Edit: Sahara
Bắt đầu kiểm tra, tất cả người thân đến đưa tiễn đều bị hạ lệnh trục xuất.
Thí sinh khoa thi này quá đông, binh sĩ kiểm tra cũng đông không kém. Sau khi đối chiếu thân phận, các thí sinh sẽ nhận một bảng số. Phần kiểm tra vào trường thi được bố trí tới hai mươi mấy cửa, các thí sinh nghe đọc số của mình thì vào cửa tương ứng để kiểm tra.
Mỗi cửa có bốn binh sĩ, từ văn phòng tứ bảo đến thức ăn đều được kiểm tra cẩn thận, sau đó là kiểm tra toàn thân. Mức độ kiểm tra qua mỗi kỳ thi sẽ ngày một nghiêm khắc hơn. Kiểm tra thi hương đã đủ biến thái rồi, thi hội so với thi hương, chỉ có hơn chứ không kém.
Số thứ tự của Tần Chung là mười lăm, đứng trước Tần Chung là lão đầu sáu mươi tuổi, đứng sau là tên công tử bột ngồi kiệu đến đầu tiên.
Lý Ỷ La nhìn đám binh sĩ mặt mày lạnh lùng, xuống tay vừa mạnh vừa thô bạo, nàng thật sự lo lắng trong lúc vô tình, bọn họ sẽ làm Tần Chung bị thương.
Hiện tại đã gần đến lượt lão đầu đứng trước Tần Chung lên kiểm tra. Lý Ỷ La phát hiện, thời điểm lão đầu nhìn binh sĩ kiểm tra, không biết là do ông lớn tuổi, hay là do gương mặt binh sĩ quá lạnh mà thân thể lão đầu hơi run rẩy.
Lý Ỷ La nhìn thấy thì Tần Chung cũng nhìn thấy. Tuy nhiên, Tần Chung chỉ nhìn thoáng qua lão đầu một cái rồi lại yên tĩnh đợi tới phiên mình kiểm tra.
Chờ người phía trước kiểm tra xong là đến lượt lão đầu đứng trước Tần Chung.
Lúc này, ông lão càng run rẩy lợi hại hơn.
Ánh mắt binh sĩ kiểm tra sắc lạnh, cái nhìn như lưỡi kiếm sắc bén quét qua quét lại trên người lão đầu. Binh sĩ kia quay sang gật đầu với mấy binh sĩ bên cạnh một cái, mấy binh sĩ bên cạnh lập tức tiến về phía lão đầu cùng một lúc.
“Ngươi run cái gì?” Một binh sĩ lạnh lùng chất vấn.
“Quá... Quá lạnh! Lão phu tuổi tác đã cao, tất nhiên.... Tất nhiên không chịu nổi...” Mặt mày lão đầu trắng bệch, cố gượng nói.
Dáng vẻ lão đầu như vậy càng làm người khác hoài nghi nhiều hơn.
Mấy binh sĩ lập tức kiểm tra kỹ càng toàn thân lão đầu, ngay cả cái móng chân cũng không buông tha, nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện được dấu vết gian lận của lão đầu. Binh sĩ nhíu mày: Chẳng lẽ đúng thật là lớn tuổi không chịu nổi lạnh?
Tần Chung đứng phía sau, thản nhiên liếc nhìn cái áo bông được lão đầu ôm chặt trong tay, rồi lập tức thu mắt lại.
“Này! Rốt cuộc đã kiểm tra xong chưa? Trời lạnh như vậy, sắp đông chết bổn thiếu gia rồi!” Tên công tử bột đứng sau Tần Chung bất mãn hô lớn. Nếu không phải phụ thân ép buộc thì còn lâu hắn mới tham gia cái khoa thi nhảm nhí này.
Binh sĩ không kiểm tra được gì, đành thả lão đầu qua cửa.
Lão đầu vẫn ôm chặt áo bông, thấy binh sĩ kiểm tra cho qua thì thở phào một hơi. Lúc ông ta đang chuẩn bị qua cửa thì bỗng một vị binh sĩ khác quát lớn: “Đứng lại!”
Binh sĩ vừa quát lạnh mặt đi tới kéo tay lão đầu ra, ngay tức khắc, gương mặt lão đầu tái đi.
