Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 151: Chương 151: Ân cần dạy bảo




Edit: Sahara

Tần Chung đỗ Hội Nguyên, mọi người trong hẻm Vĩnh Kết đều đã hay tin, tất cả cùng đến chúc mừng, nhân tiện nhận bao lì xì mang về cho trẻ con trong nhà cầm, biết đâu có thể dính chút thông minh.

Mãi cho đến chiều tối, người đến chúc mừng mới ra về. Tôn mẫu và mấy nha hoàn bận rộn tiếp khách cả ngày, nhưng ai cũng tinh thần sảng khoái, mặt đầy hưng phấn.

Còn về Tần Chung, chỉ có lúc chờ báo tin người đỗ hạng nhất là có hơi hồi hộp khẩn trương một chút, sau đó thì hoàn toàn khôi phục vẻ điềm tĩnh ngày thường. Lý Ỷ La thấy Tần Chung lại đi chơi đùa cùng các con, nàng bước tới ngồi cạnh Tần Chung, hỏi: “Tướng công, khi nào thì thi đình?”

“Ba ngày sau! Chắc ngày mai người của Lễ Bộ sẽ tới thông báo.” Thi đình là phải diện thánh, Lễ Bộ cần cho thí sinh dự thi biết một số quy củ cần thiết, bằng không, lỡ như thí sinh bêu xấu trên đại điện, hoặc là mạo phạm thánh giá, vậy chính là lo Lễ Bộ làm việc bất lực.

“Thế, chuyện thỉnh nguyện thư như thế nào rồi?” Lý Ỷ La nhíu mày, vạn lần đừng xảy ra chuyện xấu gì!

Tần Chung hơi im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, khóe môi từ từ nhếch lên: “Ngày mai sẽ có tin tức.”

Tần Chung nói ngày mai thì sáng sớm hôm sau liền có động tĩnh.

Có thể do thính lực của Lý Ỷ La cực kỳ tốt, nàng còn chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng bước chân xếp hàng chỉnh tề ở đầu ngõ, bước đi của họ không giống người thường, mà có phần giống binh sĩ được huấn luyện.

Lý Ỷ La vội lay Tần Chung: “Tướng công, bên ngoài xảy ra chuyện rồi!”

Tần Chung mở mắt, lập tức thức dậy xuống giường mặc y phục, Lý Ỷ La cũng vội mặc y phục rồi theo sau.

Hai người mở cửa, đứng ở cửa nghe ngóng hồi lâu, tuy nhiên chỉ nghe thấy từng trận ồn ào ở đầu ngõ.

“Các người bắt ta làm gì? Các người dựa vào đâu mà vô duyên vô cớ bắt người hả?”

“Nực cười! Ta là người có công danh trên người, ai cho phép các người tùy tiện bắt người như vậy...”

“............”

Đường phố ồn ào nhốn nháo, ai cũng kinh hãi bàng hoàng, mãi đến tận hừng đông mới dần dần yên tĩnh trở lại.

Lý Ỷ La và Tần Chung đứng ở cửa xem một hồi, lại ra đầu ngõ xem thêm một hồi, chỉ thấy trên phố lúc này cũng có rất nhiều người đứng ở cửa nhà thò đầu ra ngoài.

“Xảy ra chuyện gì thế? Sao trời còn chưa sáng đã gây động tĩnh lớn như vậy?”

“Nghe nói hôm qua có rất nhiều thí sinh thi rớt đến quỳ trước cửa cung, đệ lên hoàng thượng “thỉnh nguyện thư”, nói là khoa thi năm nay có mờ ám. Triều đình điều tra suốt đêm, phát hiện đều là lời đồn vô căn cứ, tất cả là do những thì sinh thi rớt này không cam tâm, vô duyên vô cớ sinh sự. Khoa cử quan trọng, sao có thể để bọn họ muốn làm gì thì làm? Haiz, những người này, bản thân thi không đậu thì muốn người khác cũng rớt theo. Bây giờ hay rồi, tự mình hại mình, bị bắt vào đại lao.”

