Buổi tối, Tuần Tuần ở
phòng dành cho khách trong nhà Trì Trinh. Lúc đầu Trì Trinh cứ một mực rằng từ
trước đến nay chưa có ai ngủ ở ngoài phòng khách nên rất bụi bẩn, rồi lại theo
Tuần Tuần, đang bận rộn với việc dọn dẹp cho sạch sẽ bằng vẻ quyết không dừng
tay, đi vòng quanh phòng khách, chỉ đành đứng nhìn Tuần Tuần với ánh mắt trách
móc từ đầu chí cuối. Rồi sau đó lại nói rằng, trong nhà chỉ có một bộ chăn đệm,
không thể san ra được, mặc dù Tuần Tuần nửa đêm lạnh không chịu nổi bò dậy tìm
trong tủ quần áo ra một chiếc đệm giường, rồi đóng cửa lại trước mặt Trì Trinh.
Nhưng Trì Trinh vẫn không
chịu từ bỏ, anh ta tìm mọi cách, hết chọc tức rồi đến rủ rê mãi không thôi.
“Nếu đã quyết định cùng
với tôi rồi, cần gì phải như người ngoài thế?”
“Cô sang bên đây đi, tôi
chỉ ôm và nói chuyện thôi có được không?”
“Sao cô cứ cố chấp thế
nhỉ? Cô giữ tấm thân mình như vậy để cho ai xem đây? Những người hiểu rõ nội
tình việc ly hôn của cô có ai không biết chúng ta có chuyện với nhau, giữ cái
danh hão ấy chi bằng cứ mở lòng ra thực sự với nhau đi.”
“Triệu Tuần Tuần, cô định
giằng co với tôi thì cô tính sai rồi, tôi như miếng thịt mỡ to bày trước mặt cô
như thế này mà cô không biết trân trọng, cẩn thận kẻo bỏ lỡ mất cơ hội đấy.”
Lúc đầu Tuần Tuần cảm
thấy rất buồn cười, sau đó thì thấy bất lực. Đó chính là điểm mạnh của tuổi
trẻ, có thể bám chặt lấy người khác bất chấp tất cả, chỉ cần một chút rung động
thôi là không chịu buông tay. Giống như những chàng trai cố chấp ở dưới cầu
thang của phòng nữ sinh viên trong ký túc năm nào, cứ một hai rằng, anh sẽ đợi
em, để xem xem em có tới không, không tới cũng phải tới…
Nói theo đúng lương tâm,
đối với một cô gái bình thường có lề có lối, thì không thể nói là không có tác
động. Tuần Tuần dựa vào đầu giường nghĩ, nếu cô trẻ hơn mấy tuổi nữa, nếu cô
không phải là người quá cẩn thận, chưa biết chừng cô đã không nén được và mở
cửa ra nhào vào lòng Trì Trinh. Nhưng hiện thực trong lòng cô rất rõ, giữa đàn
ông và đàn bà có lúc giống như chơi cờ, nếu không bình tĩnh thì sẽ luôn bị
thua.
Sau cùng, hình như Trì
Trinh cũng đã mệt và hết cách, nên nói một câu bằng giọng rầu rầu: “Triệu Tuần
Tuần, cô thực sự quyết tâm không mở cửa ư?”.
Tuần Tuần ôm đầu cười đau
khổ đáp: “Anh mà còn cứ như vậy là tôi không thể nào tiếp tục ở đây nữa”.
Cô vừa nói xong thì nghe
thấy tiếng khoá cửa động đậy. Tuần Tuần giật mình, chưa kịp định thần lại thì
Trì Trinh đã đẩy cửa đứng ở phía sau.
“Anh làm gì thế…” Tuần
Tuần bất giác co người về phía sau.
Tay Trì Trinh cầm chăn,
ném lên chiếc giường nhỏ ở phòng cho khách, đệm giường đang bên dưới Tuần Tuần
bị rung mạnh.
“Cô ghê gớm thật đấy.
Chăn cho cô này, kẻo không lại nói, ngay từ đầu tôi đã xử tệ với cô”, Trì Trinh
nói giọng nặng trịch.