Thấy thế, mấy binh sĩ lập tức khẳng định áo bông này có vấn đề, bọn họ quát bảo lão đầu cởi y phục ra kiểm tra một lần nữa. Tuy nhiên, bọn họ cầm y phục lật tơi lật lui mãi, chỉ thiếu nước dán sát vào mắt mà vẫn không phát hiện được chỗ khác thường.
Một binh sĩ lập tức bẩm báo lên Lễ Bộ, một vị quan Lễ Bộ liền đi đến, ông cầm y phục xem xét kỹ vài lần, ngay thời điểm lão đầu hồi hộp sắp xỉu đến nơi, quan Lễ Bộ nói: “Mang chậu nước tới đây!”
Tức khắc, hai chân lão đầu mềm nhũn, rồi ngồi phịch xuống đất.
Động tĩnh bên này thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Rất nhanh, nước đã được mang lên. Ngay khi y phục nhúng vào nước, trên y phục dần dần hiện lên đầy chữ nhỏ vừa li ti, vừa chi chít.
Một người cùng hít sâu một hơi.
Tên công tử bột đứng sau Tần Chung há hốc mồm: Còn có loại thủ đoạn gian lận này nữa à? Nếu hắn nói chuyện này cho đám bằng hữu thối nghe, chắc chắn sẽ chọc mù mắt chó bọn họ.
“Người đâu! Lôi xuống!” Quan Lễ Bộ lạnh lùng nhìn lão đầu run rẩy ngồi trên đất, hạ lệnh.
Lập tức có hai binh sĩ tiến lên kéo lão đầu đi xuống. Mới đầu, lão đầu sợ đến mức hồn phi phách lạc, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, ông ta lập tức la hét: “Ta bị oan! Lão phu không biết tại sao y phục mình lại có chữ. Nhất định là có người đố kỵ tài học của lão phu nên bày kế hãm hại. Xin đại nhân minh giám! Đại nhân, xin minh giám!”
Đại Việt có quy định, nếu có thí sinh gian lận trong khoa thi, chẳng những sẽ bị tước bỏ thân phận cử nhân trước đó, trở thành người không công danh, mà còn bị bắt đeo gông diễu phố. Tùy mức độ nặng nhẹ mà còn có thể bị phạt tù từ hai đến năm năm. Người đảm bảo cho thí sinh có hành vi gian lận cũng bị liên lụy.
Cho nên mới nói, làm người đảm bảo tuy kiếm được không ít tiền, nhưng nguy cơ đi kèm cũng không phải nhỏ.
Lúc lão đầu bị lôi đi, dọc đường không ngừng gào thét. Khi tội danh đã được chứng thực, lão đầu lại oán trách trời cao: “Lão phu học hành gian khổ năm mươi năm, chưa từng bỏ phí một ngày, nhưng trước sau vẫn không đỗ thi hội, đúng là ông trời bất công! Ông trời bất công!”
Những thí sinh cùng tuổi với lão đầu đều dâng niềm xúc cảm. Cả đời bọn họ đều phấn đấu vì khoa cử. Học đến già, thi đến già. Mắt thấy mắt đã mờ, tóc đã bạc mà con đường khoa cử vẫn mờ mịt như cũ, khó tránh khỏi có chút xúc động, muốn đánh cược một phen.
Lý Ỷ La trợn tròn hai mắt, phương pháp gian lận này cũng quá cao siêu rồi! Đoán chừng có dùng máy quét điện tử thời hiện đại cũng chưa chắc tra ra được thủ đoạn gian lận này.
Có điều, tố chất tâm lý ông lão này kém quá đi! Người cứ run như cầy sáy thế kia, muốn người ta không nghi ngờ cũng khó. Thế mới nói, tim không đủ mạnh thì đừng học đòi gian lận. Nhìn xem, bây giờ bị bắt gian tại trận, chẳng những tuổi già bị tước thân phận, mà có thể còn phải ở trong ngục đến hết đời.
Bởi vì phát hiện có người gian lận, nên quá trình kiểm tra sau đó càng nghiêm khắc hơn.
Sau lão đầu kia, binh sĩ lại bắt được mười mấy người nghĩ đủ mọi cách để gian lận. Nhiều thí sinh như vậy mà không có con cá nào lọt lưới thành công. Thời điểm bị lôi ra ngoài, ai cũng như ai, đều gào thét kêu oan.
