Phù Thế Phù Thành

Chương 25: Chương 25: Hoàng hôn trong lời kể của người ấy




Trở về chỗ ở của Trì Trinh, Tuần Tuần chỉ nấu một bát mỳ ăn qua quýt. Khi có Trì Trinh ở nhà thì cảm thấy rất ồn ào và chỉ mong sao có những giờ phút được yên tĩnh, lúc này Trì Trinh không có ở nhà, không khí xa lạ trong ngôi nhà bỗng trở nên rất rõ. Khả năng thích ứng của con mèo tương đối tốt, Tuần Tuần tìm một hồi lâu vẫn không thấy nó đâu, thì ra nó đang dựa vào chiếc gối ở đầu giường của Trì Trinh liếm lông. Mặc dù Trì Trinh vẫn tỏ ý ghét bỏ nó nhưng cũng không gây trở ngại cho việc nó dần dần coi nơi này là địa bàn của mình. Ở điểm này thì đúng là con mèo hơn Tuần Tuần, nó mãi mãi không bao giờ phải quá để ý và dựa dẫm vào người khác, chỉ cần có đủ thức ăn và nước uống thì dù không có ai nó cũng sống rất ung dung.

Rỗi rãi không có việc gì, ngồi không thì lại nghĩ ngợi lung tung, Tuần Tuần quyết định bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Cô kiên quyết từ chối việc thừa nhận mình có ý nghĩ tìm một chút manh mối từ trong ngôi nhà này, tuy vậy sau một hồi lâu bận rộn mà vẫn không phát hiện thấy bất cứ vật dụng cá nhân nào có thể giải đáp cho mối hoài nghi trong lòng, Tuần Tuần không khỏi cảm thấy thất vọng.

Tuần Tuần quét đám tơ nhện trong góc phòng nhưng mối hoài nghi trong lòng thì lại dần dần hình thành một tấm mạng lớn hơn.

Gần mười giờ rồi mà Trì Trinh vẫn chưa về. Tuần Tuần định đi ngủ thì bất ngờ nhận được điện thoại của Tăng Dục nói đang ở một KTV nào đó và bảo cô mang tiền đến để giúp đỡ.

Tuần Tuần định hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thì chỉ nghe ở đầu dây bên kia giọng nói không tỉnh táo của Tăng Dục, cho thấy cô ấy đã uống rất nhiều rượu, và giục cô mau chóng tới đó.

Tăng Dục đã nói rằng hôm nay cô ấy sẽ tới “cuộc hẹn đầy lãng mạn” của mình cơ mà? Tuần Tuần không hiểu có chuyện gì, nhưng vì tình hình khẩn cấp, sợ xảy ra điều không hay với Tăng Dục nên không dám chần chừ mà vội vàng ra cửa ngay. May mà địa điểm Tăng Dục nói đến không ở một nơi hẻo lánh, Tuần Tuần chỉ nói với lái xe taxi, lập tức người ấy biết ngay phải tới nơi nào.

Khi tìm thấy Tăng Dục thì thấy cô đang dựa vào ghế mê man không biết gì, bên cạnh là người phục vụ đang đứng bất lực. Hỏi qua một vài câu, Tuần Tuần được biết, Tăng Dục cùng mấy người bạn đến hát, đến khi thanh toán thì chỉ còn lại mình cô trong trạng thái say mềm.

Tuần Tuần ngồi xuống lắc gọi Tăng Dục, Tăng Dục vừa mở mắt là lập tức đòi nôn, Tuần Tuần vội dìu Tăng Dục vào nhà vệ sinh. Sau một trận nôn thốc nôn tháo, Tăng Dục rửa mặt bằng nước lạnh, điệu bộ lúc đó mới có vẻ khá hơn một chút, ít nhất cũng nhận ra người dìu mình là ai, tuy nhiên bước chân vẫn loạng choạng, đầu óc trong trạng thái lơ mơ.

Khi trở lại ghế, Tăng Dục rũ người, trở lời những câu hỏi của Tuần Tuần bằng vẻ rất mệt nhọc. Thì ra, hết giờ làm việc cô và người bạn trai mới cùng nhau đi ăn cơm, ăn xong thì người kia đưa ra đề nghị rủ thêm hai người bạn nữa đến hát Karaoke thế là cả bọn kéo nhau đến đây. Uống chán, hát chán rồi thì mấy người bạn rủ nhau đi hết, chỉ còn lại hai người. Khi Tăng Dục ra thanh toán tiền thì được báo là hệ thống máy hỏng không nhận được thẻ, trong khi tiền mặt trong túi cô không có đủ, may sao vẫn còn chút tỉnh táo nên khi người phục vụ giục và gợi ý rằng nên gọi điện cho người nhà hoặc bạn bè, Tăng Dục nhớ ra và vì thế Tuần Tuần mới được triệu đến đây.