“Không phải chứ? Họ đều là người có công danh, thật sự sẽ bị giam à?”

“Các người không biết đó thôi, hôm qua có tận một ngàn người quỳ dâng “thỉnh nguyện thư”, chuyện này một khi không xử lý triệt để, về sau phàm là người thi rớt đều sẽ học theo cách này, như vậy còn gì là uy tín của triều đình? Sau này làm sao cử hành khoa cử được nữa? Trước kia, sau mỗi khoa thi cũng có người nói có mờ ám, nhưng chưa từng gây lớn chuyện như lần này. Muốn trách thì trách bọn họ lòng tham không đáy, thi không đậu liền muốn đi đường ngang ngõ tắt, triều đình làm sao có thể dung túng bọn họ sinh sự làm loạn?”

Người này nói có lớp có lang, giống như biết rõ nội tình bên trong. Nhưng cũng có thể là bá tánh của kinh thành trời sinh mẫn cảm với chuyện triều chính hơn người nơi khác.

“Ỷ La, về thôi.” Tần Chung nghe xong, vẻ mặt không có gì bất ngờ. Hắn nắm tay Lý Ỷ La, nhìn đường lớn một lần nữa rồi dắt nàng về nhà.

“Tướng công, mấy người đó sẽ bị phán trọng tội à?” Lý Ỷ La nhìn những khách điếm đang mở cửa, bên trong hỗn độn vô cùng, có thể thấy lúc quan binh bắt người không hề nương tay chút nào.

Tần Chung lắc đầu: “Pháp bất trách chúng*! Nhiều người như vậy, lại là người đọc sách, triều đình sẽ không phán nặng. Làm ra động tĩnh bắt người lớn như vậy, mục đích là để cảnh cáo. Có điều......”

“Có điều cái gì?” Lý Ỷ La ngẩng đầu nhìn Tần Chung.

“Người khởi xướng thì không chắc.” Tần Chung khẽ thở dài.

“Ai là người khởi xướng?” Lý Ỷ La vội hỏi.

Tần Chung đột nhiên cúi đầu cười khẽ.

Lý Ỷ La khó hiểu: “Chàng cười cái gì?”

Tần Chung nhìn nàng: “Nương tử, có phải nàng nghĩ tướng công nàng lợi hại quá rồi không? Ta cũng chỉ là một thư sinh, làm sao biết được nhiều chuyện như vậy? Hửm?” Chữ hửm này hơi cao giọng một chút, còn mang theo chút ý cười.

Lý Ỷ La a một tiếng. Hình như là vậy! Bởi vì Tần Chung quá thông minh, làm nàng vô thức có thắc mắc gì liền trực tiếp tìm kiếm đáp án trên người Tần Chung. Bản thân nàng cảm thấy Tần Chung nhất định biết. Đầu óc nàng vốn dĩ đã không đủ dùng, bây giờ chúng nó còn bãi công.

Lý Ỷ La cười hì hì lấy lòng, nhẹ nhàng phủi phủi y phục trên vai Tần Chung: “Cái này còn không phải do chàng quá thông minh sao? Chàng là nam nhân của ta, ta có thắc mắc, không hỏi chàng thì hỏi ai?” Lý Ỷ La nói với vẻ mặt đương nhiên, giống như nam nhân của nàng nên biết hết mọi chuyện trong thiên hạ.

Tần Chung bị câu nói “nam nhân của ta” này làm cho sung sướng cả tinh thần lẫn thể xác, hắn e hèm: “Không sai! Ta là nam nhân của nàng. Cho nên....” Tần Chung ghé vào tai Lý Ỷ La nói nhỏ cái gì đó.

“Là hắn?” Lý Ỷ La kinh ngạc không thôi.

“Chỉ là có lẽ thôi, cũng không chắc chắn là hắn, nhưng thấy hắn cũng tham dự trong đó thì biết rồi. Nếu ta đoán không lầm, cái hạng Giải Nguyên thi hương của hắn, có được cũng không phải quang minh chính đại gì.”