Lần này, ngoại trừ kiểm tra nghiêm khắc hơn thì mỗi cửa còn có thêm một thùng nước lớn. Sau khi kiểm tra cơ thể, y phục của mỗi người đều bị vẫy chút nước. Y phục bị vẫy nước không hiện chữ, binh sĩ lại dùng sức vò, còn có nhiều cách thức khác nữa, đến khi chắc chắn không có vấn đề gì mới cho thí sinh qua cửa.
Lý Ỷ La nhìn y phục Tần Chung bị tưới nước mà xót dạ không thôi, tâm vô cùng lo lắng. Trời lạnh như vậy, biết khi nào đồ mới khô? Chẳng lẽ mấy ngày thi này Tần Chung đều phải mặc y phục ướt? Nếu thật sự như vậy, khẳng định sẽ sinh bệnh mất.
Cũng may Lễ Bộ đã chuẩn bị mấy ngàn chiếc áo khoác từ trước, để cho các thí sinh mặc đỡ, chờ y phục khô rồi thay lại.
Tần Chung ra khỏi phòng kiểm tra, nhận lấy áo khoác Lễ Bộ phát xong thì cầm theo y phục ướt nhìn về phía cửa kiểm tra, vẫy vẫy tay với Lý Ỷ La: “Nương tử, nàng về trước đi!”
Lý Ỷ La im lặng lắng nghe rồi gật đầu với Tần Chung một cái.
Đến giờ Thìn thì việc kiểm tra mới xong. Sau khi tất cả thí sinh vào trường thi, chuông lầu lại gõ vang ba hồi, cửa trường thi khóa lại, khoa thi hội mùa xuân chính thức bắt đầu.
Lúc này, mặt trời đã lên cao, mấy tiểu quỷ ở nhà chắc cũng đã thức. Nếu dậy mà không thấy nàng hay Tần Chung, chắc chắn chúng sẽ khóc quấy tìm hai người.
Lý Ỷ La thấy cửa trường thi đã khóa, liền xoay người đi về.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, lúc nàng về đến nhà, ba tiểu quỷ đang được mấy người Tiểu Hồng mỗi người bế một đứa. Hai tỷ tỷ gào khóc vói tay về phía cửa, Tử Khuê không khóc, nhưng cũng mở to mắt hết cỡ, nhìn dáo dác khắp nhà tìm mẹ. Lý Ỷ La vừa bước vào, hai mắt Tử Tĩnh, Tử Xu đồng thời sáng rỡ, rồi ngừng khóc ngay lập tức, cùng vói người về phía mẹ.
Lý Ỷ La thấy mặt hai tỷ muội còn ướt đẫm nước mắt, nhìn mẹ đầy mong đợi thì tâm liền mềm ra như nước, mỗi tay bế một đứa rồi hỏi Tôn mẫu: “Chúng thức từ khi nào?”
“Đã được nửa canh giờ, lúc đầu thì không khóc không quấy gì, nhưng qua giờ bú sữa còn chưa thấy phu nhân, hai tiểu thư liền khóc lóc tìm người.”
Lý Ỷ La lau nước mắt cho con, rồi hôn một cái lên má Tử Khuê: “Tử Khuê không khóc?”
“Tiểu thiếu gia không khóc.” Tiểu Lục đang bế Tử Khuê vội trả lời.
Lý Ỷ La cho Tử Tĩnh, Tử Xu bú sữa, rồi đặt hai đứa xuống giường, sau đó mới bế Tử Khuê. Thấy Tử Khuê tròn xoe hai mắt nhìn mình, Lý Ỷ La nhéo nhéo chóp mũi nó: “Tử Khuê, có đói không nào?”
Tử Khuê bỗng nhếch miệng cười i a, rồi mấp máy miệng nhỏ.
Lý Ỷ La bật cười. Chỉ có thời điểm bú sữa, tiểu tử này mới chịu để lộ sức chiến đấu hơn người của nó.
“Phu nhân, lão gia có thuận lợi vào trường thi không?” Tôn mẫu ở bên cạnh vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Tử Tĩnh, Tử Xu, vừa hỏi Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La gật đầu: “Tuy có bắt được vài người gian lận, nhưng tướng công làm người đoan chính, không việc gì phải sợ.”
Tôn mẫu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi!”
