỏi: “Đây là cái gì?”

Nguyên Định Dã đứng chắp tay, cũng không đáp, chỉ lạnh lùng nói với Ngô thị: “Ta đi Thanh Châu tìm người, lúc đến Thanh Châu thì Tú Nương đã không còn, chỉ để lại một mình Diệu Diệu. Ta bèn cho người đi khắp nơi nghe ngóng chuyện năm đó, điều tra ra được lý do Tú Nương không tới kinh thành.”

Ngô thị chậm rãi ngồi ngay ngắn lại.

Nàng ta vừa rồi bị dọa nên lúc này tay chân như nhũn ra, cũng không cần giả vờ yếu đuối nữa, sắc mặt đã trắng bệch như giấy.

Nhìn thấy mấy phong thư, mí mắt nhảy liên tục, trong lòng có dự cảm không tốt, lại không nghĩ ra đầu mối gì.

Ngô thị yếu ớt đủ nói: “Năm đó là ta nhất thời sơ sẩy, vốn cho rằng là Trương Tú Nương không nguyện ý lên kinh...”

“Trước khi ta rời kinh thành, ngươi cũng nói như vậy.” Nguyên Định Dã xoay người sang chỗ khác, lúc này mặt không cảm xúc, lạnh lẽo cứng rắn như hàn thiết “Hai tháng, ngươi vẫn lấy cái cớ này?”

Ngô thị cắn môi, trên lưng đã đổ mồ hôi lạnh.

“Ngươi không nói được, vậy để ta nói thay ngươi.”

Nguyên Định Dã mở một phong thư, chậm rãi đọc “Gửi Ngô đại nhân...... Nguyên tướng quân ngày hôm trước gửi thư từ biên quan về nhà, trong thư có hỏi đến Trương Tú Nương... Không biết Trương Tú Nương là ai?...”

“... Vị Ngô đại nhân này chính là tri phủ Thanh Châu, không biết đại tẩu còn nhớ không?”

Sắc mặt Ngô thị trắng bệch, lung lay sắp đổ.

Nàng ta đương nhiên biết mấy phong thư là gì!

“Thư này... Thư này đúng là ta gửi.” Ngô thị mồ hôi lạnh chảy ròng: “Đệ gửi thư nhà hỏi Trương Tú Nương, ta không thấy người, đương nhiên muốn đi Thanh Châu tìm hiểu... Những chuyện này, lúc trước không phải đã nói rồi sao? Là Trương Tú Nương chưa từng đến kinh thành, dù là ta sơ sẩy nhưng cũng không phải hoàn toàn liên quan đến ta.”

“Có đúng không?” Nguyên Định Dã chậm rãi khép giấy viết thư lại: “Nhưng tri phủ Thanh Châu chính miệng nói với ta, hắn đã hồi âm nói cho ngươi về thân phận của Trương Tú Nương, còn viết trong thư hỏi ngươi là có cần đưa Trương Tú Nương lên kinh thành không.” Hắn cầm lấy một phong thư khác “Nhưng về sau, ngươi dù là nửa câu cũng không nhắc đến. Ngươi nếu có hỏi thì vì sao không đưa người đến?”

Sắc mặt Ngô thị bối rối, ánh mắt mơ hồ, chứng cứ vô cùng xác thực, nàng ta nhất thời không nghĩ ra lý do.

“Có lẽ là chuyện đã lâu nên Ngô đại nhân nhớ lầm. Cũng có thể là hắn cố ý lừa gạt đệ.” Nàng ta cãi cố: “Nếu năm đó ta thật sự biết thì sao có thể không cho người lên chứ?”

“Có đúng không?”

“Đương nhiên!” Ngô thị vội vàng nói: “Đang êm đẹp, ta đi hại Trương Tú Nương làm gì? Nàng ấy là người tiểu đệ chính miệng nói đến, hại nàng thì ta có chỗ tốt gì?”

Nguyên Định Dã lạnh lùng: “Kẻ độc phụ như ngươi, ta sao biết được ngươi nghĩ gì trong lòng?”

Ngô thị lập tức ngậm miệng.