“Vì hắn biết được bản lĩnh mình tới đâu, nên mới chuẩn bị một bước này?” Lý Ỷ La thông suốt: “Nhìn dáng vẻ hắn, lúc hắn tới cửa bái phỏng chàng căn bản là không có lòng tốt!” Lý Ỷ La nắm nắm tay lại.

Tần Chung cười cười, duỗi tay nắm lấy nắm tay Lý Ỷ La: “Nếu đúng là hắn, tự nhiên sẽ nhận được hình phạt thích đáng. Chúng ta vào nhà thôi, các con chắc cũng dậy rồi.”

Lý Ỷ La lập tức thu lại sát khí trên người: “Đúng rồi, con!” Nàng chạy nhanh được mấy bước, thấy Tần Chung còn ở phía sau liền kéo hắn: “Tướng công, nhanh lên một chút! Bằng không Tử Tĩnh, Tử Xu sẽ lại khóc cho xem.”

Tần Chung cười, ừm một tiếng rồi cũng chạy nhanh theo Lý Ỷ La.

Ngày hôm sau, người của Lễ Bộ quả nhiên tới cửa, Tần Chung theo người của Lễ Bộ đi ra ngoài cả ngày, tới chiều mới về.

“Đã có hình phạt cho những người kia rồi.” Tần Chung về nhà, ăn cơm xong thì chơi với con, vừa chơi vừa nói chuyện với Lý Ỷ La.

“Xử thế nào?” Lý Ỷ La vội hỏi.

“Trừ kẻ khởi xướng, những người khác đều bị cấm thi hai khoa cử. Một số người nặng hơn thì bị tước bỏ công danh.”

“Vậy kẻ khởi xướng thì sao? Tên Lý Khải Lệnh mà chàng nói có trong đó không?”

Tần Chung gật đầu: “Đợt điều tra “thỉnh nguyện thư” lần này cũng đã tra xét ra chuyện hắn gian lận trong kỳ thi hương. Kỳ thực, bằng vào tài học của hắn, dù lần này thi không đậu, nhưng chỉ cần khổ học thêm mấy năm, sớm muộn gì cũng sẽ đậu. Đáng tiếc, hắn ta lại quá nôn nóng.” Tần Chung nói xong thì cười giễu cợt.

“Đáng tiếc cái khỉ gì! Ngày đó hắn xách động biết bao nhiêu người, còn muốn lôi kéo chàng, nếu lúc ấy chàng ký tên vào “thỉnh nguyện thư”, thì hiện tại người bị cấm thi chính là chàng.” Lý Ỷ La đanh mặt lại. Nếu nàng biết tên Lý Khải Lệnh đó là kẻ lòng dạ bất chính, thì lúc hắn ta rời khỏi, nàng đã cho hắn chút bài học nhớ đời rồi.

Tần Chung gật đầu, ôm chặt Lý Ỷ La: “Không phải ta vẫn tốt đó sao? Nào, đừng giận, bọn nhỏ đang nhìn nàng kìa.”

Mấy đứa bé đang tự chơi rất vui vẻ, bỗng nhiên thấy Lý Ỷ La đanh mặt, cả ba lập tức tròn xoe hai mắt nhìn nàng: “Nẹ....”

Hiện giờ Tử Tĩnh, Tử Xu gọi càng ngày càng rõ hơn.

Lý Ỷ La vội mỉm cười với các con: “Mẹ không sao! Các con tự mình chơi tiếp đi.”

Ba đứa thấy mẹ cười rồi mới cúi đầu tự chơi tiếp.

“Những kẻ khởi xướng chẳng những bị tước bỏ công danh, mà còn bị cấm thi khoa cử cả đời, còn bị phán tù hai năm. Trải qua chuyện này, tin chắc về sau không còn ai dám kích động quần chúng làm bậy nữa.” Tần Chung nhìn ba con một cái rồi mới quay sang nói cùng Lý Ỷ La.

“Vậy mấy người tới thăm chàng lần trước thì sao?”

“Đám người Mã huynh à?”

“Ừm!”