Hai vị gia chủ Tần gia, lão gia không thường hạ lệnh sai bảo, phu nhân là người dễ nói chuyện, tất nhiên mấy người Tôn mẫu bọn họ hy vọng hai vị gia chủ đều tốt, như vậy, Tần gia mới tồn tại lâu dài.
Giống thi hương, thi hội cũng chia là ba đợt. Nhưng mỗi đợt lại là ba ngày. Lý Ỷ La lo lắng, không biết áo bông trường thi phát có đủ ấm không? Y phục bị ướt hiển nhiên không thể mặc được.
Đã có tiền lệ, nên Lý Ỷ La cân nhắc may cho Tần Chung một bộ y phục không thấm nước. Tuy nhiên, thời này đào đâu ra loại vải không thấm nước? Lý Ỷ La tìm suốt hai ngày cũng không tìm được loại vải có tác dụng tương tự, bản thân lại không am hiểu về phương diện này, vì thế, hiện tại chỉ có thể hy vọng áo bông triều đình cấp phát có thể giữ ấm một chút.
Lý Ỷ La cùng Tiểu Hồng trắng tay trở về, lúc đi vào hẻm nhỏ, nàng đột ngột dừng bước: “Ra đi! Lén lút theo ta lâu như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Lý Ỷ La quay đầu nhìn lại phía sau.
Ở ngã rẽ quả nhiên có vài người đi ra.
“Quả nhiên là cô!” Vừa nãy trên phố đông người nên Lý Ỷ La không nghĩ nhiều. Nhưng tới hẻm nhỏ mà mấy người này vẫn theo sau nàng. Lý Ỷ La dùng dư quang quan sát, cảm thấy có chút quen mắt. Hiện tại nhìn chính diện, Lý Ỷ La liền nhận ra đây là người nàng đã từng gặp một lần ở huyện Vân Dương, Trang Du!
Trang Du dẫn theo hai nha hoàn tiến đến gần, liếc mắt nhìn đánh giá Lý Ỷ La từ trên xuống dưới: “Ta mới là người nên nói quả nhiên là ngươi! Lúc nãy nhìn thấy ngươi trên phố, ta vốn dĩ còn chưa chắc chắn.”
“Không biết Trang tiểu thư đi theo dân phụ là gì chuyện gì?” Lý Ỷ La nhìn thẳng vào Trang Du.
“Trang Du cười khinh một tiếng: “Có thể là chuyện gì chứ? Không phải ngươi có tay nghề may vá à? Tìm ngươi tất nhiên là muốn may y phục! Lần trước ngươi lấy cớ mang thai, hiện tại bụng ngươi không còn nữa, nói vậy hẳn là đã sinh rồi. Lần này ngươi không thể qua loa lấy lệ với ta được nữa, phải không?”
“Trang tiểu thư, lần trước dân phụ cũng không hề qua loa lấy lệ, mà là nói đúng sự thật. Nếu Trang tiểu thư tin tưởng tay nghề dân phụ như vậy, tất nhiên dân phụ vui vẻ vì Trang tiểu thư cống hiến sức mình.” Bỏ đi! Bây giờ Tần Chung đang thi, nếu gây chuyện ảnh hưởng đến Tần Chung thì không tốt. Cũng chỉ là một bộ y phục, không làm khó được nàng.
Trang Du nghe xong thì đắc ý hừ một tiếng: “Ngươi đã tới kinh thành, không thể nào chỉ tới một mình, có phải tướng công ngươi cũng tới kinh thành không?”
Tức khắc, đáy mắt Lý Ỷ La lóe lên hàn ý: “Sao Trang tiểu thư lại biết tướng công dân phụ?”
“Ta... Ta nghe cha ta nói! Cha ta nói hắn có tài học xuất chúng!” Nhớ thương tướng công ngươi khác không phải là chuyện vẻ vang gì, Lý Ỷ La vừa hỏi, Trang Du liền chột dạ, sau lại thẹn quá hóa giận mà nói: “Vì sao bổn tiểu thư biết, chẳng lẽ còn cần phải giải thích với ngươi à? Bây giờ các ngươi đang ở đâu, ta theo ngươi về nhà, nói cho ngươi biết yêu cầu của ta, đợi may xong ta sẽ cho nha hoàn tới lấy.”
Lý Ỷ La thầm cười lạnh trong lòng: Tiểu nha đầu chưa ráo mũi cũng bày đặt chơi trò tâm kế với nàng?