Tuần Tuần hơi ngạc nhiên:
“Sao bỗng dưng lại nhân từ như vậy, làm tôi khó thích nghi lắm”.
Trì Trinh tưng tửng châm
biếm, “Đừng có vội mừng, nhớ là đừng có đến nửa đêm nghĩ lại và thay đổi, lúc
đó dù cô có kêu khóc, tôi cũng không mở cửa cho đâu!”.
Tuần Tuần chúc Trì Trinh
ngủ ngon, nhưng Trì Trinh không đáp lại, mặt sa sầm quay trở về phòng của mình.
Tuần Tuần vừa nằm xuống
thì nghe có tiếng cào cửa và cả tiếng kêu trầm đục của con mèo. Thì ra con mèo
từ nãy tới giờ sợ hãi co mình trong một xó nào đó, bây giờ thấy phòng khách đã
tắt đèn bèn trở dậy, tìm đến bên chủ nhân.
Tuần Tuần khẽ khàng xuống
giường, hé cửa một chút để con mèo vào. Lúc ấy, ở phòng bên cạnh cũng có tiếng
động, cánh cửa phòng ngủ cùng hẽ mở, Trì Trinh thò đầu ra nhìn, thấy vậy hừ một
tiếng rồi đóng mạnh cửa lại.
Con mèo ngửi ngửi mấy
cái, đi một vòng quanh phòng rồi mới co mình nằm xuống cạnh Tuần Tuần. Nó là sự
tồn tại thân thuộc duy nhất mà Tuần Tuần cảm thấy ở đây. Tuần Tuần mở mắt, định
nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày, cô cứ nghĩ rằng quá nhiều chuyện
phiền phức và đau đầu như vậy sẽ khiến cho mình khó có thể ngủ được, không ngờ
chưa kịp nghĩ cho rõ ràng thì đã chìm ngay vào giấc ngủ trong tiếng ngáy của
con mèo.
Tuần Tuần càng không ngờ
rằng, ngày hôm sau cô chỉ tỉnh dậy khi có tiếng đập cửa của Trì Trinh. Ngày
thường cô không có thói quen ngủ muộn nên vội vàng xuống khỏi giường trong
tiếng giục giã của Trì Trinh, khi cô cuống quýt mở cửa ra, nhìn ra bầu trời bên
ngoài cửa sổ phòng khách thì thấy trời còn rất sớm, Trì Trinh ăn mặc chỉnh tề
ngồi trên ghế, đồng hồ mới chỉ sáu giờ sáng.
“Tôi lại cứ tưởng muộn
giờ đi làm rồi.” Tuần Tuần nghi ngờ nhìn Trì Trinh, “Ngày thường anh cũng dậy
sớm như thế này sao?”.
Trì Trinh giả bộ không nghe
thấy, nói: “Về tình, về lý, lẽ ra hôm nay cô phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng
thịnh soạn cho tôi, để chúc mừng sự bắt đầu mới của chúng ta, đúng không?”.
Tuần Tuần lơ đãng đi qua
người Trì Trinh vào nhà vệ sinh rửa ráy qua quýt.
Trì Trinh vẫn ngồi suy
nghĩ ở ghế.
“Hôm nay không uống cà
phê nữa, tốt nhất là nấu cháo, việc này chắc chắn là cô biết làm. Trứng rán
cũng được, những phải chín đều, trong tủ lạnh hình như còn một ít hành đấy. Cô
thích xuống gác mua đồ ăn sáng cũng được, ở đầu ngõ có một nhà đấy…”
Tuần Tuần lại đi tới bên
sa lông như mộng du, rồi lấy hai gói mỳ ăn liền từ thùng giấy lên.
“Cô cho tôi ăn thứ này
à?”, Trì Trinh không thể tin được.
Tuần Tuần đáp: “Tối hôm
qua anh nói thích ăn mỳ ăn liền còn gì? Mà tôi cũng không ghét món này”.