Nàng ta biết mình có nói thêm cũng vô dụng, Nguyên Định Dã đã định tội ở trong lòng rồi. Nàng ta suy đi nghĩ lại, cuối cùng hoảng hốt đứng lên, lảo đảo đi lên hai bước, quỳ rạp xuống trước mặt lão phu nhân.

Lão phu nhân thở dài một hơi: “Ngươi đây là muốn làm cái gì?”

“Lão phu nhân, từ lúc con gả vào Nguyên gia đến nay đều một mực toàn tâm toàn ý vì Nguyên gia, tướng công đi sớm, con cũng không dám hai lòng, luôn an phận ở trong nhà hiếu thuận cha mẹ chồng, những năm gần đây mọi việc quán xuyến dù không có công lao thì cũng có khổ lao, ngài đều thấy trong mắt mà.” Ngô thị quỳ rạp dưới đất, lệ rơi không ngừng, nàng ta đưa tay gạt lên gò má, nước mắt thuận theo chảy vào tay, thân hình gầy yếu run run, nấc từng tiếng khóc ròng: “Tiểu đệ là hy vọng tương lai của Nguyên gia chúng ta, ta hận không thể cả ngày lẫn đêm cầu nguyện cho đệ, ta dưới gối không có nhi nữ, toàn tâm toàn ý tính toán cho tiểu đệ, sao có thể làm hại đệ? Ta cũng không biết trong đó xảy ra hiểu lầm gì mới khiến Trương Tú Nương mất mạng, lão phu nhân, con ngàn vạn không dám làm ra chuyện táng tận lương tâm thế này!”

Ngô thị lại xoay người, nhìn Nguyên Định Dã, khóc lóc: “Ta dù không biết Ngô đại nhân đã nói gì với đệ, nhưng so với người ngoài thì đệ không tin đại tẩu ta sao?”

Thần sắc lão phu nhân hơi thay đổi, bà nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nguyên Định Dã lại lấy một phong thư khác.

Đây là Ngô thị viết cho tri phủ Thanh Châu, trong thư đề cập đến Ôn Ninh công chúa, bảo tri phủ Thanh Châu khuyên hắn nhanh hồi kinh.

“Bởi vì trong kinh thành có Ôn Ninh công chúa, tri phủ Thanh Châu nghe xong lời này liền lập tức ngăn Tú Nương lại, nàng ấy lúc đó muốn lên kinh thành lại ngay cả cửa thành Thanh Châu cũng không ra được! Bởi vì ngươi, mẹ con họ nhận hết mọi khổ nhục, Tú Nương chết sớm, mà nữ nhi của ta ngay cả cơm cũng không đủ ăn, ngày ngày phải làm việc quần quật, còn bị người ta đánh chửi.” Nguyên Định Dã châm chọc cười một tiếng: “Ngăn cản Tú Nương vào kinh thành, đối với ngươi có chỗ tốt gì?”

Lão tướng quân nghe đến đây, cũng nhíu mày: “Hồ nháo!”

“Ôn Ninh công chúa là người như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không biết?” Lão tướng quân phẫn nộ quát: “Ngươi muốn lão nhị lấy công chúa, đây là vì tốt cho nó hay là hại nó!”

Ngô thị quỳ trên mặt đất, lau nước mắt, cãi lại nói: “Ôn Ninh công chúa chính là thân muội muội của hoàng thượng, Nguyên gia tuy là hiển hách, nắm chắc thực quyền nhưng khó tránh khỏi sẽ một ngày bởi vì quyền cao chức trọng mà bị hoàng thượng nghi kỵ, nếu có thể cưới được công chúa, vậy sẽ không phải lo lắng nữa. Ôn Ninh công chúa tuy tính tình kiêu căng nhưng lại rất yêu quý tiểu đệ. Cưới Ôn Ninh công chúa trăm lợi không hại, ta đều vì Nguyên gia mà suy nghĩ mà!”

Lão tướng quân quát: “Nguyên gia chúng ta có được địa vị như ngày hôm nay, tất cả đều dùng máu xương để đổi lấy vinh quang! Chưa từng phải dựa vào cưới vợ để củng cố địa vị!”