“Chị không mang đủ tiền, thế còn bạn trai chị, anh ta cũng không có tiền sao?” Tuần Tuần không hiểu.

Tăng Dục đang uống một ngụm trà nóng mà Tuần Tuần bảo người phục vụ mang đến bèn phì cười, suýt nữa thì bị sặc.

“Tôi thấy còn thiếu mấy trăm tệ, đang định bảo anh ứng tạm trước, ai ngờ vừa nghe tôi nói không có đủ tiền, hắn vội nói là có chuyện gấp phải đi ngay, thế là bỏ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, để mặc một mình tôi ở lại đây. Cô nghĩ xem có buồn cười không.”

“Chẳng có gì buồn cười cả.” Tuần Tuần nói thành thực, “Bạn trai của chị kiểu gì thế không biết? Trên đời này lại có loại người như anh ta sao. Con mắt chọn bạn trai của chị chẳng những không khá lên mà còn kém hẳn đi. Chẳng biết từ đâu bỗng dưng lại mọc ra cái người bạn trai kỳ quặc đến thế!”

“Không phải bỗng dưng mọc ra đâu, đó là huấn luyện viên thể hình của tôi đấy, rất đẹp trai, giọng nói cũng rất hay, lại còn biết cách làm cho tôi vui nữa. Lần tôi đi mua hàng vào dịp cuối năm, đúng khi thanh toán tiền thì phải xếp sau một hàng dài dằng dặc, anh ta đã xếp hàng cho tôi đúng một ngày một đêm, vì thế tôi đã nghĩ, được rồi, thế thì là anh ta vậy. Lúc thường tôi trả tiền cũng không sao, mấy chuyện ăn uống, dù là một mình thì cũng phải mất tiền cơ mà. Ai ngờ chỉ mới có mấy trăm tệ mà anh ta đã lộ nguyên hình, đúng là đồ vô dụng, tôi thực sự có mắt như mù”, Tăng Dục cứ vừa nói vừa cười mãi.

Tuần Tuần nói: “Em thấy chị như đang phát cuồng ấy”, nói rồi cô lấy tiền ra thanh toán cho Tăng Dục.

Cánh tay nặng chịch của Tăng Dục đặt lên vai của Tuần Tuần, cô lớn tiếng nói: “Đàn ông để chẳng ra gì, cuối cùng chỉ có cô là tốt thôi. Tuần Tuần, tôi chính thức tuyên bố cô là chị em tốt của tôi!”.

Tuần Tuần cười như mếu, “Xin chị tha cho, chị em tốt chỉ là người đến thanh toán tiền cho chị sau khi chị vui vẻ, sung sướng thôi à?”.

Tăng Dục cười hì hì: “Triệu Tuần Tuần, con người ta không được quên gốc gác, chuyện này tôi cũng đã từng làm cho cô rồi mà”.

“Chỉ được cái nói linh tinh!” Mặt của Tuần Tuần thoắt đỏ ửng lên, thoắt lại trắng bệch ra, cô cầm tay Tăng Dục hỏi: “Còn đi được không? Để em đưa chị về”.

“Đừng có nói là đi, bảo tôi bay cũng chẳng có vấn đề gì. Vấn đề là vội gì cơ chứ, thời cơ thử thách của cô đã đến rồi. Cô không thể cứ như cái hồi lấy Tạ Bằng Ninh, chỉ biết ở nhà đợi anh ta. Cần phải học cách để cho đàn ông cũng phải nếm mùi chờ đợi cô như thế nào. Nghe lời tôi, hãy ngồi cùng tôi một lúc nữa.” Nói rồi, Tăng Dục lấy điện thoại ra gọi trước mặt Tuần Tuần, đầu tiên hỏi người bạn trai mới rằng đã giải quyết xong “việc gấp” chưa, rồi sau đó nói bằng giọng rất dịu dàng rằng, hệ thống máy đã trở lại bình thường rồi, cô đã thanh toán và muốn đổi sang chỗ khác uống thêm mấy chén, muốn biết xem liệu anh ta có tới được hay không.

