Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 28: Chương 28: Làm bạn bè bình thường




Lê Tố đi ra từ phòng vẽ tranh, nhất thời nơi nào cũng không muốn đi, trong đầu chỉ xuất hiện Lê Trường Ân, cậu đột nhiên vô cùng nhớ cha, muốn nhào vào lòng cha; Muốn cha hôn lên lỗ tai của mình, ôn nhu hôn lên gương mặt mình, mang theo hơi thở và độ ấm của cha, cha hôn môi; Còn có cường độ cha ôm mình, dùng giọng điệu sủng nịch gọi mình “Bảo bối”.

Lê Tố gọi điện thoại cho Lê Trường Ân.

Lê Trường Ân đang làm việc, nhận được điện thoại của con trai cảm giác có chút kinh ngạc, Lê Tố rất ít khi gọi điện thoại cho y, sợ quấy rầy đến công việc của y.

Lê Trường Ân hỏi, “Tố Tố, có chuyện gì sao?”

Lê Tố ngồi trước cửa nhà Đường Văn Nghiễn, cánh cửa lớn đã trải qua vài thập niên có cây hạch đào bao quanh, Lê Tố an vị bên dưới bóng cây.

Cậu lặng yên vài giây, mới nói, “Ba ba, con nhớ người, con muốn đi tìm người.”

Lê Trường Ân có chút kinh ngạc, nháy mắt lại đem tâm đề cao cảnh giác, “Có phải hay không gặp chuyện gì? Bị khi dễ?”

Lê Tố nói, “Không có, con chính là nhớ người.”

Lê Trường Ân, “Vậy con hiện tại ở nơi nào?”

Lê Tố trả lời, “Con đang ngồi trước cửa nhà thầy Đường.”

Lê Trường Ân, “……”

Lê Trường Ân nói thêm, “Các con không phải đang là đại hội thể dục thể thao sao, sao không ở trường?”

Lê Tố, “Con rời trường, đến nhà thầy Đường.”

Lê Trường Ân nói, “Cha đi đón con được không?”

Lê Tố trả lời, “Không, cha phải làm việc, con đánh xe đến chỗ của cha được rồi. Ba ba cha đang ở công ty sao?”

Lê Trường Ân đáp, “Đúng vậy, con tới đi.”

Lê Tố đánh xe, đến dưới lầu, Lê Trường Ân đã xuống lầu đón cậu, ôm bả vai con trai đi thang máy lên lầu.

Trong khi Lê Trường Ân làm việc, Lê Tố ngồi trên sô pha đọc sách. Đối với việc con trai không nói một tiếng trốn học, y cũng không trách cứ một câu, có đôi khi y cũng hiểu được như vậy là không tốt, thế nhưng, đối với Lê Tố, y lại hoàn toàn không thể nhẫn tâm quở trách cậu.

Từ nhỏ đến lớn, đều không có.

Lê Tố tuy rằng đang đọc sách, nhưng kỳ thật là đang ngẩn người. An Duy là bằng hữu rất tốt của cậu, nhưng hắn lại nói hắn thương cậu giống như một nam nhân yêu một nữ nhân, Lê Tố có chút hoang mang, không biết sau này phải đối diện với An Duy thế nào, cậu đương nhiên là không thích An Duy, lại không muốn mất đi người bạn này.

Thư ký mang trà đến cho Lê Tố, Lê Tố sợ hãi nói cảm ơn nàng.

Đợi đến khi Lê Trường Ân làm xong công việc, thời gian cũng không còn sớm, liền đứng dậy tiến tới xem Lê Tố, ngồi bên người cậu, ôm chầm lấy bờ vai của cậu, hỏi cậu, “Tố Tố, muốn đi nơi nào ăn cơm chiều?”

Lê Tố nói, “Không muốn địa phương nào đặc biệt, ba ba, cha quyết định đi.”

“Ừm, tốt lắm, đi theo cha, đi thôi.” Lê Trường Ân sau khi thu xếp này nọ rồi mang theo con trai rời khỏi.

Hai người vừa đi, nhân viên công ty liền bắt đầu thảo luận, “Đó là con trai Lê tổng sao, bộ dạng thật đáng yêu ngoan ngoãn a !”

“Nghe nói Lê tổng vẫn không hề tái hôn, chính là bởi vì đứa con trai này, sợ mẹ kế đối cậu bé không tốt.”

……

Lê Trường Ân dẫn Lê Tố đi ăn hải sản, Lê Tố ăn rất ít, lại buồn rầu cúi đầu uống canh, Lê Trường Ân hỏi cậu, “Tố Tố, có phải hay không gặp vấn đề gì khó khăn? Định giữ bí mật với ba ba, không nói cho ba ba biết?”

