Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 11: Chương 11: Cái gọi là tương lai, kế hoạch cuối cùng vẫn không thể thay đổi.




Phụ thân mang đến tin tức này đối với Lê Tố mà nói vẫn như cũ là tin dữ, cậu hoang mang nhìn phụ thân, “Cha nói không cần đi học.”

Lê Trường Ân nhìn con trai thở dài, “Con còn nhỏ như thế, không đi học thì làm cái gì đây? Ba ba nuôi con một đời không phải là không được, nhưng chính con cũng cần phải nghĩ đến tương lai của mình.”

Lê Tố khóc nói, “Ba ba, con không cần đi học, không cần đi, cha đừng đưa con đi.”

Lê Trường Ân tức giận, nói, “Đừng cố tình gây sự, dù sao vẫn là không thể không đi học, xem ra ta đã quá cưng chiều ngươi. Ngươi mới bao nhiêu tuổi, mười hai tuổi, mười hai tuổi không đi học thì có thể làm cái gì?”

Lê Tố nói, “Vô luận làm cái gì đều được, con không muốn đi học, con không cần đi học.”

Lê Trường Ân cố nén tức giận, đem cậu ném tới trên giường, nói, “Chính mình hảo hảo suy nghĩ lại một chút, sau vài ngày đi xem qua lớp học năm nhất.”

Lê Tố kêu to, “Con không cần đi.”

Lê Trường Ân đến thư phòng hút thuốc, nghĩ tới chuyện của con, liền nôn nóng kinh khủng.

Lẽ ra lúc học tiểu học Lê Tố vô cùng ngoan ngoãn, y tựa hồ không cần phải hao phí tâm tư vì bất kỳ điều gì, con trai học hành ổn định cho đến nay, nhưng khi vào sơ trung thì xảy ra đủ loại sự tình.

Lê Trường Ân thực ra không hiểu vì sao Lê Tố cùng các nam sinh kết giao không được tốt, bởi vì y từ nhỏ chính là một đứa trẻ hoạt bát, anh em bên người một đống, không hề gặp bất cứ khó khăn gì trong việc kết giao bạn bè, hơn nữa kỳ thật y cũng không thể lý giải được vì sao thành tích các môn tự nhiên của con trai lại kém như vậy, đơn giản là cậu khi đọc qua đề mục mà không hiểu thì sẽ không làm.

Bất quá, y ngược lại thật sự phi thường đau lòng.

Nhìn cậu khóc, y vốn không có một chút biện pháp.

Tuy nhiên, chung quy không thể bởi vì Lê Tố khóc, mà sẽ đáp ứng cậu, không thể không ép buộc cậu đến trường.

Dỗ dành không được, thì chỉ có thể mạnh bạo.

Lê Tố ở nhà khóc náo loạn vài ngày, vẫn là bị Lê Trường Ân đề cập đến việc đi học.

Đề cập xong thì cũng liền theo đó mà thực hiện.

Sáng sớm ngày hôm ấy bắt đầu rời nhà đi, Lê Tố chết cũng không chịu rời khỏi nhà, Lê Trường Ân một phen ôm cậu khiêng trên vai, rồi mới ném vào vị trí phó lái trong xe, y vừa buông ra, Lê Tố đã muốn xuống xe, bị Lê Trường Ân hung hăng đè lại, gương mặt Lê Trường Ân cách Lê Tố chỉ có mấy li, hai cha con cứ như thế đối diện nhau, Lê Trường Ân nói, “Tố Tố, đừng không nghe lời.”

Lê Tố rơm rớm nước mắt, Lê Trường Ân nói, “Đừng khóc, con khóc cha liền đánh con.”

Lê Tố cố nén, gắt gao cắn răng. Khi xe chạy đến nơi cổng trường, cậu đối Lê Trường Ân phát ra một tiếng thê lương, kêu to, “Cha nói dối, cha rõ ràng nói con có thể không cần đi học.”

Lê Trường Ân không thèm để ý đến cậu, lái xe vào bài đỗ xe ở trường, y ôm lấy con trai đang vùng vẫy đi xem lớp học mới.

Các lớp học ở lầu một và lầu hai tách riêng biệt, lầu một, Lê Tố rất quen thuộc, bởi vì cậu đã học ở nơi này hơn một năm.

Đối với việc một lần nữa học ở lầu một, Lê Tố chỉ cảm thấy so với chết còn khó chịu hơn, một lần nữa học ở nơi này, tương đương với việc một lần nữa phải trải qua những thống khổ trước kia. Chưa kịp đi đến phòng học, cậu đã bắt đầu cầu xin, “Ba ba, xin cha, không đi, không đi, ba ba, xin cha, con xin cha.”