Chắc chắn là đối phương trả lời rằng có thể đến được, thế nên Tăng Dục cười: “Việc gấp của anh đúng là đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh”. Cười chán, Tăng Dục đổi giọng, lớn tiếng chế nhạo: “Chẳng qua cũng chỉ là mất trăm tệ, cứ cho là anh không có tiền thì xin anh phải cố tỏ ra hiểu biết một chút. Đừng tưởng rằng tôi không biết anh là loại người nào, chút tiền ấy coi như chị đây thí cho đấy! Bây giờ chị đây không còn chút hứng thú nào với chú em nữa đâu, liệu đường từ nay về sau biến cho thật xa!”.

Chửi xong, Tăng Dục nói với Tuần Tuần: “Đúng là hả cơn giận. Lịch của tôi coi như lại xé thêm một tờ, chỉ tiếc là chưa kịp làm cho cô cái thẻ tập thể hình giảm giá”.

Tuần Tuần đáp: “Chị còn nhớ đến chuyện đó à? Đã lâu rồi em không tới những chỗ đó nữa, sau khi lấy chồng em phát hiện ra rằng, làm việc nhà còn có tác dụng hơn là đi tập thể hình. Chị chơi với loại đàn ông ấy chẳng phải chuốc thêm cái bực vào mình sao?”.

Tăng Dục lại dựa vào người Tuần Tuần, chế diễu đối phương xong, cô không khỏi cảm thấy đôi chút nuối tiếc, “Tôi đã nghĩ rằng, dù cho thế nào thì chúng tôi cũng cùng nhau qua được mùa đông này”.

Bỗng nhiên nghe thấy câu nói ấy, Tuần Tuần chợt nhớ đến Trì Trinh, trong lòng cũng thấy xao xuyến, cô giở điện thoại ra xem. Quả nhiên đã có tới bốn cuộc gọi nhỡ, ngoài một cuộc của mẹ cô ra còn lại đều là của Trì Trinh, vì tiếng nhạc xung quanh rất ầm ĩ nên cô đã không nghe thấy.

Tuần Tuần liền gọi lại cho Trì Trinh, dường như chuông điện thoại vừa vang lên thì đã lập tức nghe thấy tiếng quát lớn của Trì Trinh: “Thì ra cô vẫn còn sống à?”.

Tuần Tuần khóc dở mếu dở nói rõ lý do cho Trì Trinh, lúc ấy Trì Trinh mới dịu giọng đi một chút, khi nghe nói Tuần Tuần đang ở cùng với Tăng Dục ở quán Karaoke, Trì Trinh liền nói sẽ đến đó đón cô ngay.

Tuần Tuần đang định nói không cần, nhưng chợt nghĩ đến Tăng Dục đang trong trạng thái dở tỉnh dở say, nên ngẫm nghĩ một lát, quyết định không sĩ diện nữa. Khi cô tắt điện thoại xong, quay sang thì thấy Tăng Dục đã lại mê man không biết gì. Vừa mới đây, lúc Tuần Tuần đang nghe điện thoại, thì cô còn mân mê chiếc di động của mình thế mà bây giờ lại gục xuống ghế, chiếc di động rơi khỏi bàn tay buông thõng mà cũng không hay biết gì.

Tuần Tuần nhặt chiếc điện thoại ấy lên, bất giác nhìn vào màn hình chiếc máy, nó đang ở trạng thái soạn tin nhắn, nhưng ở đó không có lấy một chữ nào. Có lẽ Tăng Dục đã bấm phím một lúc rồi lại xoá những nội dung vừa soạn xong, trên hàng tên người nhận thì đúng là Liên Tuyền.

Tuần Tuần hiểu Tăng Dục, cô ấy nói rằng không quan tâm nhưng thật ra rất quan tâm. Vì sợ mất nên co mình lại và không tiến lên, rồi lớn tiếng nói rằng mình không cần. Chỉ có điều không biết Liên Tuyền nghĩ gì. Rõ ràng người ngoài nhìn vào thì thấy ngay đó là một đôi có tình cảm với nhau, thế mà lại cứ tự lấy dây buộc mình rồi đoán nọ đoán kia. Những chuyện mà người trưởng thành hiểu được càng nhiều thì không gian để chứa dũng khí trong lòng càng nhỏ bé, không dễ dàng làm những chuyện sai lầm, nhưng cũng vì thế mà thường bỏ lỡ mất vận may của cái đúng.

