Edit: Sahara
***Sa: Trong một số truyện cổ đại, nhiều editor giữ nguyên chữ “giá” là âm thanh thúc ngựa khi cưỡi ngựa hoặc đánh xe ngựa. Sa thì coi phim quen nghe tiếng thúc ngựa là “Tra” nên sẽ edit chữ này. Còn chữ tra có nghĩa cặn bã như tra nam, tra nữ gì đó đều được Sa edit luôn nghĩa thuần việt nên các bạn đừng lầm lẫn nhe.
***Chữ em khi gọi hạ nhân hoặc hạ nhân tự xưng là em không phải là từ hiện đại nhé. Chủ nhân tốt tính hay thân thiết với người hầu sẽ gọi gia đinh, nha hoàn còn trẻ bằng em, người hầu gọi lại tiểu thư, thiếu gia bằng cô, cậu. Chú thích để tránh có bạn lại nói từ không hợp truyện cổ đại.
_______________________________
Sắp xếp hành trang và phòng ốc ổn thỏa, tính tới ngày thi cũng chỉ còn hai tháng. Lý Ỷ La bảo Tần Chung chuyên tâm học, còn mình thì cân nhắc việc cơm nước mỗi ngày. Không chỉ riêng Tần Chung cần dinh dưỡng, mà nàng cũng cần để lấy sữa cho con bú. Đây đúng là không phải chuyện dễ dàng.
Hôm nay, Lý Ỷ La định dẫn theo Tiểu Hồng đi chợ, Tử Xu và Tử Khuê đều đang ngủ, còn Tử Tĩnh thì mở to hai mắt chăm chú nhìn Lý Ỷ La chuyển động.
“Tôn mẫu, bà để ý tiểu thư và thiếu gia, ta đi nhanh rồi về.”
Tôn mẫu vội nói: “Phu nhân, mấy việc đi chợ này cứ giao cho tôi là được rồi, nào có đạo lý hạ nhân ở nhà, lại để phu nhân tự mình đi chợ?” Tôn mẫu có phần bất an, hiện tại công việc ít mà người làm đông, chút ít việc như vậy đâu cần tới tận bốn người làm, đã vậy phu nhân còn cố tình giành việc bếp núc.
“Nguyên liệu nấu ăn, ta cần tự mình đi mua mới được. Bà chăm sóc chúng, đừng để chúng làm phiền tướng công học hành là được rồi.”
“Vậy.... Dạ, phu nhân!” Tôn mẫu chỉ đành vâng lời.
“Tử Tĩnh ở nhà ngoan nha, mẹ đi một chút rồi về.” Lý Ỷ La khều chóp mũi Tử Tĩnh một cái.
Tử Tĩnh tưởng mẹ đang chơi với mình, còn há miệng cười khúc khích, mãi đến thì thấy Lý Ỷ La đi ra ngoài, Tử Tĩnh mới a lên. Thấy mẹ không quay lại, Tử Tĩnh lại a lên lần nữa, sau đó thì khóc nấc lên: “Oa...a.. Oa... Oa...”
Lý Ỷ La bất đắc dĩ phải quay lại. Mấy đứa nhóc này bình thường rất ngoan, chỉ cần nhìn thấy nàng là sẽ tự mình chơi đùa, nhưng một khi nàng vừa khuất tầm mắt chúng, chúng sẽ lập tức tìm nàng.
Con còn nhỏ như vậy, mắng không được mà đánh cũng không xong.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc, ngoan nào, con còn khóc thì sẽ đánh thức muội muội và đệ đệ mất thôi.” Lý Ỷ La nhận mệnh, bế Tử Tĩnh lên dỗ: “Tiểu Hoàng, ta phải đưa tiểu thư theo, em cũng đi theo đi.”
Tiểu Hoàng vội dạ.
Chợ ở ngay phía đối diện căn nhà bọn họ thuê, nhưng muốn đến chợ cần đi qua một con phố. Ra ngõ nhỏ, không khí ồn ào náo nhiệt liền ập đến trước mặt. Tử Tĩnh bị bọc kín đến mức chỉ lộ ra đôi mắt, bé con tò mò hết nhìn bên này đến nhìn bên kia, không có chút sợ hãi nào.
Vì gần tới ngày thi hội, nên thí sinh tới dự thi ngày càng nhiều, hơn nữa kinh thành vốn là nơi hội tụ văn nhân nhã sĩ, vừa đi đến đường lớn liền thấy có rất nhiều người dáng dấp như thư sinh đi trên đường.
