Edit: Sahara
“Người đến đề thân không ít, nhưng nhìn tới nhìn lui, ai cũng có tật xấu hết. Hiện tại, tôi ưng ý nhất là mấy nhà này. Trương Đại Trụ ở thôn chúng ta, hai tháng trước, ông ấy đến đề thân cho con trai ông ta là Trương Tiểu Bảo. Kế đó là Đào viên ngoại ở huyện thành. Lão già, ông còn nhớ không, trước khi nhà chúng ta sa sút, nhà Đào viên ngoại cũng có lui tới với nhà chúng ta...”
Tần phụ gật đầu: “Đào viên ngoại làm người không tệ, sau khi nhà chúng ta sa sút cũng không có cắt đứt liên quan với nhà chúng ta ngay. Sau này là do chúng ta dọn tới Tiểu Thanh Thôn nên mới không liên lạc nữa.”
“Đúng vậy, con người Đào viên ngoại và phu nhân của ông ta không tệ, nếu không tôi cũng không suy nghĩ đến nhà họ. Nhưng khó nói ở chỗ, mối hôn sự này là hỏi cho con nuôi của họ, đây là con trai của đường đệ đã mất của Đào viên ngoại. Tiểu tử kia cũng không tệ, là người văn nhã, hiện giờ đang giúp Đào viên ngoại trông coi một tửu quán. Có điều, Đào viên ngoại và phu nhân ông ta đã có ba đứa con trai, ai biết về sau gia sản sẽ phân chia thế nào? Tôi đã lén xem qua tiểu tử kia, cũng khá có lòng cầu tiến. Hắn ta biểu lộ ý nếu Phương nhi gả qua thì sẽ không để Phương nhi chịu khổ. Không chỉ tửu quán Đào gia, ngay cả gia sản trong nhà, hắn ta cũng có thể giành một phần. Người đông, hoàn cảnh phức tạp, muốn lựa chọn nhà nào, chúng ta cũng phải tìm hiểu cẩn thận.”
Tần Phương vừa nghe, bàn tay càng nắm chặt khăn tay hơn.
Những người khác cũng hơi nhíu mày. Lý Ỷ La nói: “Mẹ, Đào gia người đông, hoàn cảnh phức tạp, vậy những nhà khác thì sao?” Nghe Tần mẫu nói xong, Lý Ỷ La không thể xem trọng đối tượng này nổi. Thúc thúc, thẩm thẩm nuôi hắn khôn lớn, xem như có ân dưỡng dục, vậy mà hắn ta lại lộ ý muốn giành gia sản. Người này không biết nhớ ơn, còn muốn được một tấc lại lấn một thước. Nói khó nghe thì chính là một con bạch nhãn lang. Nghĩ xa hơn, tiểu tử này trực tiếp để lộ ý tứ với Tần mẫu, cho thấy hắn là người có tâm tư rất sâu. Hắn để ý Tần Phương, chỉ sợ là do Tần Chung đã thi đỗ tú tài. Có một cữu ca làm tú tài, về sau lúc tranh gia sản, hắn cũng có chỗ dựa.
(*cữu ca: anh vợ.)
“Còn một nhà khác là Triệu gia ở Lâm Thôn. Ỷ La, hôm đó, sau khi nghe con nói xong, mẹ thật sự không gạt bỏ mối này ngay, mà có đi hỏi thăm thêm một chút. Nhân duyên của phu thê Triệu Phú Quý ở trong thôn không tệ. Trong nhà cũng xem như yên bình. Con trai cả đã thành thân. Đứa trẻ Triệu Thiên Tứ kia là người có bản lĩnh, chẳng những làm ruộng giỏi, mà ngày thường còn tự mình làm chút buôn bán nhỏ, nghe nói nửa năm nay hắn có đi thuyền một chuyến, cụ thể kiếm được bao nhiêu tiền thì không biết, nhưng người trong thôn đều nói là hình như không ít. Trong thôn có rất nhiều nhà có con gái đều để mắt đến Triệu gia.”
Thời điểm Tần Phương nghe Tần mẫu nhắc đến Triệu Thiên Tứ thì hai mắt sáng lên. Sau đó lại nghe có rất nhiều nhà để mắt đến Triệu Thiên Tứ, thì trong mắt liền lóe lên sự khẩn trương....
Lý Ỷ La ở một bên trông thấy rất rõ ràng, lòng thầm than một câu, xem ra Tần Phương thật sự rất có hảo cảm với Triệu Thiên Tứ kia.
