Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 1: Chương 1: Lê Tố và phụ thân – Chiếc thuyền ký ức.




Mẹ Lê Tố mất trong một vụ tai nạn giao thông, khi ấy cậu chỉ mới hai tuổi. Hai tuổi, một đứa trẻ còn non nớt, dùng đôi mắt ngây thơ bỡ ngỡ ngắm nhìn thế giới này chỉ như một mảnh sáng tối, căn bản không rõ Mẹ vì lý do gì rời mình mà đi.

Khi cậu nhìn thấy những đứa trẻ khác có Mẹ, còn cậu thì không, cậu cũng không hỏi Ba ba Lê Trường Ân vì sao.

Sau này lớn lên cậu lại nghĩ đến vấn đề này, cậu nhớ rõ, năm đó cậu còn nhỏ, vì sao không ai nói cho cậu biết nguyên nhân, nhưng cậu hiểu một điều, Mẹ của cậu vĩnh viễn đã rời bỏ Cha con cậu, sẽ không bao giờ quay về, hơn nữa chuyện này cũng không được nhắc tới trong gia đình.

Trong ngăn ngủ có một bức ảnh của Mẹ, một người phụ nữ xinh đẹp, ngồi trên chiếc xe đạp, tóc dài bị gió thổi tung bay, trên gương mặt lãnh đạm một nụ cười, ánh mắt nhìn xa xăm.

Lê Tố phát triển khả năng ghi nhớ từ rất sớm, ba tuổi đã có thể nhận thức, hơn nữa trí nhớ rất tốt.

Cậu nhớ rõ quang cảnh ngôi nhà của mình, là nhà hai tầng, có sân nhỏ, ngoài sân trồng nhiều loài thực vật, chiều cao so với cậu còn cao hơn, trong nhà có cầu thang gỗ, sàn gỗ, mọi thứ hết thảy với cậu mà nói đều rất to lớn, cậu thậm chí không dám tự mình bước xuống lầu.

Phụ thân trong mắt cậu là một người cũng thật cao lớn, tựa hồ cậu vĩnh viễn không thể với đến đối phương. Trong gia đình có một đầu bếp nữ, một bảo mẫu, còn phụ thân thì mỗi ngày đều bận rộn, buổi tối mới về.

Lê Tố nhìn mô hình chiếc thuyền chạy bằng điện trong tay, lúc ấy phụ thân mua về cho cậu, tình cảnh tựa hồ vẫn mới như ngày hôm qua.

Thời điểm đó, phụ thân ban ngày có rất ít thời gian ở nhà, cũng rất ít khi chơi với cậu, nhưng mà, mọi ký ức của cậu cơ hồ tất cả đều là kỷ niệm giữa cha con cậu, tựa như từ trước đến nay cậu chỉ trông thấy một mình phụ thân trong cuộc đời.

Cậu có rất nhiều tập tranh thiếu nhi, mới ba tuổi liền thích chơi đùa ở thư phòng của Ba ba, giá sách phía dưới là nơi cất giữ những tập tranh thiếu nhi và truyện tranh nhi đồng của cậu. Cậu mỗi ngày đều xem những tập tranh này, bây giờ vẫn nhớ rõ bên trong có 《 hồ lô huynh đệ 》, có《 đại nháo thiên cung 》, còn có《 chú thỏ Peter 》, 《 tử nhạc vương tử 》. Cậu cảm thấy rất kỳ quái chính mình khi ấy không biết chữ, tựa hồ cầm lên những con chữ này thì sẽ nhìn ngay, chỉ là cậu không đặc biệt để ý. Về sau cậu đem những thứ không biết đi hỏi bảo mẫu Tiểu Phân, phụ thân về nhà thì đi đến hỏi cha, hoặc là buổi tối cùng nhau xem tập tranh, phụ thân sẽ dạy cậu đọc, thế là cậu phụ hoạ theo giọng đọc của cha, Lê Tố ước chừng lúc đó chính mình đã một phần lĩnh hội được.

Có lẽ vì tập tranh có vẽ hình minh hoạ là một chiếc thuyền, cho nên cậu hướng phụ thân mà đòi, thế là phụ thân liền mua về cho cậu một con thuyền mô hình.

Lê Tố cầm trong tay chiếc thuyền thì vô cùng cao hứng, vẻ mặt đỏ bừng, hưng phấn mà ôm mô hình vào lòng, cùng với thân hình không cao là bao chạy loạn khắp phòng.

Lê Trường Ân đi theo phía sau cậu, “Chạy chậm thôi, kẻo ngã.”

“Không ngã đâu mà!” Lê Tố lớn tiếng nói, cười đến mức toàn bộ thế giới tựa hồ đều nở đầy hoa, bất quá trong nháy mắt, một chân của cậu trượt đi, “! !” Một tiếng, cậu đã bị ném trên sàn nhà, cậu sửng sốt, cả người dán trên mặt đất, giống con rùa ngã chổng vó, cậu hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, cũng không có khóc.

