Edit: Sahara
Mọi người nói thì nói vậy chứ sự thật lại chẳng có ai dám đến Trang phủ cầu hôn. Có điều, Trang Du đúng là đã nổi danh khắp kinh thành. Ngày hôm sau, lúc Lý Ỷ La đi chợ, mấy đại thẩm buôn bán ngoài chợ ai cũng lôi kéo Lý Ỷ La bàn tán về Trang Du.
“Tần nương tử, cô nói vị Trang tiểu thư này sao lại lớn gan như vậy? Ngay cả con gái nhà bá tánh bình thường cũng có lễ nghĩa quy củ hơn vị tiểu thư này nhiều.”
Lý Ỷ La mỉm cười: “Có thể là vì thật lòng yên mến người kia. Nghe nói Trang tiểu thư đã ném tú cầu trúng đầu một người mà.”
“Ý của Tần nương tử là....” Đại thẩm bán thịt vỗ đùi một cái: “Thì ra là vậy! Đúng rồi, tôi có biết người được Trang tiểu thư ném tú cầu trúng đó. Đó là con trai Trương lão đại bán đèn lồng ở đường lớn. Không ngờ đứa con trai này của Trương lão đại cũng có bản lĩnh thật chứ. Ngay cả thiên kim phủ thượng thư cũng bị cậu ta làm cho tâm hồn điên đảo. Nhưng mà, dù có là vậy đi nữa thì Trang tiểu thư cũng không nên viết tên mình lên tú cầu chứ.”
Lý Ỷ La nhận lấy miếng thịt được cân xong, cười nói: “Hôm đó nhiều người ném tú cầu như vậy, có lẽ là sợ người ta không biết tú cầu đó của ai. Đương nhiên, tôi cũng chỉ đoán mò thôi.”
Đại thẩm bán thịt liền lộ vẻ mặt hiểu thông mọi lẽ: “Ái chà, không hổ là Trạng Nguyên phu nhân, đúng là thông minh hơn chúng tôi nhiều.”
Lý Ỷ La gật đầu chào đại thẩm bán thịt, đưa rỗ cho Tiểu Hồng cầm rồi cùng rời đi. Nàng lẳng lặng nhún vai: Chuyện này không thể trách nàng được! Trang Du nhiều lần dòm ngó phu quân nàng, nàng không giết ả thì đã là khoan hồng rộng lượng rồi, chẳng lẽ còn muốn nàng nói tốt cho ả?
Một lời đồn truyền đi truyền lại liền trở nên có nhiều cách nói. Có người nói Trang nhị tiểu thư sớm đã có mờ ám với con trai Trương lão đại bán đèn lồng. Có người còn nói, thật ra hai người này đã tự định chung thân lâu rồi.
Mặc kệ lời đồn biến tướng thế nào thì hai người Lý Ỷ La và Tần Chung đều không quan tâm.
Ngày thứ ba sau Quỳnh Lâm Yến, trời còn chưa sáng thì Tần Chung đã dậy. Hôm nay là ngày thụ quan, Tần Chung lấy bộ y phục tiến sĩ được triều đình cấp phát mặc vào. Bộ trang phục này đẹp hơn bộ trang phục thi đình nhiều.
Lý Ỷ La sửa sang y phục, vuốt phẳng vạt áo cho Tần Chung rồi nhón chân hôn lên má hắn một cái: “Về sớm một chút, hôm nay còn phải đi xem nhà.”
Tần Chung sờ sờ gò má được hôn, sau đó chỉ chỉ vào miệng mình.
Lý Ỷ La phì cười: “Được rồi, nể tình mấy ngày nay chàng vất vả, thưởng cho chàng.” Nói xong, nàng hôn lên cánh môi Tần Chung nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Thời điểm nàng lui lại, Tần Chung đột ngột ôm chặt eo Lý Ỷ La, kéo dài nụ hôn với nàng, mãi đến đi hai người thở dốc mới chịu buông ra.