Thính lực Lý Ỷ La rất tốt, dù người khác chỉ nói khe khẽ, nhưng nàng cũng nghe được rất rõ ràng. Nàng nghe thấy trong đám đông có hai người có dáng vẻ thư sinh nhỏ giọng nghị luận: “Nghe nói quan chủ khảo kỳ này là Nội các đại thần, cũng không biết là vị nào.”
Vì để phòng gian lận, hoặc hối lộ giám khảo nên phải tới gần ngày thi mới công bố quan chủ khảo là ai. Quan chủ khảo do đích thân hoàng đế khâm điểm, nên không ai biết trước được.
Lỗ tai Lý Ỷ La giật giật.
“Quan tâm ai là chủ khảo làm gì, dù sao cũng là người chúng ta không tiếp xúc được. Chúng ta nên an phận ôn tập chờ ngày thi thôi, đừng nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.”
“Huynh nói rất đúng! Chúng ta là người đọc sách, tất nhiên học vấn là quan trọng nhất.”
“A...á a...” Lý Ỷ La đang chăm chú nghe hai người kia nghị luận, Tử Tĩnh thấy mẹ không để ý đến mình, liền túm tóc mẹ giật giật la lên.
Lý Ỷ La hồi thần lại, vỗ vỗ lưng Tử Tĩnh rồi cùng hai nha hoàn đi xuyên qua phố đến chợ. Lý Ỷ La đưa Tử Tĩnh cho Tiểu Hồng bế, tự mình lựa chọn nguyên liệu. Hiện giờ trời lạnh, Lý Ỷ La định nấu canh nóng, chưng thêm thịt, có điều, mùa đông nên không có nhiều rau, Lý Ỷ La đi dạo một vòng, phát hiện chỉ có cải trắng và củ cải thôi.
Mua thức ăn xong lại phải đi xuyên qua con phố trở về, Lý Ỷ La xách giỏ rau lớn đi ở phía trước, Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng bế Tử Tĩnh đi theo phía sau.
“Tra!”
Khi ba người vừa tới đường lớn, một đám ngựa bỗng dưng phi nhanh tới, người ngồi trên lưng ngựa vừa vung roi vừa cưới lớn. Nhiều người trên đường không tránh kịp liền bị ngựa hất trúng.
Mấy người này cưỡi ngựa chạy trên đường phố mà còn chạy với tốc độ rất nhanh, nơi bọn họ đi qua đều có người bị thương vì tránh không kịp. Cả con phố không ngừng vang lên tiếng hét kinh hoảng.
Người đi đường càng hét to thì đám người cưỡi ngựa lại càng lớn tiếng cười khoái trá, bọn họ nhìn người đi đường hốt hoảng tránh né như đang chơi một trò chơi rất thú vị.
Tất cả những chuyện này diễn ra chỉ trong khoảng thời gian tích tắc, đàn ngựa hí vang, phi thật nhanh, hất tung bụi đường bay lên mù mịt. Chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt mấy người Lý Ỷ La.
Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng bị dọa sợ phát ngốc, đứng ngây người tại chỗ. Vó ngựa giơ cao, mắt thấy hai tiểu nha hoàn và đứa bé sắp bị đụng trúng, người ngồi trên ngựa còn cười ha hả, vung roi quất xuống.
Trong chớp nhoáng, Lý Ỷ La phóng người, một tay bế Tử Tĩnh, một tay kéo hai nha hoàn lùi lại, tránh thoát vó ngựa trong đường tơ kẻ tóc.
“Hửm?” Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa thấy người sắp bị ngựa của hắn đụng trúng không hiểu sao lại tránh thoát được, liên phát ra một tiếng hửm khó hiểu. Nhưng ngựa đang phi với tốc độ rất nhanh, nên hắn cũng chỉ kịp ngoáy đầu lại, còn chưa nhìn rõ thì ngựa đã chạy đi rất xa.
Hơn mười con ngựa náo loạn đường phố, người cưỡi đều là thiếu niên độ mười bảy, mười tám tuổi. Nhìn y phục và thái độ ngông nghênh của chúng liền biết đều là kẻ có bối cảnh hùng hậu, hùng hậu đến mức cho phép bọn chúng xem mạng người như cỏ rác.