Tần mẫu hơi ngừng lại một lát, rồi nhìn mọi người: “Tình hình nhà Trương Đại Trụ chắc mọi người đều đã biết. Ngày thường, Trương bà tử là người rất nói đạo lý, nhưng một khi điên lên thì bà ấy cũng giống Trương Đại Trụ, chẳng nhường nhịn ai. Đưa trẻ Tiểu Bảo kia, tôi cũng nhìn nó lớn lên, tính tình không chê được, nhưng ngày ngày theo cha nó lên núi săn thú, chung quy vẫn rất nguy hiểm. Nếu Phương nhi gả qua, e là suốt ngày đều phải lo lắng bất an.”
Tần phụ nghe xong, gõ gõ tẩu thuốc xuống mặt bàn: “Trương gia không được! Nhà bọn họ dính quá nhiều máu tanh, tổn phúc đức.”
Lý Ỷ La liếc nhìn Tần phụ, nàng không ngờ Tần phụ lại để ý chuyện này. Có điều, Trương gia lập nghiệp dựa vào săn thú, tuy rằng cuộc sống hiện tại khá tốt, nhưng đúng như Tần mẫu nói, chuyện lên núi đi săn không mấy an toàn.
Nhìn tới nhìn lui, vẫn chỉ có mình Triệu gia là coi được.
“Không còn nhà nào khác sao?” Tần phụ ảm đạm hỏi.
“Nhà khác tất cả là còn. Nhưng tất cả đều cách nhà chúng ta quá xa, còn không bằng chọn nhà hiểu tường tận gốc rễ. Lỡ sau này có chuyện gì, chúng ta lui tới cũng thuận tiện hơn.” Theo ý Tần mẫu, tốt nhất là gả Tần Phương đến gia đình sống trong Tiểu Thanh Thôn. Nếu ai dám ức hiếp khuê nữ nhà bà, bà sẽ tới chống lưng cho con gái. Nhưng nhìn khắp Tiểu Thanh Thôn, chỉ có mỗi mình nhà Trương Đại Trụ là phù hợp với điều kiện. Cùng so sánh, vẫn là Triệu gia thích hợp hơn. Mấu chốt là tiểu tử Triệu Thiên Tứ kia, Tần mẫu càng hỏi thăm về y thì càng thấy thích.
“Các người nghĩ thế nào? Thử nói cái nhìn của mình ra nghe thử xem!” Tần mẫu nói.
Mã Đại Ni lập tức lên tiếng: “Chuyện này có gì cần suy nghĩ nữa chứ? Tất nhiên là gả tiểu muội cho Đào gia rồi. Đào gia có gia nghiệp lớn, tiểu tử kia không phải đã nói sau này còn chia gia sản nữa à? Tiểu muội gả qua đó cũng xem như là thiếu nãi nãi, về sau chỉ cần ngồi không hưởng phúc, không cần kiếm tiền, cuộc sống thật nhàn hạ.”
Tần Diệu lại nhíu mày: “Đào gia này không thích hợp! Tiểu tử kia chỉ là con nuôi, theo lý không được chia gia sản. Hắn ta muốn được chia, mấy đứa con khác của Đào viên ngoại có đồng ý không? Sau này chắc chắn sẽ có đủ âm mưu quỷ kế diễn ra, tính tình tiểu muội mềm yếu như vậy, gả vào đó làm sao đủ sức ứng phó? Chưa hết, tâm tư của tiểu tử kia cũng rất sâu, bây giờ đã để lộ ý tứ này với chúng ta, vậy có nghĩa là gì? Ta thấy tám phần là coi trọng việc tam đệ thi đỗ tú tài, hắn cưới tiểu muội khẳng định là vì muốn vị tú tài công như tam đệ giúp hắn tranh gia sản.”
Lợi hại nha~! Tần Chung và Lý Ỷ La cùng nhìn Tần Diệu.
Tần Diệu cảm nhận được ánh mắt của Tần Chung, liền ưỡn ngực thẳng lưng, quay sang nhìn Tần Chung bằng ánh mắt đắc ý: Thấy nhị ca đệ thông minh chưa?
Tần Chung cười, gật gật đầu. Ngực Tần Diệu càng ưỡn cao hơn.
Hai mắt Mã Đại Ni sáng lấp lánh, vỗ đùi nói: “Ối trời! Tướng công, sao chàng lại thông minh như vậy? Vẫn là chàng tinh mắt, bằng không nhà chúng ta đã bị tên tiểu tử kia lừa rồi.”
Tần mẫu nhìn Mã Đại Ni với ánh mắt hết nói nổi. Ai bị lừa hả? Nguyên cái nhà này chỉ có mình ngươi bị lừa thôi! Kiến thức nông cạn, chỉ biết ăn với ngủ.
“Mẹ, nhị ca nói không sai! Trước không nói cái khác, chỉ nói đến chuyện hắn ta không cam lòng chỉ được một tửu quán, còn muốn tranh gia sản Đào gia, thì người này tuyệt không thể chọn được!” Tần Chung ôn hòa nói.