Trì Trinh cứ đi đi lại
lại, nhìn người đang nấu mỳ với ánh mắt trách móc giận dỗi, “Buổi tối thì ngủ
cách phòng, buổi sáng thì lại cho tôi ăn mỳ ăn liền. Cô nói xem, tôi cần một
người phụ nữ như thế để làm gì?”.
Tuần Tuần không thèm để
ý, vẫn cứ việc mình mình làm, một lát sau thì bê ra hai bát mỳ đặt lên bàn ăn.
“Anh có ăn hay không
đây?”
Trì Trinh vẫn ngồi yên
chỗ cũ, nét mặt không thay đổi và cũng chẳng nói lời nào.
“Tôi lại cứ tưởng tối hôm
qua anh chỉ có uống rượu, không ăn gì, chắc là đói lắm… Vậy thì tôi không làm
khách nữa.” Nói rồi Tuần Tuần cúi xuống ăn mỳ, “Hồi còn nhỏ, mỗi lần mẹ tôi đi
hẹn với đàn ông, tôi đều phải ở nhà nấu mỳ ăn. Không nghĩ rằng bao nhiêu năm
qua mà vị của nó vẫn cứ như vậy”.
Tuần Tuần ăn xong một
miếng mỳ thì thấy có người ngồi xuống đối diện. Cô cười, vừa dỗ dành, vừa nhẹ
nhàng nói: “Ăn đi, đây cũng chỉ là mỳ ăn liền bình thường thôi. Trước đây anh
ăn một mình, bây giờ thì là hai người cùng ăn. Để chúc mừng, tôi đã cho vào đó
một quả trứng chín đều rồi đấy”.
Cuối cùng thì Trì Trinh
cũng cầm đũa lên, ăn mấy miếng rồi hỏi: “Cô còn muốn tới công ty nữa không? Nếu
muốn ở nhà thì cũng không sao”.
Tuần Tuần trầm ngâm một
lát, dùng đôi đũa khuấy trong bát mấy cái rồi nói: “Nếu anh cảm thấy tôi tiếp
tục ở lại Nghiêu Khai gây khó khăn cho anh thì tôi có thể đi tìm một
công việc khác”.
“Không phải ý đó, chẳng
qua tôi chỉ muốn để cô biết rằng, tôi hoàn toàn có thể mang lại cuộc sống giống
như cuộc sống mà Tạ Bằng Ninh đã mang lại cho cô.” Trì Trinh nói, “Nếu cô tiếp
tục ở lại đương nhiên là rất tốt rồi. Cô cũng thấy rồi đấy, bây giờ lòng người
trong công ty mỗi người một khác. Có cô, ít nhất tôi cũng cảm thấy còn có… một
người đáng tin cậy ở đó”.
Tuần Tuần nghĩ đến Tôn
Nhất Phàm, Trần Châu, Chu Thuỵ Sinh… và cả những đồng nghiệp ngấm ngầm theo phe
này phái kia hoặc đang nghe ngóng, không khỏi cảm thấy đau cả đầu.
“Tôi không biết có thể
giúp được cho anh hay không.” Thậm chí cô còn do dự không biết có nên nói cho
Trì Trinh những biểu hiện bất thường và những lời bất mãn của Tôn Nhất Phàm hay
không. Không nói thì có vẻ phụ lại Trì Trinh, nói ra thì lại thấy mình không
phải là người tử tế cho lắm. Mặc dù cách thức thể hiện tình cảm của Tôn Nhất
Phàm khiến cô thấy khinh thường, nhưng đó là chuyện cá nhân, cô không muốn mình
góp phần vào trong cuộc đấu đá của đàn ông.
“Cô cứ làm những việc cô
được giao, để tôi có thể nhìn thấy cô, như thế đã là giúp đỡ tôi rồi.” Trì
Trinh đã ăn xong, đẩy bát về phía Tuần Tuần, “Hôm nay cô rửa bát!”.
Thu dọn xong, Tuần Tuần
cùng đi với Trì Trinh đến công ty. Đến bến xe buýt gần toà nhà, cô bảo Trì
Trinh cho cô xuống rồi đi bộ vào bên trong.