Lê Trường Ân hai bước đi qua, đem con trai trên sàn nhà ôm đứng lên, Lê Tố lúc này mới từ trạng thái ngã sấp phục hồi tinh thần lại, bắt đầu nhỏ giọng nức nở, Lê Trường Ân nói, “Không khóc, không đau không đau ……”

Y nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của con trai, Lê Tố khụt khịt, nước mắt như trân châu tại viền mắt đảo quanh, cậu cố nhịn xuống ngăn chúng chảy ra, lại hỏi Phụ thân, “Ba ba, thuyền còn tốt không?”

Lê Trường Ân nói, “Tốt, không có bị hư, nếu hỏng rồi, ba ba lại mua cho con cái khác.”

Lê Tố lúc này mới ngừng nức nở, miệng lại nói, “Ba ba, con ngã đau lắm.”

Lê Trường Ân ôn nhu dỗ dành con trai, “Ngoan, ngoan, không đau. Chúng ta ăn cơm đi.”

Lê Tố đã bị Lê Trường Ân hống hai câu như thế liền ôn thuận, tựa hồ khi đó phụ thân nói bất kỳ điều gì cũng là đúng hết, phụ thân nói không đau chính là thật sự không đau.

Sau khi ăn cơm xong đến phiên tắm rửa, Lê Tố vẫn đem chiếc thuyền ôm vào ngực, Lê Trường Ân cởi quần áo giúp cậu, đặt cậu ngồi trên băng ghế, mở nước tắm rửa cho cậu. Cậu đặt mô hình thuyền ở bên cạnh, tắm rửa xong thì lại muốn ôm vào ngực, Lê Trường Ân đem mô hình thuyền ném sang một bên, nói, “Hiện tại không cần lấy, ngày mai lại lấy, bây giờ đi ngủ.”

Lê Tố ủy khuất nhìn phụ thân, “Ba ba, con muốn.”

Lê Trường Ân nghiêm mặt, “Không được, lúc tắm rửa cũng không được phép ôm, lập tức đi ngủ.”

Lê Tố ủy khuất nhìn Lê Trường Ân không chớp mắt, Lê Trường Ân đành phải nói, “Thuyền này có thể chạy được ở trong nước, nếu con hiện tại nghe lời cha không ôm, ba ba ngày mai mang con đến bờ hồ chơi thuyền, chịu không nào?”

Lê Tố lộ ra đôi mắt to đen bóng, cười rộ lên, “Chịu, con hiện tại không ôm.”

Lê Tố bị đặt trong bồn tắm nhỏ, cậu ngồi ở chỗ kia xem phụ thân tắm rửa, thân thể phụ thân lúc ấy đối với cậu mà nói thực cao lớn giống như người khổng lồ, khiến cậu không có cách nào không nhìn lên, trong lòng cậu, các vị thần có lẽ cũng trông giống y chang như phụ thân vậy.

Buổi tối đi ngủ Lê Tố cuối cùng không có đem chiếc thuyền ôm đến bên giường, cậu nép mình trong lòng phụ thân, phụ thân nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu. Ban đêm yên lặng, cứ như thế ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ màng, cậu nghĩ đến phụ thân sẽ dẫn cậu ra bờ hồ phóng thuyền.

Kỳ thật những lần được phụ thân ở bên cạnh ru ngủ cũng không nhiều, thông thường vẫn là bảo mẫu Tiểu Phân dỗ cậu ngủ, sau khi cậu đã ngủ say phụ thân mới về đến nhà.

Ngày hôm sau, phụ thân quả thực đúng hẹn mang Lê Tố đến bờ hồ, nói là hồ, kỳ thật là sông.

Mặt sông rộng lớn, khi đó, xuất hiện một vài tàu thuyền nhà hàng trên sông. Cậu nhớ rõ là có một nhà hàng được bố trí ngay trên chiếc thuyền lớn, tựa hồ chủ thuyền biết được hôm nay cha con cậu đến đây chơi, vậy nên nhiệt tình chuẩn bị chiêu đãi bọn họ. Ôm mô hình chiếc thuyền trong tay, cậu tỉ mỉ buông nhẹ nó xuống nước, phụ thân cầm một cái điều khiển từ xa đưa cho cậu, nói ấn nút này thuyền sẽ khởi động.

Chiếc thuyền một lúc sau thì khởi động, Lê Tố hưng phấn đến mức ở trong lòng phụ thân mà bát nháo, chiếc thuyền phát ra thanh âm “Rầm rầm” hướng chạy xa xa, cậu bối rối, lớn tiếng kêu phụ thân, “Ba ba, thuyền muốn bỏ chạy.”

Lê Trường Ân cười nói, “Tua lại theo hướng này, thuyền có thể chạy trở về.”