Lê Trường Ân nhìn gương mặt tuyệt vọng của con trai, dừng lại bên cạnh một khu hoa viên nhỏ trong trường, rất nhiều học sinh ở đó trông thấy hai người, Lê Trường Ân buông con trai xuống, hoàn toàn không rõ đi học đối với con trai mình mà nói sao lại trở thành một nỗi tuyệt vọng đến dường này.

Ngồi trên băng ghế nơi hoa viên, Lê Trường Ân châm một điếu thuốc, sau khi hút một ngụm, thở phào một cái, mà Lê Tố lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lê Trường Ân nhìn cậu, buồn bực gia tăng, y lại cười, đem điếu thuốc đưa đến bên miệng con trai, Lê Tố quay mặt đi, Lê Trường Ân nói, “Nhìn bộ dáng con sầu mi khổ kiểm, không muốn đi học đến như thế sao. Ngữ Văn, tiếng Anh không phải là giỏi nhất sao, vậy thì đi học còn có cái gì đáng sợ?”

Lê Tố không nói lời nào, Lê Trường Ân lại lấy ra một điếu thuốc, châm rồi đưa cho con trai, “Con hút thuốc đi.”

Lê Tố không nói được một lời vươn tay đẩy tay của cha ra, điếu thuốc rơi trên mặt đất.

Lê Trường Ân nói, “Không thích đi học rõ ràng là muốn trốn học, nếu đã vậy thì chẳng phải là học sinh ngoan, hút một điếu thuốc thì có tính là cái gì đâu.”

Lại đem điếu thuốc trên miệng mình đưa đến cho Lê Tố, Lê Tố tiếp tục đẩy tay cha ra.

Lê Trường Ân nói, “Hãy học tập tính cách phản kháng. Có nam sinh khi dễ con, không cần chịu đựng, con có thể trở về nói cho cha biết, nhưng trước khi nói cho cha biết, chính con cũng phải đánh trả tự vệ, ba ba sai lầm rồi, ba ba nghĩ con còn nhỏ, con lại lặng yên ít lời hướng nội nhát gan, ba ba không biết đã dưỡng con ra sao, đem con trở nên giống như nữ nhi, sợ con đau thế này thế kia, không để chính con tự mình giải quyết vấn đề, này kỳ thật không tốt. Này đối với con mà nói không tốt. Ba ba vĩnh viễn là bờ bến của con, bị thương thì tới tìm cha, cha mang con đi bệnh viện, trong lòng khó chịu cũng lại đây, cha có thể ôm con, bất quá, trước đó con hãy tự mình hành sự, hoặc là đối mặt. Lần sau nếu có người khi dễ con, con đem kẻ đó đánh chết, xảy ra chuyện gì, cha chịu trách nhiệm cho con.”

Lê Tố nhìn cha, Lê Trường Ân cũng nhìn cậu, Lê Tố nói, “Ba ba, con không cần học năm nhất, con học năm thứ hai là được.”

Lê Trường Ân giữ lấy khuôn mặt Lê Tố hôn lên cái trán cậu một cái, nói, “Đều nghe lời con.”

Lê Trường Ân lại châm một điếu thuốc, hút một ngụm đưa đến bên miệng con trai, Lê Tố cau mày cũng hút một ngụm, bị sặc ho, vẻ mặt đỏ bừng, Lê Trường Ân cười rộ lên, nói, “Đi thôi, về nhà đổi túi sách, rồi chờ đến năm thứ hai của con rồi đi đọc.”

Lê Trường Ân không cần yêu cầu Lê Tố phải học tập đến cái gì tiền đồ xán lạn, chỉ cần cậu có thể hảo hảo trưởng thành là được, anh cả của y cư ngụ tại Mỹ đã từng gọi điện thoại, hỏi thăm tình hình trường trung cấp mà Lê Tố đang theo học ở bên này ra sao, bởi vì đối với các trường trung học bên kia, vấn đề phân biệt chủng tộc thực sự nghiêm trọng, thường xuyên có tin tức học sinh châu Á bị khi dễ, cho nên y liền xua tan ý niệm đưa Lê Tố xuất ngoại du học ra khỏi đầu.

Nhìn thân người con trai nhỏ bé, e rằng học hết cấp trung học, thì cũng vẫn chỉ giống như một học sinh tiểu học mà thôi, không bằng giữ cậu ở lại bên mình may ra còn có thể yên tâm hơn phần nào.

Bất quá Lê Tố là siêu cấp dở toán, vật lý, ước chừng chỉ có thể xuất ngoại học đại học, không thì tương lai phải vào các trường dạy nghề không hơn.

Lê Trường Ân an bài đường đi cho con trai, bất quá, y muốn Lê Tố vẫn là chân chính tự mình đối mặt.