Thời gian Trì Trinh đi đường không lâu, vừa nhìn thấy Tuần Tuần là lập tức phàn nàn: “Về đến nhà không thấy cô đâu, gọi điện thoại thì không nghe máy, tôi cứ tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì rồi thế là đến ngay nhà mẹ cô rồi cũng thất vọng ra về, thì ra cô đang vui vẻ ở đây”.

Anh ta vẫn cứ là Trì Trinh trong ấn tượng của Tuần Tuần, chẳng có gì khác cả, nhưng những lời của Tạ Bằng Ninh và Chu Thuỵ Sinh lại vang lên bên tai cô, khiến cho cô thấy hoài nghi sự phán đoán của chính mình.

“Việc gì cô phải nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy?” Trì Trinh nghi hoặc hỏi, “Không lẽ mới xa nhau chút xíu đã nhớ nhung tôi đến thế?”. Tuần Tuần cười, không nói gì, ra hiệu cho Trì Trinh đến giúp cô đỡ Tăng Dục dậy.

Trì Trinh kéo Tăng Dục dậy khỏi chiếc ghế, Trì Trinh hơi mạnh tay, vì thế Tăng Dục loạng choạng, suýt nữa thì ngã vào chiếc bàn, may mà Tuần Tuần kịp đến đỡ.

“Anh cẩn thận một chút nào.” Tuần Tuần trừng mắt với Trì Trinh, “Chị ấy uống say, anh cũng biết rồi cơ mà?”.

Trì Trinh đáp bằng giọng hơi coi thường: “Con gái mà uống say như thế này có còn ra gì nữa không?”.

“Sao anh nhiều lời thế?”

Trong lúc mơ màng, Tăng Dục vẫn nghe được nửa câu sau bèn lẩm bẩm: “Ai không ra gì? Ai không ra gì!”.

Thế rồi Trì Trinh và Tuần Tuần mỗi người một bên dìu Tăng Dục ra xe của Trì Trinh, vừa mới mở cánh cửa sau của chiếc xe, một làn gió lạnh ập tới giúp Tăng Dục tỉnh táo hơn một chút, cô để một tay lên cửa xe, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi hỏi: “Chúng ta đang ở đâu vậy?”.

Tuần Tuần an ủi: “Chị lên xe đi để bọn em đưa chị về”.

Ánh mắt của Tăng Dục chợt dừng lại trên khuôn mặt Trì Trinh, cô chớp mắt mấy cái rồi đổi góc độ nhìn kỹ anh ta từ đầu đến chân rồi đột nhiên đưa tay chỉ vào mặt Trì Trinh kêu lên: “À, tôi nhớ ra anh là ai rồi!”.

Cả Tuần Tuần và Trì Trinh đều ngây người ra.

“Sao cơ?” Bàn tay đỡ cánh tay Tăng Dục của Tuần Tuần bỗng nắm chặt lại.

Tăng Dục chỉ vào Trì Trinh, gật đầu nói: “Anh là… đánh chết ông nội mày bây giờ!”.

Tuần Tuần choáng váng tưởng xỉu đến nơi, Trì Trinh đẩy Tăng Dục ngồi vào ghế sau với vẻ không vui. Tăng Dục vừa đặt mông xuống ghế, lập tức lăn xoài ra, miệng cứ lẩm bẩm “đánh chết ông nội mày bây giờ”, rồi sau đó thiếp đi.

“Chị ấy uống say quá, anh đừng để ý”, Tuần Tuần đỏ mặt giải thích với Trì Trinh. Cô cũng không hiểu sao con người luôn tự nhận là tiêu biểu của thời đại mới như Tăng Dục lại bỗng nhiên chỉ vào người khác mà nói ra những câu thô lỗ như thế.

Trì Trinh cũng quay đầu bước lên xe và nghiến răng nói: “Nếu chị ta mà dám nôn ra xe của tôi, thì tôi sẽ trả lại cho chị ta câu nói đó ngay lập tức!”.

Tuần Tuần cũng bước lên xe trong vẻ ngượng ngùng, vừa mới ngồi xuống thì đã nghe thấy chuông điện thoại của Trì Trinh. Trì Trinh nhìn tên người gọi đến bèn thay đổi sắc mặt, vừa đẩy cửa xe bước xuống vừa nói với Tuần Tuần: “Chờ tôi một lát, tôi nghe điện thoại”.