Tết đang đến rất gần, cả
công ty đểu ở trong trạng thái chuẩn bị đón Tết, hầu như ai cũng đếm thời gian
chờ đến ngày nghỉ, phần lớn mọi người không còn tâm trạng nào để làm việc nữa,
cho dù Chu Thuỵ Sinh cứ một hai rằng phải tiếp tục chấn chỉnh tác phong làm
việc, thì cũng chẳng mấy người đáp lại lời ông ta. Trì Trinh cũng không hỏi han
gì đến, vì vậy mọi người chỉ lo bàn tán xem nên ăn Tết như thế nào.
Chu Thuỵ Sinh nhìn thấy
Tuần Tuần, ánh mắt không khỏi thiếu tự nhiên. Mấy lần ông ta định tìm cơ hội để
nói chuyện với cô, không biết có phải định giải thích về chuyện của ông ta với
mẹ cô hay không. Tuần Tuần cảm thấy buồn nôn trước vẻ lấy lòng và kiểu thân mật
như bề trên với người dưới của ông ta, nhưng lại không tiện nói gì mà cố giữ
khoảng cách bằng vẻ bình thản.
Tôn Nhất Phàm không thấy
xuất hiện ở công ty, nghe nói anh ta đã đi thăm khách hàng. Tâm trạng của Trần
Châu thì có vẻ rất vui, mấy lần Tuần Tuần ngẩng đầu lên khỏi máy tính thì đều
bắt gặp cảnh Trần Châu mỉm cười, đó là vẻ đặc biệt của phụ nữ khi đang yêu.
Trong lòng Tuần Tuần cảm thấy bất bình thay cho Trần Châu. Mặc dù cô chưa bao
giờ trải qua cảm giác dốc gan dốc ruột vì người khác, nhưng chính vì không có
nên mới cảm thấy nó là thứ xa xỉ, mà giả sử không chấp nhận thì cũng không nên
làm cho nó vẩn đục và lãng phí nó. Nhưng cô không thể nói ra điều gì, vì không
biết Tôn Nhất Phàm có nhắc đến cô trước mặt Trần Châu hay không và đã nói như
thế nào. Hiện tại, hoàn cảnh của cô rất khó khăn, nếu không để tâm là lập tức
đắc tội với Trần Châu và mang lại phiền phức cho mình.
Tuần Tuần đi làm việc của
mình, trong sự bận rộn có những lúc cô bất chợt ngây người ra, mỗi khi thấy có
đồng nghiệp ra vào phòng làm việc của Trì Trinh, cánh cửa phòng mở ra, cô lại
nhìn trộm Trì Trinh đang ở phía sau bàn làm việc. Từ lúc tới công ty, hai người
chưa hề có sự tiếp xúc chính diện. Chả trách mọi người thường nói, tình yêu nơi
công sở có điểm rất nhạy cảm: giữa hai người thân thiết mà cứ phải giả bộ
nghiêm chỉnh dù cách nhau rất gần, chẳng khác gì trên người có vết muỗi cắn,
nếu không may lại gãi vào nó.
Không hiểu vì sao vẻ mặt
của Trì Trinh không được vui, có vẻ như tâm trí không mấy tập trung, không lẽ
vì tối hôm qua không ngủ được? Đúng lúc Tuần Tuần đang suy nghĩ vớ vẩn thì đột
nhiên bị tiếng hát ở đâu làm cho sực tỉnh.
“Chiếc lúm đồng tiền xinh
xinh, đôi mi dài thăm thẳm, khiến lòng ai ngất ngây…”
Trong bụng Tuần Tuần
nghĩ, không biết ai mà lại dùng tiếng chuông điện thoại toàn những lời ca rẻ
tiền thế? Không lẽ Trần Châu đã rơi vào cái bẫy tình yêu đến mức mất cả tỉnh
táo như vậy? Đang nghĩ thế thì thấy Trần Châu cũng quay đầu lại nhìn cô với vẻ
hệt như vậy. Tuần Tuần chợt bối rối, đưa tay lên sờ túi áo, đúng là âm thanh ấy
phát ra từ chiếc điện thoại của cô.