Lê Tố ngẩng đầu lên, yếu ớt nói, “Là ……”

“Là cái gì?” Lê Trường Ân thần sắc nhu hòa tràn ngập yêu thương nhìn cậu.

Lê Tố do dự một hồi, vẫn là nói, “An Duy, An Duy hắn hướng con thổ lộ……”

Lê Trường Ân sửng sốt, sau đó y liền nở nụ cười. Lê Tố đem sự việc một ngày này An Duy vì cậu mà đánh nhau, rồi lại đến chỗ thầy Đường tìm cậu, hơn nữa thổ lộ với cậu, nói hết một lần.

Lê Trường Ân vươn tay sờ soạng hai má non mềm của cậu, hỏi, “Cho nên con buồn rầu, là vì chuyện này?”

Lê Tố gật gật đầu, “Đúng vậy, con không biết phải làm sao đây?”

“Vậy con rốt cuộc có thương hắn không?” Lê Trường Ân tuy rằng hỏi như vậy, nhưng cũng khẳng định con trai sẽ trả lời là không.

Lê Tố quả thực lắc đầu, “Chỉ là thích như bạn bè bình thường mà thôi, căn bản không giống như cách hắn nghĩ muốn đối với con như vậy.”

Nói xong, cậu cảm giác thẹn thùng, tiến đến bên tai phụ thân, nói, “Hắn nói là giống nam yêu nữ, muốn ôm con, còn muốn hôn môi, còn nói muốn làm tình……”

Lê Tố vừa thẹn vừa giận, chân mày nhíu lại.

Lê Trường Ân nở nụ cười, nghĩ thầm hiện tại trong đầu đứa nhỏ đang suy diễn cái gì, nếu An Duy thật muốn đối tiểu tiểu Lê Tố làm ra cái gì, y tuyệt đối không buông tha hắn.

Lê Tố trông thấy Lê Trường Ân cười liền càng giận, giận dữ nói, “Ba ba……”

Lê Trường Ân ngưng cười, nói, “Nếu An Duy nói được trực tiếp như thế, vậy thì, con đối với hắn cũng không cần quanh co lòng vòng nha, liền trực tiếp cự tuyệt hắn, nói, con chỉ là xem hắn như bạn bè bình thường, không có phương diện cảm tình kia, khiến hắn phải tôn trọng con.”

Lê Tố nói, “Hắn cũng nói qua, hắn nói hắn sẽ chờ con. Chờ đến ngày con cũng yêu hắn.”

Lê Trường Ân thầm nghĩ giới trẻ bây giờ thật đúng là biết nói chuyện lãng mạn, tuỳ hứng, “Vậy con để cho hắn đợi đi, bất quá, nếu hắn dám đối với con làm cái gì, con nhất định phải nói cho cha biết.”

Lê Tố gật đầu, “Vâng, con hiểu rồi.”

Lê Trường Ân nói, “Vậy không cần tái buồn rầu, không cần đi quản chuyện đó, miên man suy nghĩ.”

“Dạ.” Lê Tố đáp lời, trong lòng cũng thông thoáng, đem buồn rầu vứt sang một bên.

Bởi vì sự kiện này, Lê Trường Ân lại hỏi Lê Tố, “Tố Tố, con thực không có thích người nào sao?” Ở tuổi thiếu niên, đều nên có mối tình đầu thích ai đó mới là bình thường.

Lê Tố mờ mịt lắc đầu.

Lê Trường Ân hướng dẫn từng bước hỏi, “Hoa khôi của lớp các con là ai?”

Lê Tố nghĩ nghĩ, không xác định nói, “Phạm An Kì, bọn họ hình như nói là nàng.”

Lê Trường Ân hỏi, “Rất xinh đẹp sao?”

Lê Tố gật gật đầu.

Lê Trường Ân lại cười, “Vậy con không có thầm mến nàng?”

Lê Tố lắc đầu, “Không có a.”

Lê Trường Ân nói, “Đối với ba ba, có cái gì không thể nói chứ. Nếu thích ai, liền đi theo đuổi mau đi.”

Lê Tố nhíu mi, “Ba ba, cha hảo chán ghét. Con không có thầm mến nàng, thật sự.”

Lê Trường Ân nói, “Được rồi, cha chính là hỏi một chút mà thôi. Vậy con thực không thích ai sao?”

Lê Tố thở dài, “Không nên hỏi được không, thực không có rồi.”

Lê Trường Ân nói, “Được rồi, con trai ngốc của ta, cũng không biết yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu sao?”

Lê Tố hầm hừ dùng bữa, không thèm nhìn y.