Ngô thị lại không nghĩ như vậy, bản chất nàng ta như bộc lộ hết ra, không còn quan tâm điều gì, dứt khoát nói hết những gì nhẫn nhịn trong bụng: “Nguyên gia ở kinh thành là thế gia vọng tộc, Trương Tú Nương kia xuất thân hương dã, sao có thể gánh nổi vị trí chính thê? Tiểu đệ không quan tâm cứ muốn cưới nàng ta, nhưng nàng đến mặt chữ cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, chủ mẫu Nguyên gia tương lai chẳng lẽ là để người khác chế giễu sao?”

Nàng ta không cam tâm!

Trương Tú Nương kia có cái gì tốt? Chẳng lẽ có thân phận cao quý hơn Ôn Ninh công chúa? Ngày sau Nguyên gia chỉ dựa vào Nguyên Định Dã, không lẽ nàng ta phải đi nhìn sắc mặt của ả thôn phụ hương dã? Ôn Ninh công chúa thỉnh thoảng hay quan tâm nàng ta, nếu Ôn Ninh công chúa có thể trở thành chủ mẫu Nguyên gia, Nguyên gia lưng tựa hoàng đế, chính là hào quang hiển hách nhất trong kinh!

Lúc này lão phu nhân mới mở mắt, lạnh như băng nói: “Ngô thị, ngươi chẳng lẽ đã quên, khi Niên lão đại cứ nằng nặc muốn cưới ngươi vào cửa, chúng ta cũng không có nửa câu phản đối.”

Ngô thị trì trệ, cả người bỗng nhiên cứng ngắc. Nàng ta ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn lão phu nhân.

“Luận về xuất thân, Trương Tú Nương xuất thân nơi nông thôn, nhưng Ngô thị ngươi cũng chỉ là nữ nhi của một viên quan nhỏ, thân mẫu chết sớm, phụ thân ngươi cưới kế thất, còn muốn đem ngươi gả cho một lão già làm thiếp. Lão đại khăng khăng muốn cưới ngươi, đưa ngươi rời khỏi Ngô gia, ta khi đó không hề phản đối đều bởi vì thấy ngươi rất tốt.”

Ngô thị nói không nói nên lời.

“Sau khi ngươi gả vào Nguyên gia, tất cả đều là tự tay ta dạy ngươi. Ta bốn phía giúp ngươi giữ thể diện, ai cũng không dám ở trước mặt ngươi nói một câu không tốt, có hạ nhân nghị luận, đều bị ta đuổi ra khỏi phủ, cho tới bây giờ, ngươi ngược lại đều quên hết rồi.” Lão phu nhân thất vọng nói: “Ngươi gả vào đây không lâu, lão đại chết trên chiến trường, nhớ tới ngươi tuổi còn trẻ đã thành quả phụ, những năm qua, ta đối với ngươi cũng có nhiều dung túng, một vài việc nhỏ đều không muốn so đo. Ta vốn cho rằng ngươi sẽ khắc cốt ghi tâm, lại không ngờ sự nhân nhượng của mình lại để ngươi trở nên như bây giờ!”

Ngô thị ngơ ngác nhìn bà: “Lão phu nhân...”

Lão phu nhân hít sâu một hơi lại nặng nề quay đầu đi.

“Lão phu nhân...” Ngô thị sợ hãi nhìn bà, bò quỳ lên phía trước, muốn nắm lấy tay bà nhưng lại bị lão phu nhân không chút lưu tình hất ra. Nàng ta như cái đệm bị đặt dưới tảng đá, không có lập thân cùng căn cơ, dưới chân trống rỗng, treo lơ lửng giữa không trung, tùy thời đều có thể thịt nát xương tan. Ngô thị thê lương gọi: “Lão phu nhân, ngài nghe con nói...”

“Ngươi làm hại Trương Tú Nương, có lỗi với lão nhị, với Diệu Diệu. Ngươi giải thích với ta gì?” Lão phu nhân giận nói: “Trong hai tháng qua, ta với lão gia đều không đề cập tới việc này là muốn chờ lão nhị trở về quyết định sau, cũng là chờ ngươi tĩnh tâm hối cải. Nhưng Diệu Diệu vừa mới về nhà, ngươi đã không dung được con bé, nó là nữ nhi ruột của lão nhị, đứa bé duy nhất của Nguyên gia chúng ta, vậy mà ngay cả lời muốn ép nó làm dưỡng nữ, ngươi cũng nói ra được!”