Trì Trinh cầm chiếc điện thoại đi tới một chỗ cách xa chiếc xe tới hơn chục bước mới nhấn nút nghe, vẻ hết sức cẩn thận. Người mà anh ta muốn giấu chắc chắn không phải là Tăng Dục đang ngủ lăn lóc. Thực ra, ngay khi Trì Trinh cầm chiếc điện thoại lên trong tư thế hơi xoay lưng về phía cô, Tuần Tuần đã đoán ngay đó là cuộc điện thoại không muốn để cô nghe thấy.

Quả nhiên là Trì Trinh có chuyện giấu cô. Mặc dù đã dự đoán trước nhưng khi sự hoài nghi cứ được chứng thực dần dần, trong lòng cô không khỏi cảm thấy khó chịu. Nếu xu hướng của sự việc không thể thay đổi được thì việc bị bưng bít có lẽ còn dễ chịu hơn là được biết một cách rõ ràng.

Trì Trinh mải nghe điện thoại chưa kịp trở về xe thì có mấy chiếc xe lần lượt lái vào trong bãi đỗ. Một chiếc xe bảy chỗ định chạy vào đỗ cạnh chiếc xe của Trì Trinh nhưng không vào được vì bị xe của Trì Trinh chặn mất lối, lui trước lui sau một hồi cũng vẫn không được. Nhìn thấy trong xe của họ có người và đèn xe bật sáng nên người lái chiếc xe kia bước xuống đi tới bên, gõ vào cửa xe hỏi xem có chuyện gì.

Tuần Tuần là người hay ngại ngùng trước những việc như thế này, định cất tiếng gọi Trì Trinh nhưng không được vì Trì Trinh đứng rất xa, nếu bước xuống gọi thì lại sợ mang tiếng là nghe trộm, cô chỉ còn cách xin lỗi người kia rối rít. Đợi một lúc sau Trì Trinh mới quay lại và nhanh chóng lái xe đi.

Trên đường đưa Tăng Dục về, thấy Tuần Tuần cứ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa xe, Trì Trinh bèn hỏi, có phải bị người lái xe lúc nãy doạ dẫm gì không, Tuần Tuần lắc đầu nói, không phải.

“Kỹ thuật quay đầu xe của lái xe ấy quá kém”, Trì Trinh buột miệng nói.

Tuần Tuần đáp: “Cũng không thể trách người ta được. Lần sau nếu có cuộc điện thoại như vậy, để tôi xuống xe là được rồi”.

“Nói thế là có ý gì?”. Trì Trinh quay đầu lại nhìn Tuần Tuần một cái, “Cô có gì đó không bình thường, kể từ lúc tôi nhìn thấy cô tối hôm nay, tôi không hiểu cô đang nghĩ gì nữa”.

“Kể từ ngày tôi gặp anh, tôi cũng đã không hiểu được anh đang nghĩ gì, chẳng phải vẫn cứ như thế sao?”, Tuần Tuần mỉm cười đáp lại.

Trì Trinh nghi hoặc, “Là mấy ngày trong tháng của phụ nữ hay là có chuyện gì thế?”.

“Tôi đang ở thời kỳ chuyển giai đoạn.”

“Chẳng thèm nói chuyện với cô nữa.”

Nói xong Trì Trinh làm bộ mặt lạnh như tiền chăm chú lái xe, sau đó cố tình mở nhạc thật to. Tuần Tuần cũng không nói thêm câu nào nữa mà nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, mãi cho tới Trì Trinh phanh gấp, chiếc dây an toàn thít mạnh vào người.

“Đến rồi đấy, có phải cô nói chỗ này không?”, Trì Trinh hỏi, vẻ mặt lạnh tanh.

Tuần Tuần gật đầu, “Đúng rồi, cảm ơn anh”.

Trì Trinh có phần tức giận, định lên tiếng khích cô mấy câu nhưng lại sợ làm như vậy không những cô không thèm trả lời mà còn khiến cô càng khách sao hơn.

Trì Trinh là người rắn không được, mềm cũng không xong. Nếu nũng nịu với anh ta thì anh ta sẽ coi thường, còn nếu cứng rắn với anh ta thì anh ta cũng đáp lại bằng thái độ tương tự. Trì Trinh chỉ sợ nhất là gặp những lúc Tuần Tuần chẳng ra cứng rắn cũng chẳng ra mềm mại, nếu Trì Trinh lấn tới, cô sẽ lùi về sau, nếu Trì Trinh lùi bước thì cô cũng không đuổi theo mà cứ đứng yên nhìn anh, khiến cho mọi chiêu thức của Trì Trinh chẳng thể nào phát huy được tác dụng, chỉ còn biết tức đến nghiến răng.