Chiếc thuyền quả thực có thể chạy trở về, chỉ là đi được nửa đường, từ phía đối diện một con thuyền khác không biết từ đâu tiến đến mãnh liệt, một làn sóng đánh vào, mô hình thuyền của bọn họ bị lật, Lê Tố thấy nó chìm xuống nước.

Sau khi về nhà Lê Tố cứ khóc mãi, Lê Trường Ân không ngừng an ủi cậu, “Ba ba sẽ mua cho con một cái khác, lại mua một cái khác chịu không nào? Không khóc, Tố Tố.”

Lê Tố tuy rằng đáp ứng rồi, nhưng vẫn khóc.

Khi đó loại thuyền chạy bằng điện này là hàng nước ngoài nhập khẩu, ước chừng Lê Trường Ân phải dùng hơn phân nửa tháng tiền lương, cứ như vậy tùy tiện mua cho con trai hai chiếc, y tựa hồ cũng không đau lòng.

Dường như về sau, Lê Trường Ân từ chức, mở một văn phòng luật sư tự mình quản lý.

Lê Tố nhìn mô hình thuyền chạy bằng điện trong tay, cái này là phụ thân một lần nữa mua cho cậu, cậu lại luyến tiếc không nỡ dùng nó chơi trên sông, chỉ có đôi khi chơi tại bồn tắm. Về sau trông thấy nó bất động, cậu cũng không thích nó nữa, cuối cùng để mặc phụ thân ôm cậu từ bồn tắm đứng lên.

Thời gian trôi, trong ký ức của cậu và phụ thân, tựa hồ tất cả đều rất tốt.

Lê Tố không nhớ mình đã từng bị đánh đòn, có lẽ từ lúc sinh ra cậu đã rất nghe lời, người giúp việc Mai Di cho đến bây giờ vẫn còn khen ngợi cậu, nói cậu là đứa nhỏ vô cùng ngoan ngoãn, ăn mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng ngồi trên tấm thảm ở thư phòng đọc sách, căn bản không giống những đứa trẻ khác chạy loạn khắp nơi nghịch phá bùn đất.

Lê Tố trước đây không có bạn chơi cùng, cậu còn nhớ một chút về khoảng thời gian người bác từ nước ngoài trở về, mang theo cậu con trai của bác ấy, người anh họ này cùng cậu chơi đùa một trận, nhưng cậu bé đó lại xé rách sách của cậu, làm hỏng đồ chơi của cậu, thậm chí cây đàn dương cầm trong nhà đều bị cậu ta nhấn mạnh tới nỗi bàn phím không còn có thể phát ra âm thanh. Lê Tố thực chán ghét cậu ta, buổi tối đi ngủ liền ở trong lòng phụ thân mà khóc, nói cậu bé kia làm hỏng sách của cậu, rốt cuộc phụ thân luôn trả lời một câu, “Sẽ lại mua cái mới, không có việc gì , Tố Tố.”

Lê Tố cho đến nay vẫn nhớ rõ giọng điệu của phụ thân mỗi khi nói “Mua cái mới”, lúc đó Lê Tố cũng không vì như vậy mà cao hứng, nhưng chung quy vẫn bị khuất phục bởi sự dỗ dành của phụ thân, đến khi trưởng thành phụ thân nói những lời này thì cậu chẳng lấy làm vui vẻ, thế nhưng cuối cùng cũng là bị dụ dỗ vô số lần. Về sau cậu thông minh hiểu được, cái mới mua về so với cái cũ đã hỏng rồi kỳ thật không giống nhau.

Kia, quyển sách viết về các loài chim và động vật gặm nhấm của phụ thân bị cậu anh họ xé rách mất, sách mới vẫn chưa mua, cũng không thấy phụ thân có biểu hiện gì khác lạ.

Cậu theo phụ thân lớn lên, phụ thân không ngừng bận rộn, càng ngày càng bận rộn, có thể dùng ngày nghỉ cuối tuần cùng cậu ra ngoài dạo chơi, đối với Lê Tố mà nói, là đã vô cùng xa xỉ rồi.

Lê Tố vô cùng nghe lời, cũng không vì vậy mà quấn lấy phụ thân, đòi phụ thân phải chơi với cậu, là bởi vì có một lần người giúp việc Mai Di vui vẻ ở trước mặt cậu nói, “Ba ba của cháu phải kiếm thật nhiều tiền mới có khả năng nuôi cháu, Tố Tố không nghe lời, ba ba sẽ không có tiền để nuôi cháu nữa. Ba ba cháu ở bên ngoài rất vất vả, Tố Tố còn quấy rối, như vậy thì làm sao được chứ?”

Lúc ấy Lê Tố đối với những lời này thực mẫn cảm, cho nên mặc dù rất muốn phụ thân chơi với mình, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, cậu hiểu được mình không nên quấy rầy phụ thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.