“Trang tiểu thư cứ nói ở đây đi. Hàn xá đơn sơ, không dám làm bẩn gót hài tôn quý của tiểu thư.”
“Ở đây làm sao mà nói?”
“Tại sao lại không thể nói ở đây chứ?” Lý Ỷ La bình thản nhìn Trang Du.
“Ngươi....” Trang Du nghiến răng: “Được! Nói ở đây thì nói ở đây! Ta muốn ngươi may một bộ y phục độc nhất vô nhị, phải là đẹp nhất mới được! Trong vòng ba ngày phải hoàn thành, bằng không, ta sẽ cho ngươi biết tay.”
“Chín người mười ý! Huống chi thế gian lại không phải chỉ có chín người. Mỗi người đều có quan điểm về cái đẹp khác nhau. Với dân phụ có lẽ là cực kỳ xinh đẹp, nhưng trong mắt Trang tiểu thư có thể chẳng ra gì. Tiểu thư muốn đẹp nhất, thứ lỗi dân phụ không may ra được. Xin Trang tiểu thư mời cao nhân khác.” Còn tưởng Trang Du thật lòng muốn may y phục, bây giờ coi bộ là có ý đồ khác. Trang Du thuộc loại người ngoài mặt tươi cười rạng rỡ, trong bụng lại chứa đầy dao găm. Bất kể có làm tốt tới đâu, Trang Du cũng sẽ mượn cớ gây chuyện, một khi đã như vậy, Lý Ỷ La–nàng cần gì làm chuyện thừa thãi? Nàng không thích phiền phức không có nghĩa là nàng sợ phiền phức, không giải quyết được phiền phức. Nếu chọc giận nàng thật, nàng có thể làm Trang Du chết bất đắc kỳ tử. Không có con bọ chét này, thế giới sẽ sạch hơn một chút.
“Ngươi dám cự tuyệt ta?” Trang Du nhìn Lý Ỷ La bằng ánh mắt không dám tin: “Ngươi có biết ta là ai không?”
“Biết! Hòn ngọc quý trên tay Lại Bộ thượng thư đương triều. Gia thế nhà ngoại hiển hách. Trưởng tỷ còn là quý phi nương nương.”
“Biết mà ngươi còn dám nói chuyện với ta như vậy?”
“Vậy Trang tiểu thư muốn dân phụ nói chuyện với tiểu thư thế nào? Ba quỳ chín lạy? Theo như dân phụ biết, bản thân Trang tiểu thư không có bất kì phong hào nào ngoại trừ thân phận thiên kim tiểu thư của thượng thư đại nhân. Trang tiểu thư hoàn toàn không khác gì dân phụ.” Lý Ỷ La vừa nói vừa chỉnh sửa ống tay áo.
Trang Du nghe Lý Ỷ La nói lời này thì tức đến muốn thổ huyết: “Ngươi.... Ngươi dám nói bổn tiểu thư giống với loại tiện dân thấp hèn nhà ngươi?”
“Xin Trang tiểu thư nói năng cẩn trọng! Từ khi Đại Việt lập quốc đến nay vẫn luôn coi trọng vạn dân bình đẳng, không phân biệt sang hèn cao thấp. Trang tiểu thư nói như vậy, chẳng lẽ là bất mãn với giáo huấn của Thái Tổ hoàng đế? Trang tiểu thư có thể nói ra lời lẽ hoang đường như vậy, có phải cũng là ý của Trang thượng thư không?”
Bình thường Trang Du không thích đọc sách, càng khỏi bàn đến luật pháp buồn tẻ của triều đình. Trong tâm trí Trang Du sớm đã hình thành ý thức bản thân cao cao tại thượng. Người hầu trong nhà có thể tùy ý nàng ta đánh mắng, bá tánh bình dân chỉ là những con kiến vẫy vùng cầu sinh. Có làm sao Trang Du cũng không ngờ được Lý Ỷ La lại dẽo mồm dẽo miệng như vậy, hơn nữa, lá gan cũng lớn hơn đám tiện dân kia.
Thấy Lý Ỷ La thỉnh tới Thái Tổ hoàng đế, Trang Du không dám tiếp tục náo loạn. Nơi này đông người qua lại, lần này lại là nàng ta lén trốn ra ngoài, nếu chuyện này truyền tới tai phụ thân, khẳng định phụ thân sẽ trách phạt nàng ta thật nặng.