Ngô thị bi thương nhìn về phía lão tướng quân.

Lão tướng quân nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lại thở dài.

“Diệu Diệu là hài tử thân sinh của Nguyên gia, lúc đầu nên có, về sau cũng phải có.”

Giải quyết dứt khoát!

Ngô thị hốt hoảng nhìn về phía Nguyên Định Dã.

“Tiểu đệ, ta thật sự là vì nghĩ cho đệ nên mới...”

Thần sắc Nguyên Định Dã băng lãnh, hận ý trong lòng hắn đã đến cực hạn, cơ hồ muốn đốt cháy cả lý trí. Nhưng hắn cuối cùng vẫn phức tạp nhìn Ngô thị hồi lâu, lửa giận oán hận đều hóa thành một giọt lệ nóng chảy dọc xuống khuôn mặt.

“Năm mười sáu tuổi đó, ta mới đến chiến trường, là đại ca tự mình đưa ta đi. Vì cứu ta mà trơ mắt nhìn huynh ấy bị quân địch loạn tiễn bắn chết. Trước khi trút hơi thở cuối cùng đã giao cho ta phải chăm sóc ngươi thật tốt.” Giọt nước mắt chảy xuống cằm, nhỏ xuống ngay trước mặt Ngô thị.

Ngô thị như mất tiếng, kinh ngạc nhìn giọt nước mắt rơi xuống nền đất.

“Ngươi hại chết Tú Nương, ta vốn muốn bắt ngươi đền mạng cho Tú Nương. Đại tẩu, về sau ta không còn thiếu ngươi cái gì nữa.”

Nguyên Định Dã lau mặt một cái, không thèm nhìn nàng ta, quay người đi ra ngoài.

Hắn đẩy cửa ra, nắng bên ngoài chiếu vào, ngoài cửa trống rỗng, không thấy Diệu Diệu đâu. Nguyên Định Dã hỏi cung nhân, nhanh chân đi về sau viện, cước bộ của hắn vội vàng, tiếng bước chân rất nhanh dần dần biến mất.

Ngô thị ngồi sụp trên đất, mãi vẫn chưa tỉnh hồn lại.

Lão phu nhân thở dài một hơi, chậm rãi đứng lên.

“Năm đó ngươi nói muốn đi theo lão đại, liều mạng tìm chết, là ta ngăn ngươi lại. Có lẽ ta đã làm sai rồi.” Bà nhìn về phía Ngô thị, hai mắt nhắm nghiền, lạnh lùng nói: “Ngoài thành có một tòa an miếu, ngươi đến chỗ đó ngày ngày cầu nguyện cho lão đại đi, ngày sau không cần trở lại nữa.”

Ngô thị lúc này mới lấy lại tinh thần, nàng ta kinh ngạc hít sâu một hơi, không dám tin nói: “Lão phu nhân...”

Lão phu nhân không thèm nhìn nàng ta, cùng lão tướng quân đi ra cửa. Người đi hết, trong phòng chớp mắt trống rỗng, chỉ còn lại một mình Ngô thị, nha hoàn nhẹ nhàng đi vào, thấy bộ dạng chật của nàng ta, nhất thời không biết có nên tiến lên đỡ hay không.

Ngô thị như bị rút sạch tinh khí, nhìn giọt nước đọng kia hồi lâu, cho đến khi nó bốc hơi dần rồi biến mất, nàng ta bỗng nhiên kinh hô một tiếng, âm cuối thê dài, cuối cùng ngã xuống mặt đất, không có động tĩnh.

Nha hoàn chần chờ tiến lên xem thử.

“Có ai không! Không xong rồi, đại phu nhân hôn mê rồi!”

...

Diệu Diệu đi theo quản gia bá bá xem phòng ở mới của mình.

Cô mới năm tuổi, vẫn chưa thể ở một mình một viện cho nên phòng của cô ở ngay trong viện phụ thân. Gian phòng này thật sự quá lớn! So với cái căn phòng cũ nát kia thì không biết lớn hơn gấp mấy lần, Diệu Diệu và Đại Hoàng nhảy lên giường, một người một chó lăn mãi cũng không té xuống giường.