Lý Ỷ La bế Tử Tĩnh, sắc lạnh nhìn theo đàn ngựa chạy xa, bàn tay khẽ lật một cái, hai mươi cây kim liền xuất hiện trong lòng bàn tay. Vụt, vụt, vụt, vụt,..... Kim bạc vụt bay trong không khí mang theo âm thanh xé gió cực kỳ nhỏ, trực tiếp đâm vào người mười thiếu niên cưỡi ngựa kia.
“A!”
Mười người đồng thời hét lên thảm thiết, sau đó trước mắt bỗng tối sầm, cả người vô lực, ngã thẳng từ trên lưng ngựa xuống. Trong mắt Lý Ỷ La không có một tia dao động, lại lật tay phóng thêm mấy cây kim, lần này, kim bạc đâm vào người mười con ngựa.
Đàn ngựa cùng nâng vó trước hí vang trời, chúng nó không tiếp tục lao nhanh về trước nữa mà xoay vòng vòng tại chỗ, đám thiếu niên ngã ngựa liền không tránh khỏi kết cục bị vó ngựa dẫm đạp.
“Aaaaa....”
“Aaaa...!!!!!”
Tiếng kêu thảm thiết vọng thấu trời xanh.
Người đi đường nhìn một màn trước mắt, ai cũng không dám tin vào mắt mình. Đám công tử, thiếu gia mới vừa rồi còn ngang tàng kiêu ngạo, lấy chuyện cưỡi ngựa tông người làm vui, sau chớp mắt đã nằm dưới vó ngựa rồi?
“Đi mau, đi mau, đó là công tử phủ tướng quân, vị kia là thiếu gia phủ thượng thư, còn vị kia là cháu của công chúa...., chúng ta đừng đứng đây nhìn nữa, coi chừng dẫn lửa lên người, đi mau lên!” Trong đám đông bỗng có người lên tiếng.
Nghe lời này, mọi người chợt sực tỉnh. Tuy ai cũng muốn xem đám tiểu ác bá này bị quả báo, nhưng mọi người lại càng sợ bị liên lụy hơn. Tất cả mọi người đổ xô tránh đi, vừa chạy vừa cảm thấy thật sảng khoái, trong lòng cùng mắng thầm một câu đáng đời.
Lý Ỷ La phóng kim hai lần xong liền thu sát khí lại, không ai phát hiện sự thay đổi của nàng.
“Chúng ta về thôi!” Lý Ỷ La thản nhiên liếc nhìn đám thiếu niên bị đàn ngựa dày xéo.
Hai nha hoàn còn chưa định thần lại, run rẩy nói: “Phải, phải, phu nhân, chúng ta mau về thôi.”
Ngoài Lý Ỷ La là không hoảng sợ như mọi người ra thì còn có một người nữa có thể cười ha ha hi hi trước tình huống vừa rồi, đó chính là Tử Tĩnh. Lý Ỷ La vừa bế vừa chỉnh chăn nhỏ bọc bên ngoài Tử Tĩnh, còn không quên bảo Tiểu Hồng nhặt giỏ rau lên, rồi mới dẫn đầu về nhà.
Lúc các nàng về đến nhà, cũng là lúc Tần Chung vừa từ thư phòng đi ra.
Khóe miệng Tần Chung mang theo ý cười, vốn định tiến lên bám dính Lý Ỷ La nói chuyện như bình thường thì lại phát giác vẻ mặt kinh hồn tán đảm của hai nha hoàn. Ý cười trên mặt Tần Chung lập tức rút đi, bước nhanh tới trước mặt Lý Ỷ La: “Ỷ La, xảy ra chuyện gì? Nàng có bị làm sao không?”
Lý Ỷ La cười cười: “Ta làm sao có việc gì được?” Lý Ỷ La giao Tử Tĩnh cho Tôn mẫu rồi kéo Tần Chung về phòng, sau đó kể rõ một năm một mười chuyện xảy ra trên phố cho Tần Chung nghe, cuối cùng cảm thán: “Thật không thể tưởng tượng được, kinh sư trọng địa, dưới chân thiên tử mà lại có người ngang nhiên cưỡi ngựa đả thương người giữa đường phố đông đúc. Lúc trước chàng nói quốc lực Đại Việt hùng hậu, triều đình chính trực, ta còn tưởng ít nhất bề ngoài sẽ không xảy ra những chuyện vi phạm quốc pháp. Thật không ngờ những người đó lại kiêu căng ngang ngược nhường đó. Có thể thấy được triều đình Đại Việt vẫn rất thiên vị dung túng giới quyền quý.”