“Rốt cuộc thì tôi đã làm gì để trêu tức cô?” Trì Trinh vặn mạnh nút chiếc cát xét, sự yên tĩnh đột ngột khiến người ta thấy sửng sốt.

“Nói cái gì thế?”

“Tôi biết rồi, đó là vì cú điện thoại ấy làm cho cô không vui chứ gì?”. Trì Trinh chau mày, “Cô nghi ngờ gì mới được chứ, chẳng lẽ cô không có chút tin tưởng nào với tôi à?”.

Tuần Tuần trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói: “Cơ sở để anh làm cho thấy tin tưởng ở đâu? Mọi chuyện của tôi anh đều rất rõ, nhưng còn với anh thì ngoài những câu anh nói rằng yêu tôi, tôi không hề biết gì về anh cả”.

Trì Trinh đáp: “Như thế vẫn chưa đủ hay sao? Hay là để tôi viết một cuốn tự truyện cho cô nhé? Hay để tôi đổi vị trí cho cô, để cho cô dốc hết mọi bí mật ra, rồi để cho cô nói với tôi rằng cô yêu tôi?”.

Nói rồi Trì Trinh ném chiếc điện thoại lên đùi Tuần Tuần, “Chẳng qua là về cú điện thoại vừa rồi chứ gì? Cô xem cho chán đi!”.

Tuần Tuần bật xem nhật ký cuộc gọi. Trong lòng cô có quá nhiều câu hỏi cần được giải đáp, đã đi rất xa trên con đường ấy rồi, cô cần phải biết đáp án về phía cuối con đường ấy.

Nằm ngoai dự đoán của cô, cú điện thoại cuối cùng là từ một số điện thoại rất đỗi quen thuộc, thời gian nói chuyện đúng vào lúc Trì Trinh dừng xe ở bãi đỗ xe.

Điều này khiến Tuần Tuần cảm thấy rất không thoải mái trong lòng.

“Mẹ tôi gọi cho anh có việc gì?”

Trì Trinh làm bộ mặt lạnh lùng không trả lời.

“Vì sao anh phải tránh tôi khi nhận điện thoại của bà ấy?” Tuần Tuần truy vấn với vẻ bất an nhưng sự né tránh của Trì Trinh và những hiểu biết về mẹ giúp cô tìm ra lời giải, “À… Bà ấy hỏi vay tiền anh có đúng không? Anh đã cho bà ấy vay rồi?”.

Sự im lặng của Trì Trinh lúc này không còn nghi ngờ gì, đó chính là sự thừa nhận.

Bàn tay cầm chiếc điện thoại của Tuần Tuần lắc mạnh vào vai Trì Trinh.

“Tại sao anh đưa tiền cho bà ấy mà không nói với tôi một câu nào? Các người coi tôi là loại người gì đây?”

Lúc đó Trì Trinh mới đáp bằng giọng buồn rầu, “Coi như tôi đã hiểu thế nào là người trong nhà và người ngoài nhà rồi. Tối hôm nay lúc tôi tới nhà mẹ cô để tìm cô, bà ấy nói với tôi là đang kẹt tiền và hỏi tôi có tiện cho bà ấy vay một ít không. Cô nghĩ xem, lần đầu tiên bà ấy mở miệng nói ra lời ấy, và món tiền cũng không quá lớn, liệu tôi có thể trả lời bằng một câu ‘không’ được không?”.

“Bà ấy hỏi tiền chẳng phải để làm chuyện gì tốt đâu. Anh tưởng rằng anh làm như thế thì mình trở thành nhà từ thiện à? Đó chính là anh hại tôi đấy!”

“Mẹ cô còn nói rất rõ ràng rằng, nếu không phải là người trong nhà thì dù có cho tiền bà ấy cũng không lấy. Nói như vậy với ý gì cô còn không hiểu hay sao? Không lẽ cô bảo tôi nói rằng, tôi không phải là người trong nhà của bà? Làm như thế có khác gì tôi lại chuốc thêm phiền nhiễu cho mình?”