Tần mẫu gật đầu: “Mẹ cùng băn khoăn điều này!”
“Nhìn tới nhìn lui, vẫn là Triệu gia thích hợp nhất.” Trương Thúy Thúy ôm hai tên nhóc đã buồn ngủ, suy tư nói: “Nhưng cái hôm quan sai đến báo tin mừng, người Triệu gia tự mình đến cửa, việc làm này nói sao cũng không đúng. Có điều, nếu nguyên nhân chính là vì thành tâm muốn cưới tiểu muội, cho nên mới sốt ruột thì cũng có thể thông cảm. Dù Triệu thúc, Triệu thẩm có chút tâm tư, nhưng chỉ cần không phải là người ngang ngược vô lý là được. Nhân phẩm tiểu tử kia cũng tốt, lại có bản lĩnh, ngày tháng sau này của tiểu muội chắc cũng không tệ.” Dứt lời, Trương Thúy Thúy thầm than thở. Người nhà mẹ đẻ của nàng cũng muốn đến cầu thân, nhưng gia cảnh bên đó còn kém hơn Tần gia không biết bao nhiêu lần. Tần mẫu không thích những người đó, bọn họ cầu thân không được còn bảo nàng nói tốt vài câu. Thế nhưng, chuyện này cũng vô phương, ai bảo nhà mẹ đẻ nàng nghèo, đã vậy mà mấy ca ca còn không biết cố gắng. Nghĩ đi nghĩ lại, người, vẫn là phải tự mình cố gắng phấn đấu bò lên chỗ cao. Tầng lớp khác nhau, bằng hữu kết giao cũng sẽ khác.
Tần Phương nghe Trương Thúy Thúy nói vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lý Ỷ La nhìn thấy, cười nói: “Mẹ, vậy thì thử tiếp xúc với Triệu gia đi! Tiểu tử kia có nhân phẩm tốt, mọi mặt đều mạnh hơn người khác.”
Tần mẫu gật đầu: “Ừm! Mẹ cũng không thể quá so đo, gả con gái chứ đâu phải gả tiên nữ, nào có chuyện mọi thứ đều hợp ý mình.”
Tần mẫu là người thuộc trường phái hành động. Một khi quyết định xong thì sẽ bắt tay làm ngay.
Sau khi tiếp xúc với Hoàng Quế Hoa thêm vài lần, Tần mẫu cảm thấy người này tuy có chút tâm tư nhưng không phải hồ đồ, nên Tần mẫu cũng động tâm.
Tần Chung nói: “Mẹ, trước tiên mẹ đừng nóng vội, để con gặp Triệu Thiên Tứ kia một lần rồi nói sau.”
Tần mẫu mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá! Con thông minh như vậy, mắt nhìn người chắc chắn chuẩn hơn mẹ. Nghe nói mấy ngày nay Triệu Thiên Tứ đều ở huyện thành bán hàng mang từ phía nam về, con thử tiếp xúc với hắn ta xem sao.”
Cũng không biết Tần Chung tiếp xúc Triệu Thiên Tứ thế nào, sau khi Tần Chung trở về thì nói: “Con người Triệu Thiên Tứ cũng được! Nhưng còn phía người nhà hắn ta, mẹ phải tìm hiểu kỹ.”
Tần mẫu lập tức vui vẻ nói: “Mẹ đã nói con người Triệu Thiên Tứ không tệ mà!”
Tần Phương ngồi bên cạnh, hai lỗ tai đỏ ửng.
Tần gia bên này vừa thả tiếng, Triệu gia lập tức có hành động. Đề thân, hợp bát tự, nạp cát, lễ hỏi, toàn bộ hoàn thành trong một tháng. Qua đó có thể thấy được, Tần mẫu và Hoàng Quế Hoa đều cùng một dạng người, làm việc nhanh như sấm rền gió cuốn.
Định thân đã hạ, mối hôn sự này xem như ván đã đóng thuyền.
Ý của phía Triệu gia là hy vọng cuối năm nay có thể tổ chức hôn sự. Nhưng Tần mẫu còn muốn giữ Tần Phương lại thêm một thời gian nữa. Hai nhà cùng thương nghị, cuối cùng quyết định hôn sự sẽ tổ chức vào tháng tư năm sau. Lúc đó đúng vào mùa xuân, thời tiết đẹp đẽ, thích hợp cho việc thành thân.
Từ ngày định thân xong, Tần Phương cũng xem như là gái đã có chồng. Hiện giờ, mỗi lần Triệu Thiên Tứ gặp Tần Phương, hắn đều tặng nàng chút đồ gì đó, cũng không được xem là lén lút trao nhận.