Tuần Tuần bật máy lên với
vẻ xấu hổ muốn chết, đúng là cuộc gọi của Trì Trinh, chắc chắn là buổi sáng
nhân lúc cô rửa ráy hoặc nấu mỳ anh ta đã động vào máy của cô. Khi máy được nối
thông, quả nhiên Trì Trinh cười hì hì, hỏi cô có thích nhạc chuông mà anh ta đã
cài cho cô không. Tuần Tuần cố nén giọng, đáp: “Đừng như thế mà, tôi không chịu
được những lời nịnh đầm kiểu ấy đâu”.
Trì Trinh đáp với vẻ tiu
nghỉu: “Cô tưởng là tôi đang khen cô đấy à, tôi cũng có lúm đồng tiền, người mà
hàng ngày không ngủ được chính là cô đấy!”.
Trước khi lớp da gà trên
người kịp lăn đi, Tuần Tuần hỏi Trì Trinh xem có việc gì. Cách thức nói chuyện
như vậy khiến cô cảm thấy giống như đi ăn trộm, mặc dù ngoài sự lo lắng của cô
ra, hầu hết những người xung quanh không thể nào gắn cô vào với Trì Trinh.
Trì Trinh bảo cô, hết giờ
làm ra quán cà phê đầu phố chờ anh một lúc, rồi hai người cùng đi ăn cơm, tiện
thể mua thêm một chiếc chăn nữa.
“Tôi sắp chết đến nơi
rồi, ngâm hàng tiếng đồng hồ trong nước lạnh, rồi lại phải cuộn trong đệm suốt
một đêm. Cô không chịu ngủ cùng với tôi thì thôi, còn chăn thì nhất định phải
mua”, nói xong câu đó, Trì Trinh hắt hơi liền mấy cái.
Tuần Tuần đặt điện thoại
xuống, ánh mắt của Trần Châu chứa đựng rất nhiều thứ, nhưng phần nhiều là tò mò
và ác ý. Ngay cả anh Vương thủ quỹ cũng cười ha hả, hỏi cô xem có phải đã có
bạn trai rồi không. Tuần Tuần chỉ cười, nói nhiều thì sai nhiều, tốt nhất là
không nói gì.
Lúc ăn cơm Tuần Tuần phát
hiện ra rằng, dường như Trì Trinh không có ý đùa để tranh thủ sự đồng tình, vì
mới nói được mấy câu thì đã hắt hơi liên tiếp, rõ ràng là Trì Trinh bị cảm.
Tuần Tuần không khỏi thấy áy náy, cũng chỉ vì anh ta đã “cởi mở” quá lâu nên
mới bị như vậy. Trì Trinh không hề giữ ý, chốc chốc lại kêu đau đầu, lấy lý do
phải có người dìu, bảo Tuần Tuần đỡ vai anh ta, tư thế ấy khiên Tuần Tuần cảm
thấy mình giống như Lý Liên Anh26 đằng
sau lưng Thái Hậu.
Để Trì Trinh có thể nghỉ
ngơi sớm, Tuần Tuần cùng anh ta tới một siêu thị ngay gần đó. Đúng lúc cô đang
dừng lại xem bản thuyết minh về thành phần của chiếc chăn nhung với dáng vẻ một
nữ chủ nhân gia đình sành sỏi ở khu bán đồ dùng cho phòng ngủ thì bỗng nghe
thấy giọng nói quen thuộc gọi tên cô.
Tuần Tuần nhìn theo phía
phát ra tiếng gọi thì thấy Tạ Bằng Ninh đang đẩy một chiếc xe mua hàng đi tới
phía họ. Trì Trinh đang lên mạng bằng điện thoại di động ở gần Tuần Tuần, nhìn
thấy Tạ Bằng Ninh đi tới, lập tức như được tiêm thuốc trợ tim, tinh thần tỏ ra
tốt hơn hẳn, tay khoác vai Tuần Tuần, quay sang chào Tạ Bằng Ninh với vẻ rất
nhiệt tình.