Ngày hôm sau là thứ bảy, nhưng đại hội thể dục thể thao vẫn như cũ diễn ra, Lê Tố vô cùng không tình nguyện đến trường. Sau khi đến trường, thì nghe đến một tin tức ghê gớm.

“Thật sự đó, An Duy chính là nói như vậy, nói Trình Ca học lớp 11 kia, chuyên môn áp hắn lên tường, còn thổ lộ với hắn, thậm chí muốn hôn hắn, rồi Trình Ca cùng hắn đánh nhau một trận. An Duy nói hắn mới không phải đồng tính luyến ái, bảo Trình Ca mở to mắt ra một chút, đừng nhìn loạn người.”

“Chuyện này khẳng định là thật, An Duy vừa mới chuyển trường, trước đây lại không biết Trình Ca, nếu Trình Ca thật không làm như vậy, hắn hà cớ gì phải đánh nhau, đánh hắn rủi nhỡ đâu bị đuổi học ấy chứ.”

“Kia hiện tại thế nào?”

“Trình Ca thụ thương rất nghiêm trọng, nghe nói phải nằm bệnh viện một thời gian, An Duy cũng bị thương, bất quá không nặng như Trình Ca.”

“Nam sinh đều thích đánh nhau, rất không tốt. Bất quá An Duy đánh người như vậy thật là sẽ bị đuổi học sao?”

“Cái gì a, không có đâu, nghe nói còn chưa quyết định, bất quá An Duy hẳn là sẽ không bị đuổi học đi, chịu bị xử phạt một thời gian, trường học sẽ buông tha hắn, nhưng với Trình Ca thì không dễ dàng, giáo viên nói hành vi của hắn, tác động rất không tốt, nói không chừng sẽ đuổi hắn.”

……

Nhóm con gái nói như thế.

Lê Tố sau khi nghe tin tức này, cả người đều kinh sợ, cậu không nghĩ tới An Duy có thể làm ra chuyện như vậy. Tâm địa Lê Tố luôn luôn mềm yếu, cảm giác đối Trình Ca, căn bản là không để ý tới hắn, không cần phải đối hắn làm ra loại chuyện này.

Cậu thực không nghĩ tới, An Duy cư nhiên là một người tàn nhẫn như vậy.

An Duy buổi sáng có môn nhảy cao, buổi chiều có chạy tiếp sức, nhưng nghe nói là vì cánh tay bị thương không có cách nào dùng sức, nhảy cao hắn không muốn nhảy, buổi chiều tham gia chạy tiếp sức.

Thế là, Lê Tố buổi sáng tìm An Duy một vòng không tìm được hắn, giữa trưa được chú lái xe đưa về nhà ăn cơm, chưa kịp ngủ trưa, Lê Tố trở về trường học, đi đến lớp học, trông thấy An Duy ngồi trên bàn bên cạnh cửa sổ, vài nữ sinh đứng chung quanh an ủi hắn.

Lê Tố ngẩn người ở cửa, nghĩ rằng An Duy thật đúng là có nhân duyên tốt a.

Lại nghe An Duy nói, “Đập hắn một trận xem như còn nhẹ, ai bảo hắn ghê tởm như vậy. Lại nói tiếp, tôi thực không phải là người thích đánh nhau, tôi còn phải vẽ tranh, đôi tay đối với tôi vô cùng trọng yếu, nếu đánh nhau bị thương, vậy làm sao đây? Nếu không phải thật sự tức giận, tôi sẽ không ra tay. Khiến tôi tức giận là khi tỷ như người khác vũ nhục bằng hữu của tôi, người khác vũ nhục nhân cách của tôi, người khác vũ nhục tôi thích nghệ thuật, người khác không tôn trọng tập thể chúng ta, nam sinh khi dễ nữ sinh…… Những cái đó, tôi không có cách nào nhẫn nhịn, tuyệt đối sẽ ra tay.”

Các nữ sinh nghe thế rất là cảm động, nhiệt huyết sôi trào, tiếp theo là đem hành vi của Trình Ca ác liệt khinh bỉ một phen, lại an ủi An Duy.

Lê Tố siêu cấp xem thường loại hành vi này của An Duy, rõ ràng ngày hôm qua hắn còn nói, tình yêu mới là sinh mệnh của hắn, mà cậu là người hắn yêu, hiện tại cứ như vậy đi trêu đùa đám con gái.

An Duy cũng nhìn thấy Lê Tố, Lê Tố ngồi vào chỗ, hắn liền từ trên bàn đi xuống, nói xin lỗi với các nữ sinh, tiến đến bên cạnh Lê Tố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.