Tần Chung nghe xong thì ôm Lý Ỷ La vào lòng: “Ít nhất nàng không sao!” Trước giờ Tần Chung chưa từng ngây thơ cho rằng thế đạo công bằng. Quy tắc, luật lệ gì đó vốn là do kẻ mạnh đặt ra, là vì bảo vệ lợi ích của những người địa vị cao. Có điều, lúc trước hắn vẫn nghĩ, Thái Tổ hoàng đế Đại Việt tăng thêm ước thúc đối với giới quyền quý, tuy không thể chân chính áp chế giới quyền quý tuân thủ luật pháp nghiêm minh, nhưng ít ra ngoài mặt bọn họ cũng không dám ngang nhiên càng quấy.
Vậy mà bây giờ lại nghe có người công khai phóng ngựa giữa chốn đông người.....
Phương diện này đương nhiên có một phần nguyên nhân là do sự ngu xuẩn kiêu ngạo của đám thiếu gia ăn chơi lêu lổng. Tuy nhiên, làm sao lại không phải bởi vì trong nhà không có nghiêm khắc quản giáo? Hôm nay đám thiếu gia, công tử kia dám phóng ngựa giữa chốn đông người, có thể thấy được, trước kia bọn họ cũng đã làm không ít chuyện hoang đường nhưng chưa từng bị trừng phạt, hoặc là người nhà bọn họ cho rằng đây không phải chuyện gì lớn, cho nên mới có chuyện hoang đường như hôm nay. Vậy, tại sao người nhà đám công tử bột đó lại cho rằng đây không phải chuyện gì lớn?
Tần Chung ôm Lý Ỷ La, nội tâm thầm than thở: Qua ba triều hoàng đế, quan lại trong triều đã bắt đầu thối nát.
Tần Chung hôn lên trán Lý Ỷ La một cái: “Sau này cố gắng ít ra ngoài một chút.” Hôm nay, những người đó đều có thân phận bất phàm, xảy ra chuyện lớn như vậy, khẳng định sẽ nghiêm ngặt tra xét một phen.
Lý Ỷ La gật đầu: “Không có việc gì thì ta cũng không muốn ra ngoài.”
Sau khi Lý Ỷ La rời đi không lâu thì người nhà của đám công tử lêu lổng kia đã hay tin, bọn họ lập tức phái hạ nhân đi đưa người về.
“Tiểu hầu gia, ngài không sao chứ? Tiểu hầu gia,....”
“Thiếu gia! Mau! Mau đỡ thiếu gia lên! Thiếu gia, người có sao không?”
“A!” Hạ nhân vừa động vào, đám thiếu gia, công tử bột này liền la lên thảm thiết: “Đừng động vào chân ta, đau...” Có người đổ đầy mồ hôi, rít từng chữ qua kẻ răng. Có người hôn mê bất tỉnh.
Trang Bằng được hạ nhân khiêng về phủ, Trang phu nhân hay tin, lập tức chạy đến kêu trời khóc đất: “Con của mẹ! Ôi! Sao con lại thành ra thế này? Chuyện này là do ai làm?”
Trang Du cũng đi theo phía sau, thấy đùi ca ca bị ngựa dẫm đến máu thịt be bét thì rụt cổ lại. Thật dễ sợ!
Trang Bằng đau đến hôn mê bất tỉnh. Sau khi đại phu băng bó cho hắn xong, hắn mới từ từ tỉnh lại. Vừa tỉnh lại đã nghe đại phu nói với cha mẹ mình: “Gân mạch ở đùi bị ngựa dẫm đứt, có thể Trang công tử sẽ không đứng dậy được nữa, Trang đại nhân, Trang phu nhân, hai vị phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Trước mắt Trang Bằng tối sầm, lại rơi vào hôn mê.
Trang phu nhân hoảng loạn: “Vậy nên làm sao mới tốt?”
Trang thượng thư đi đến bên giường Trang Bằng, nhìn chân con trai được hai thanh gỗ nẹp lại, vừa đau lòng, vừa phẫn nộ ngút trời: “Tên súc sinh này, trong đầu nghĩ cái gì vậy hả? Ngang nhiên phóng ngựa trên phố. Chuyện này mà truyền đến tai hoàng thượng, cả ta cũng khó tránh bị hoàng thượng trách phạt một trận.”
_______________
****Mọi người nhớ bấm sao bình chọn cho Sa nha!