“May quá, thế là lại gặp
được người quen rồi.”
Không thể nào đọc được
dấu hiệu gì trên vẻ mặt của Tạ Bằng Ninh, nhưng Tuần Tuần cảm giác thấy ánh mắt
của anh ta cứ hết nhìn Tuần Tuần rồi lại nhìn sang Trì Trinh và chiếc chăn.
“Đúng là rất trùng hợp.
Tuần Tuần, đã lâu rồi không gặp em.”
Trì Trinh ngược lại tỏ ra
là người nhẹ nhõm thoải mái nhất trong ba người, anh ta cười, bỏ tay ra khỏi
Tuần Tuần và hỏi: “Hay để tôi đi mua mấy cục pin, hai người cứ nói chuyện đi”.
Tuần Tuần khẽ đáp: “Thôi,
không cần đâu”.
Chẳng cần Trì Trinh phải
cố làm ra vẻ, bất cứ người bình thường nào bắt gặp cảnh hai người cùng bên nhau
đi chọn đồ dùng cho phòng ngủ thì cũng có thể hiểu được mối quan hệ giữa hai
người ấy. Tuần Tuần cảm thấy rất mất tự nhiên, nhưng ngẫm nghĩ kỹ thì thấy
chẳng thể giấu được.
Tạ Bằng Ninh từ Thượng
Hải về, Tuần Tuần biết chuyện đó. Thực ra, kể từ sau khi ly hôn, cô và Tạ Bằng
Ninh thỉnh thoảng cũng gọi điện cho nhau và tất nhiên bao giờ cũng là Tạ Bằng
Ninh chủ động gọi trước. Tạ Bằng Ninh kể cho cô nghe về mọi chuyện sau chuyến
đi Thượng Hải, kể cả chuyện đi tìm Thiệu Giai Thuyên như thế nào, hai người đã
quyết tâm làm lại từ đầu ra sao, rồi cuối cùng lại kết thúc bằng sự tan vỡ như
thế nào.
Tạ Bằng Ninh nói với Tuần
Tuần, điều khiến anh rất khó chấp nhận hoàn toàn không phải là chuyện anh và
Thiệu Giai Thuyên mãi vẫn không tu thành chính quả, mà là sau khi họ quyết tâm
vượt qua tất cả mọi rào cản để đến với nhau mới phát hiện ra rằng, người ở bên
cạnh mình và người trong hoài niệm hoàn toàn không phải là một. Họ đã quen với
con đường đầy trở ngại, nhưng lại không quen với con đường bằng phẳng.
Tạ Bằng Ninh là một người
đàn ông hướng nội và gia trưởng còn tính cách của Thiệu Giai Thuyên rất phóng
khoáng, thích chơi và rất ích kỷ. Trước đó, do những trở ngại của gia đình
khiến cho tình yêu của họ được bao phủ dưới tấm mạng mỏng manh, tình yêu chỉ có
thể thể hiện qua ánh mắt dưới tấm mạng mỏng manh đó, còn khi đã ở bên nhau sớm
tối thì tất nhiên phải lột bỏ hết những gì che đậy. Hai người đã cãi nhau về
những chuyện vặt vãnh không đáng nói trong vô vàn vấn đề của cuộc sống, và sự
lựa chọn thông thường không tránh khỏi sự khác biệt, ai cũng hy vọng người kia
sẽ thoả hiệp vì tình yêu. Sự rạn nứt cuối cùng chỉ là vì sau khi đi làm về
Thiệu Giai Thuyên đòi đi ăn món ăn Nhật Bản, còn Tạ Bằng Ninh thì nói mình
không thích. Một bữa cơm tối thông thường, một lý do đáng buồn cười đã trở
thành cọng rơm cuối cùng khiến con lạc đà quỵ ngã, khiến cho họ thực sự thất
vọng về đối phương, kết quả là người nào thích ăn canh thì ăn canh, người nào
thích ăn mỳ kéo thì ăn mỳ kéo. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cả hai
người đều mong rằng không có đoạn cuối cùng ấy, như thế ít ra còn có thể oán
trách cho duyên phận và vẫn giữ được tình yêu không hy vọng kia. Sau khi kết
thúc khoá học, Tạ Bằng Ninh từ bỏ ý định nhận chức ở Thượng Hải, một mình trở
về chốn cũ.