“Đi nhanh đi, đừng đến muộn.” Lý Ỷ La sớm đã quen với sự nhiệt tình của Tần Chung. Sau khi Tần Chung buông nàng ra, nàng thở dốc mấy hơi, khoác áo choàng cho Tần Chung rồi đẩy hắn đi ra cửa lớn.
Khang Uy Minh cố tình đợi trước cửa, thấy Tần Chung đi ra liền vội nói: “Tần Trạng Nguyên, hôm nay là ngày thụ quan, chúng ta mau đi thôi kẻo trễ.”
Tần Chung gật đầu với Khang Uy Minh, sau đó lại quay sang dịu dàng nói với Lý Ỷ La: “Nương tử, vào nhà đi. Đợi nàng vào rồi ta sẽ đóng cửa.”
“Tướng công, ta nhìn chàng đi rồi sẽ....”
“Aiz da, Tần nương tử, cô cứ vào nhà đi, bằng không Tần Trạng Nguyên sẽ không chịu đi đâu.” Khang Uy Minh không đợi Lý Ỷ La nói xong đã chen ngang.
Nuôi tâm tư tạo quan hệ tốt với Tần Chung, nhiều ngày nay, Khang Uy Minh thường xuyên lui tới bên này, cho nên ông đã quá quen với cảnh tượng ân ái của phu thê nhà này. Đặc biệt là Tần Chung, chỉ cần có Lý Ỷ La ở đó, bề ngoài là đang nghiêm túc nghe người khác nói, kỳ thực thì dư quang luôn nhìn về phía Lý Ỷ La.
Tần Chung quay đầu bình tĩnh nhìn Khang Uy Minh.
Khang Uy Minh lập tức ngậm miệng, trong lòng thầm kêu oan cho mình: Đến mức này luôn à? Ông đâu có nói nặng Tần nương tử câu nào đâu.
Lý Ỷ La bật cười: “Vậy... Thôi được, tôi vào đây, trách trì hoãn thời gian của hai người.”
Tần Chung gật đầu: “Vào đi!”
Đợi Lý Ỷ La vào nhà trong rồi, Tần Chung mới đóng cửa lớn lại.
“Khang huynh.”
“Hả?” Giọng Tần Chung rõ ràng không cao không thấp, nhưng lại khiến sống lưng Khang Uy Minh căng cứng.
“Nương tử Tần mỗ tự biết chừng mực, sao nàng có thể trì hoãn thời gian của chúng ta?”
Khang Uy Minh cơ trí lập tức hùa theo: “Phải, phải! Có thể cưới được người như Tần nương tử, Tần Trạng Nguyên đúng là rất có phúc.”
Bấy giờ Tần Chung mới mỉm cười, vô cùng hài lòng với cách nói này của Khang Uy Minh.
Khang Uy Minh thấy Tần Chung như vậy thì chửi thầm trong lòng: Tần nương tử đương nhiên tự biết chừng mực, người không biết chừng mực mà ta lo chính là ngài đấy, Tần Trạng Nguyên. Có điều, trải qua nhiều “sóng gió”, Khang Uy Minh xem như đã rút ra được bí quyết giao hảo với Tần Chung, đó chính là, chỉ cần liều mạng ca ngợi Tần nương tử là được rồi!
Khang Uy Minh tốt xấu gì cũng mang theo hai hạ nhân, thế nhưng, Tần Chung đường đường là tân khoa Trạng Nguyên lại tự mình cầm đèn lồng đi đến hoàng cung.
Khang Uy Minh nhìn nhìn rồi cũng tự mình cầm đèn lồng soi đường. Ông nói: “Tần Trạng Nguyên, hôm nay sau khi thụ quan xong, ngài nên mua thêm mấy hạ nhân cho tiện sai bảo.”
Tần Chung gật đầu: “Tần mỗ cũng đang có ý này.”