Từ sau lễ hỏi, Lý Ỷ La thường xuyên thấy Tần Phương thất thần. Khi thì đỏ mặt, mắt nhìn về phương xa. Khi thì lặng lẽ thở dài, vẻ mặt mê mang...
Tâm sự thiếu nữ, lúc ngọt ngào, lúc ưu sầu. Lý Ỷ La sợ Tần Phương mắc phải chứng sợ hãi tiền hôn nhân, nên khi nào thêu thùa, Lý Ỷ La đều kéo Tần Phương đến cùng thêu.
“Con người Triệu Thiên Tứ đúng thật là không tệ, hắn ta sẽ che chở cho muội. Phu thê quý ở chỗ hiểu nhau, nếu có tâm sự, muội phải nói với hắn ta.” Lý Ỷ La xoa đầu Tần Phương.
Tần Phương ngước ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Lý Ỷ La: “Tam tẩu, tẩu và tam ca sống với nhau tốt như vậy, là vì hai người hiểu nhau à?”
“Khụ....” Lý Ỷ La gật đầu: “Đúng vậy!”
Tần Phương hơi suy tư, rồi gật đầu.
“Tiểu cô cô, tiểu cô cô....” Hai người đang nói chuyện thì Tần Tử Viễn dẫn theo hai bé con chạy vào sân, từ xa đã nghe nhóc kêu inh ỏi.
Tần Phương mỉm cười, đứng dậy cầm khăn đi thắm ướt rồi lau mồ hôi cho ba nhóc con: “Xem các con kìa, chạy đến mồ hôi đầy đầu. Có chuyện gì hả?”
Tần Tử Viễn đưa Tần Phương một cái hộp: “Vừa rồi chúng con đang chơi ở đầu thôn, thì có một người đến đưa chúng con cái này, người đó nói.....” Tần Tử Viễn gãi gãi đầu: “A, người đó nói người đó là tiểu cô trượng của con, bảo con đưa cái này cho tiểu cô cô.”
Thân mình Tần Phương khẽ run lên, như là bị điện giật: “Hắn.... Hắn nói như vậy à?”
Lý Ỷ La buồn cười: “Hai người đã đính hôn rồi, hắn nói hắn là tiểu cô trượng của Tử Viễn cũng đâu có sai. Tiểu tử này cũng có lòng thật, còn biết tặng quà cho muội nữa chứ. Nhưng sao hắn lại không tự đưa cho muội, chẳng lẽ hắn không muốn gặp muội à?”
Mặt Tần Phương càng ngày càng đỏ: “Tam tẩu, tẩu nói gì vậy~.”
Lý Ỷ La thấy Tần Phương như vậy thì không ghẹo Tần Phương nữa: “Mau mở ra xem thử!”
Tần Phương ừm, vừa mở hộp ra đã thấy ngay một cây trâm ngọc bích đang nằm yên trong hộp. Chất ngọc sáng trong, màu sắc dịu mát.
“Cây trâm này không rẻ đâu!” Lý Ỷ La nhìn qua một cái rồi nói, nàng thấy cây trâm này ít nhất cũng mất ba lượng bạc: “Tiểu muội, cài lên xem thử nào!”
Tần Phương vội đậy nắp hộp lại, bối rối mà nói: “Để... Để sau đi! Tam tẩu, muội.... muội còn có việc, muội về phòng trước đây!”
Lý Ỷ La nhìn bóng lưng Tần Phương rồi cười khẽ, xong xoa xoa đầu Tần Tử Viễn: “Người ta nói người ta là tiểu cô trượng của con thì con liền cầm đồ của người ta ngay, lỡ như đó là người xấu thì sao?”
Tần Tử Viễn lập tức ưỡn cái ngực nhỏ: “Con đâu phải tên ngốc, con có cố ý hỏi tên hắn ta mà.”
“Con biết tên tiểu cô trượng của con à?” Lý Ỷ La ngạc nhiên.
Tần Tử Viễn gật đầu: “Dạ biết! Mỗi ngày mọi người đều nói, đều nhắc tới, con đương nhiên là nhớ rõ rồi!”
___________
Sa: trong covert, Tử Viễn gọi Triệu Thiên Tứ là tiểu dượng, tức là dượng nhỏ. Sa nhớ mang máng từ dượng này được gọi là cô phụ, tức là chồng của cô mình, nhưng không dám chắc chắn. Vì thế mới tra Google, ai ngờ nó ra nguyên 1 cái list, dò mệt xỉu mới tìm được từ dượng là cô trượng. Từ này là từ xưng hô cổ đại thuần việt luôn, bởi vì văn hóa phong kiến nước ta bị ảnh hưởng nhiều bởi TQ, nên có rất nhiều chỗ tương đồng. Nếu từ nào hợp cổ đại mà thuần việt thì Sa sẽ ưu tiên chọn từ đó.