Tuần Tuần nói với vẻ tuyệt vọng: “Bà ấy đòi hỏi anh bao nhiêu?”.

“Năm mươi nghìn, và còn dặn đi dặn lại tôi rằng không được nói cho cô biết”. Trì Trinh đáp với vẻ thật thà, “Cú điện thoại vừa rồi bà ấy gọi đến là để hỏi xem tôi đã chuyển tiền vào tài khoản chưa”.

“Tức chết đi được! Bà ấy bảo anh đừng nói là anh không nói?”, Tuần Tuần ôm mặt kêu lên.

“Tôi không nói với cô không phải là vì làm theo lời bà ấy, mà là vì sợ nếu cô biết sẽ không vui, giống như lúc này này. Cho đáng đời cô, ai bảo cô cứ tự chuốc lấy phiền muộn cho mình!”

“Tôi…

“Nếu cô định nói rằng cô sẽ trả lại tiền cho tôi thì cô hãy cút xuống khỏi xe tôi ngay bây giờ đi!”

Bàn tay của Tuần Tuần vừa hơi động đậy, Trì Trinh lập tức vươn người ra bấm chặt nút tay nắm của cánh cửa xe bên cạnh Tuần Tuần, thực ra Tuần Tuần chỉ định trả lại điện thoại cho Trì Trinh.

Trì Trinh thấy thế, rụt tay lại với vẻ ngượng ngùng. Không hiểu lúc đó Tuần Tuần nghĩ gì mà cũng ngây người ra.

“Vì sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy? Trì Trinh, anh có thể nói với tôi, tình yêu mà anh nói là bắt đầu từ đâu và từ khi nào được không?”

“Tôi đã nói rõ rồi, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy cô. Sao? Cô không tin à?”

Câu trả lời này rõ ràng không làm cho Tuần Tuần hài lòng, “Lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi là khi nào?”.

Trì Trinh cười với vẻ láu lỉnh: “Một lần mà muốn biết nhiều câu trả lời như vậy sẽ không hay chút nào, hay là thế này, mỗi ngày cô có thể hỏi tôi một câu hỏi, nhất định tôi sẽ trả lời cặn kẽ. Còn nếu không, cô muốn mò hết bí mật của tôi thì chỉ còn cách đưa tay ra ‘mò’ thôi”.

“Mò cái đầu anh ấy!”

Trì Trinh thấy tuy vẻ mặt của Tuần Tuần vẫn chưa có gì là vui nhưng không còn vẻ xa lánh như lúc trước, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhìn thấy Tuần Tuần cúi đầu, Trì Trinh bèn nhân ánh đèn, nhanh chóng nhổ một sợi tóc bạc trên đầu Tuần Tuần.

“Này…”, Tuần Tuần nhìn Trì Trinh với vẻ tức giận.

Trì Trinh nhìn sợi tóc bạc ấy một lúc rồi cười nói: “Ồ, thì ra còn đen, tôi đã nhìn nhầm”.

Từ năm mười mấy tuổi, thỉnh thoảng trên đầu Tuần Tuần lại mọc ra một vài sợi tóc bạc, những khi có chuyện gì phải suy nghĩ căng thẳng thì tóc bạc lại xuất hiện nhiều hơn. Cô biết Trì Trinh nói là nhổ nhầm chẳng qua là muốn cho cô khỏi buồn, vì vậy, cô chộp lấy sợi tóc ấy từ tay Trì Trinh, ném ra ngoài nói: “Nhổ làm gì? Chưa biết chừng chỉ ít năm sau là đầu tôi đã thành trắng xoá hết cả”.

Trì Trinh đáp với vẻ không quan tâm: “Vậy thì tôi sẽ nhổ từ từ, từng sợi, từng sợi một, cho đến khi làm cho cô trở thành một bà già trụi tóc thì thôi. Thời gian còn dài mà”.

Tuần Tuần không nói gì. Đúng là có một khoảnh khắc dường như cô cảm thấy được buổi hoàng hôn trong cuộc đời mà Trì Trinh miêu tả bởi thế không giấu được nụ cười khẽ trên môi.

Đúng lúc ấy thì khoảng giữa hai chiếc ghế của hai người xuất hiện một khuôn mặt đau khổ.

Tăng Dục bị lãng quên một hồi lâu, nói trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh: “Nếu thời gian còn dài, thì bây giờ xin phiền dành một chút thời gian đưa tôi về nhà trước đã”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.