Một lần nữa đến trường, Lê Tố như cũ lặng yên, ngữ văn hay tiếng Anh không lên lớp cũng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng toán học và vật lý thì bao gồm rất nhiều tiết ngoại khoá giải đề luyện tập, cậu hoàn toàn không theo kịp, cậu nôn nóng như đang ngồi trên lửa, chỉ mong cái giai đoạn khổ hành này mau chóng kết thúc.

Sau học kỳ hai, một vài bạn trong lớp vụng trộm yêu đương, nhưng không dám để giáo viên biết.

Cuối tuần, Lê Tố đi dạo hiệu sách, theo con đường gần nhà mà đi, vừa đi vừa nhìn, nghe thấy phía trước có thanh âm, cậu mới ngẩng đầu lên, thì ra là có hai người đang hôn nhau, nữ sinh đẩy nam sinh ra, nam sinh lại tiếp tục sáp vào nữ sinh, Lê Tố ngây ngốc đứng một chỗ, muốn xoay người trốn đi thì đã không kịp.

Đôi tình nhân này chẳng phải ai xa lạ, chính là Ông Dương và Ngũ Nhạn.

Ông Dương và Ngũ Nhạn bất thình lình bị cắt ngang, vẻ mặt đỏ bừng không biết làm như thế nào để đối diện với Lê Tố.

Ông Dương nhìn cậu, lập tức phẫn nộ, nói, “Mày cẩn thận cho tao !”

Rồi mới lôi kéo Ngũ Nhạn đi.

Lê Tố khẩn trương chạy về nhà, nghĩ nếu đem sự tình hôm nay gặp được nói cho cô giáo, hai người nhất định sẽ thảm.

Bất quá, cậu không có loại ý tứ này, cậu mới không có hứng thú quản bọn họ, tuy rằng cậu và Ông Dương có thù không đội trời chung.

Không quá một tuần, chuyện yêu đương của Ông Dương và Ngũ Nhạn bị phát hiện, phụ huynh hai nhà đến trường học, Ngũ Nhạn khóc sướt mướt bị bắt chuyển trường, Ông Dương thì vẻ mặt bơ phờ nhận giáo huấn.

Vốn Lê Tố không để ý chuyện này, không nghĩ tới một tuần sau, cuối tuần, vừa bước ra khỏi phòng vẽ, đi đến chỗ rẽ cách cửa nhà không xa, đột nhiên một người nào đó mạnh mẽ kéo cậu đi, hơn nữa còn bịt miệng cậu, người nọ mang cậu tới một nơi công trường đang thi công.

Lê Tố thiếu chút nữa bị ngạt chết, bất quá xoay người thì trông thấy một đám thiếu niên bất lương, thì càng khiến cậu kinh hoảng.

Ngày hôm đó, Lê Tố không đi học mỹ thuật, cũng không dám về nhà, ở nơi công trường trốn đến tận đêm, cậu mới mơ mơ màng màng lén lút trở về, lại ở ngoài sân trốn một hồi lâu, né tránh các bảo mẫu, cậu về phòng ngủ, nhốt mình trong nhà tắm với vẻ mặt cực độ bình tĩnh, đôi mắt lộ ra hoang mang và tuyệt vọng sâu thẳm, vẫn tắm rửa, tắm rửa.

Phụ thân lại không trở về, cha gần đây luôn nói mình nhiều công việc, một tuần thì có hai ba ngày qua đêm ở bên ngoài.

Cậu nghe được Mai Di và Tiểu Phân kín đáo nói, nói là phụ thân ở bên ngoài có bạn gái, nói không chừng không lâu sau sẽ kết hôn.

Lê Tố đối với chuyện này thực hoang mang, phụ thân đã từng nói, cậu chưa trưởng thành thì cha sẽ không kết hôn, cậu rõ ràng là còn chưa lớn lên, cha sao lại có thể tái hôn.

Lê Tố không biết bộ dáng dâm loạn là cái gì, bất quá cậu cảm giác bản thân mình hoàn toàn không còn mặt mũi gặp người khác(1). Vào thư phòng phụ thân, từ ngăn tủ lấy ra một thanh đoản kiếm (2), chém sắt như chém bùn, Lê Tố phát ra ngoan độc, muốn đi giết hết đám người khốn kiếp kia, rồi chính mình cũng chết theo luôn là được, dù sao phụ thân đã muốn tái kết hôn, cậu căn bản sống không còn ý nghĩa.

.

.

.

Chú giải :

(1) : Ý nói đến đoạn cậu bị bọn thiếu niên khi dễ, động chạm thân thể cậu.

(2) : Này là loại đao, kiếm có thể đeo bên hông, có nhiều kích cỡ, xuất xứ từ China hoặc Japan, không phải Katana, ở đây cũng nói chung chung, thứ phù hợp với Lê Tố e là ngắn thôi, giấu trong người được, đại khái nhìn như thế này:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.