Cô sờ lên mọi thứ trong căn phòng, cái gì cũng mới tinh, Diệu Diệu nhìn không ra tốt xấu, chỉ biết là đồ trong phòng đều thật xinh đẹp, động tác của cô thận trọng, sợ chạm vào hỏng mất đồ.

Diệu Diệu không dám tin hỏi quản gia: “Căn phòng lớn như vậy mà chỉ có một mình cháu ở thôi sao? Phụ thân không ở cùng cháu ư?”

Quản gia cười híp mắt nói: “Tướng quân ở ngay phòng sát vách, tiểu thư nếu muốn tìm phụ thân, chỉ cần đi phòng sát vách gõ cửa là được. Ngay cạnh đây thôi!”

“Vậy Đại Hoàng có thể ở cùng cháu không?” Diệu Diệu còn nhớ lời đại bá nương nói.

Quản gia: “Đương nhiên có thể.”

Diệu Diệu liền vui hẳn lên.

Sau đó nhìn thấy đồ của cô và mẫu thân khi ở Thanh Châu được chuyển vào, an trí trong cùng một căn phòng. Những vật kia mang vào, giống như nơi mẫu thân từng ở vậy. Diệu Diệu sờ lên hình bông hoa do mình khắc trên chân bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tủm tỉm.

Cô trịnh trọng nói với quản gia bá bá: “Về sau nương cháu sẽ ở nơi này!”

Quản gia cũng cười đáp: “Được, lão nô sẽ căn dặn hạ nhân, cũng sẽ cho người quét dọn phòng của nhị phu nhân mỗi ngày, sẽ không để phòng nhị phu nhân bị nhiễm bụi bẩn.”

Diệu Diệu càng cao hứng hơn.

Cô ngồi trong phòng mẫu thân, cùng Đại Hoàng ăn điểm tâm, nói nhỏ cùng quản gia bá bá về chuyện mẫu thân. Giọng nói non nớt, đáng yêu kể cho người khác rằng mẫu thân mình là người tốt nhất thiên hạ. Diệu Diệu cảm thấy, nhà mới của cô đẹp thế này, nhất định mẫu thân sẽ rất thích.

Lúc Nguyên Định Dã tìm tới nơi, cô mới phát hiện đã quên mất thời gian, ngay cả điểm tâm con thỏ cũng đã ăn hết rồi. Diệu Diệu có chút ngượng ngùng vùi mặt vào trong ngực phụ thân, lại không nhịn được len lén cười.

“Phụ thân.” Diệu Diệu thì thầm bên tai phụ thân: “Nương cũng có phòng ở, vậy là bây giờ chúng ta ở bên cạnh rồi!”

Nguyên Định Dã sờ lên đầu cô “Con xem phòng mới rồi sao? Có chỗ nào không hài lòng không?”

“Không có ạ!” Mắt Diệu Diệu lóe sáng nói: “Phòng của con thật đẹp, thật lớn! Con rất thích! Nãi nãi đối với con thật tốt!”

“Nhưng mà...” Diệu Diệu lại trốn quản gia bá bá, nói thì thầm với Nguyên Định Dã: “Con vẫn muốn ở cùng phụ thân. Phụ thân, con có thể đến trong phòng của người không?”

Nguyên Định Dã mỉm cười, bên môi ý cười nhu hòa, vẻ lo lắng lúc trước nay nhìn thấy tiểu cô nương mềm nhũn nũng nịu đều biến thành hư không.

Hắn cũng học theo điệu bộ của Diệu Diệu, tiến đến bên tai cô, lặng lẽ nói: “Được, chờ đến đêm, bọn hắn đều ngủ hết rồi, phụ thân sẽ lén đến đưa con sang.”

Diệu Diệu vui mừng ôm lấy phụ thân, cô trốn ánh mắt của quản gia bá bá, che miệng len lén cười, giống như mình đã được phụ thân lén đưa sang phòng rồi vậy.

Lời của editor: tuần sau mình bận thi học kì nên tạm thời sẽ ngừng đăng chương bộ này. Mọi người ráng đợi xíu nhé❤️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.