Trình tự thụ quan vừa phức tạp vừa rắc rối, quy củ của Đại Việt khác rất nhiều so với tiền triều. Từ sau khi Thái Tổ hoàng đế lập quốc đã hạ quy định, quan viên triều đình không thể chỉ biết đạo lý trị quốc không thôi, mà còn phải có kinh nghiệm thực tiễn. Tân khoa tiến sĩ tiền triều, đặc biệt là nhất giáp, sau khi thi đỗ, được triều đình kiểm tra tra tư lịch* xong sẽ được đưa thẳng vào Nội Các, không phát sinh thêm gì nữa. Còn tân khoa tiến sĩ Đại Việt lại khác, ban đầu họ sẽ không được nhậm chức vị chính, mà phải làm phụ tá, trải qua mài dũa rồi mới được nhậm chức vị chính. Tuy nhiên, nhất giáp của Đại Việt sẽ không nhậm chức phụ tá, đặc biệt là đệ nhất giáp tam khôi, năm đầu tiên thụ quan sẽ được an bài tại Nội Các. Trong một năm này, đệ nhất giáp tam khôi có thể tiếp xúc tấu sớ, phụ giúp đại thần Nội Các xử lý chính vụ, cũng sẽ có rất nhiều cơ hội gặp hoàng thượng. Nói tóm lại, công việc chức vụ tương tự bí thư cao cấp của hiện đại.
(*tư lịch: lý lịch cá nhân.)
Đệ nhất giáp tam khôi có thời gian một năm đứng ở chỗ cao xem cách vận hành của triều đình như thế nào. Sau một năm, căn cứ theo biểu hiện của từng người mà an bài chức vụ thực tế. Nếu biểu hiện tốt sẽ được lưu lại kinh thành, vào Kinh Triệu Phủ, sau đó lại từng bước thăng chức.
Không có gì bất ngờ, Tần Chung, Bảng Nhãn và Thám Hoa đều được phân vào Nội Các. Tần Chung nhậm chức biên soạn. Điểm khác biệt duy nhất giữa hai người kia và Tần Chung chính là Tần Chung có nhiều cơ hội gặp hoàng thượng hơn.
Tần Chung thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đại đa số tiến sĩ vừa tiến vào quan trường, hoặc tự nguyện, hoặc thân bất vô kỷ*, tất cả đều sẽ tìm cho mình một chỗ dựa.
(*thân bất vô kỷ: không tự làm chủ được.)
Tần Chung cũng không ngoại lệ, hắn không muốn bị mai một, tất nhiên phải tìm người nâng đỡ. Điểm khác biệt là, chỗ dựa mà Tần Chung tìm là đương kim thánh thượng.
Trong cuộc thi đình, Tần Chung đã bước một bước đầu tiên lên con đường quan trường nghìn dặm, về sau có thể khiến hoàng thượng tiếp tục nhìn hắn bằng con mắt khác hay không thì phải xem biểu hiện của hắn.
Thụ quan, nhận ấn quan, quan viên trong triều ai cũng sôi nổi chúc mừng các vị tân quan vừa nhậm chức.
Tần Chung nhất nhất đáp lễ từng người.
“Tần đại nhân, vẫn còn nhớ bổn quan chứ?” Tần Chung vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trang thượng thư đứng ngay trước mặt mình.
“Trang đại nhân, có duyên gặp ở huyện Vân Dương một lần, không ngờ Trang đại nhân vẫn còn nhớ hạ quan.” Tần Chung chắp tay.
“Lục nguyên cập đệ, bổn quan tất nhiên phải nhớ Tần đại nhân.”
“Đại nhân quá khen!”
“Nào nào, đừng quá câu nệ lễ tiết như vậy, huyện Vân Dương địa linh nhân kiệt, tuy bổn quan chỉ đi ngang qua một lần nhưng lại nhớ mãi không quên. Tần đại nhân, chi bằng chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống uống rượu, nhân tiện bàn về huyện Vân Dương?”
Tần Chung hơi khựng người, ánh mắt hơi tối đi một chút: “Đại nhân đã mời, hạ quan tất nhiên phải tuân lệnh!”