“Bọn họ bị cấm thi hai khoa.” Tần Chung ngừng một chút mới nói tiếp: “Thật ra lần này Mã huynh cũng thi đỗ, là hạng hai trắm mấy. Nhưng bây giờ đã bị bãi bỏ tư cách. Ngược lại có lợi cho người xếp sau.”

Lý Ỷ La a một tiếng, tiếp theo thì thở dài: “Còn chưa bước vào quan trường mà đã diễn ra một màn này rồi. Thật không biết sau này chàng ra làm quan thì sẽ phải đối mặt với bao nhiêu âm mưu quỷ kế trong tối ngoài sáng nữa đây.” Mã huynh kia chính là điển hình cho kiểu người đầu óc không đủ dùng. Vốn dĩ đã thi đỗ, lại bị cuốn vào quỷ kế kẻ khác mà mất đi cơ hội tiến thân.

Tần Chung nhìn Lý Ỷ La: “Nương tử, nàng phải tin tưởng nam nhân của nàng chứ.” Mặt Tần Chung đầy ý cười, môi khẽ cong lên, nhưng giọng điệu khi nói lại không mang vẻ cợt nhả, ngược lại tràn đầy tự tin.

Lý Ỷ La trừng Tần Chung một cái: “Đừng có mạnh miệng! Mạnh miệng sẽ bị sét đánh! Cho dù chàng có thông minh hơn nữa cũng phải cẩn thận hành sự.”

Tần Chung chưa từng nghe qua cách nói này, nhưng đại khái vẫn hiểu được ý tứ trong đó. Hắn dở khóc dở cười nhìn Lý Ỷ La: “Nương tử.....”

“Chàng có ý kiến? Cảm thấy ta nói không đúng?”

Tần Chung vội nói: “Lời nương tử tất nhiên là đúng! Có câu thê hiền phu ít họa*! Ta nhất định sẽ làm theo lời dạy chí lý của nương tử.”

(*có vợ hiền, chồng ít gặp tai họa.)

Lý Ỷ La bị chọc cười: “Tần Tiểu Chung, chàng còn có thể chân chó hơn nữa không?”

“Chân chó nghĩa là gì?” Tần Chung khó hiểu nhìn Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La mỉm cười không có ý tốt: “Muốn biết? Tự mình đoán đi!” Nói xong, Lý Ỷ La xoay người bế con lên: “Ta đi cho con bú!”

Như thường lệ, Lý Ỷ La cho Tử Tĩnh, Tử Xu bú cùng lúc, Tử Khuê khác với Tử Tĩnh và Tử Xu, chỉ cần cho hai tỷ tỷ bú xong đừng có quên nó là được, bú trước bú sau không quan trọng.

Tần Chung nhìn Lý Ỷ La đi vào phòng trong, một mình ngồi đó xoa đầu con trai: “Tiểu Trệ, biết sau này phải đối với nương tử con thế nào không?”

Tử Khuê mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Tần Chung.

Tần Chung thở dài: “Cha nói với con làm gì chứ? Con cũng có hiểu gì đâu.” Tuy nhiên, cuối cùng Tần Chung vẫn không nhịn được: “Trước mặt thê tử, khi cần thông minh thì phải thông minh, như vậy nàng sẽ sùng bái con, ỷ lại con. Nhưng thời điểm cần giả ngu thì phải giả ngu, như vậy, giữa phu thê sẽ có nhiều lạc thú, con... Hiểu không?”

Tử Khuê mút mút ngón tay, ngay cả cái lông mi cũng không muốn nghe cha già nhà mình ân cần dạy bảo.

Tần Chung hừm: “Không nghe lời người già, thiệt thòi ngay trước mắt. Có điều.....” Tần Chung hơi dừng lại: “Con không cần lo lắng! Dù sao con cũng không có phúc lớn như cha, có thể cưới được thê tử tốt như vậy.”

Tử Khuê ngáp dài một cái, bú sữa xong nó còn phải đi ngủ đó.

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tử Khuê: Cha à! Cha cảm thấy truyền thụ đạo phu thê ở thời điểm con còn chưa tới một tuổi, có phải là sớm quá không? Hơn nữa, sao cha biết con không có phúc bằng cha?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.