Khi nghe Tạ Bằng Ninh kể
những chuyện này, Tuần Tuần hoàn toàn không có vẻ gì là sốt sắng muốn nghe,
ngược lại, cô sợ người khác trút bỏ những bí mật của họ cho mình. Người nói ra
những điều đó sẽ thấy nhẹ nhàng, giống như đã nhổ một bãi đờm, còn người buộc
phải nghe thì không thể không dành một chỗ trong bộ não để chứa thứ mà chưa hẳn
đã khiến cho người ta thấy vui.
Tạ Bằng Ninh là người
nhạy cảm, anh có thể cảm nhận thấy sự lãnh đạm của cô, nhưng người có thể tin
cậy, có thể hiểu và không có phản ứng quyết liệt đối với việc này trừ cô ra
không còn ai khác, anh không thể nói với bố mẹ mình.
Tạ Bằng Ninh đã từng hỏi
cô, hai người chia tay coi như không hợp thì tan, nhưng không lẽ lại không thể
làm bạn của nhau?
Tuần Tuần đã phải rất khó
khăn để nói ra câu thực lòng rằng, cô không cần thứ tình bạn ấy lắm.
Tạm biệt cũng là bạn, đó
là lời trong bài hát, trên thực tế, thế giới này có biết bao nhiêu người, làm
bạn với ai mà chẳng được, việc gì lại cứ phải với một người đã từng má ấp môi
kề sau đó quay mặt trở thành thù hận? Đã ly hôn rồi, nếu hai bên không có ý,
vậy thì đường ai nấy đi, không nên tơ vương và cũng chẳng nên thù hận, như thế
mới là một kết thúc tốt nhất. Nếu có tình cờ gặp lại, nhiều nhất cũng chỉ hỏi
một câu: “Anh/em có khoẻ không?”, giống như lúc này đây.
Tuần Tuần lịch sự hỏi
thăm Tạ Bằng Ninh, sau đó chờ câu trả lời cũng rất lịch sự của Tạ Bằng Ninh:
“Rất tốt”.
Nhưng một hồi lâu mà Tạ
Bằng Ninh vẫn không nói gì, Tuần Tuần thấy rất khó xử, bèn nói tiếp luôn rằng:
“Chắc là anh vẫn ổn. Em cũng vậy, mọi chuyện đều tốt”.
Biểu hiện của Trì Trinh
giống như nghe một câu chuyện cười nhạt nhẽo. Tuần Tuần kéo vạt áo của Trì
Trinh nói: “Chọn xong rồi, chúng ta đi thôi”.
Tuần Tuần hướng về phía
Tạ Bằng Ninh, gật đầu nói: “Tạm biệt”.
Trì Trinh một tay cầm
chiếc chăn mới mua, tay kia kéo tay Tuần Tuần. Khi hai người đi ngang chỗ Tạ
Bằng Ninh, Tạ Bằng Ninh bất chợt lên tiếng hỏi: “Tuần Tuần, có thật là em sống
tốt không?”.
Tuần Tuần quay lại nhìn
Tạ Bằng Ninh một cái.
Trong chiếc xe mua hàng
của Tạ Bằng Ninh toàn là đồ ăn. Siêu thị này cách cơ quan của Tạ Bằng Ninh
không xa, chắc hẳn là sau khi tan ca anh đến đây mua đồ ăn cho cả mấy ngày.
Trước đây khi họ còn sống với nhau, mọi chuyện này đều do một tay Tuần Tuần lo
liệu, Tạ Bằng Ninh rất ít khi phải để tâm đến chuyện mắm muối, dưa cà, thậm chí
anh chưa từng cùng cô đi siêu thị bao giờ và cũng chưa bao giờ tự mình mua về
lấy một quả táo. Là vợ chồng trong ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, tuy không
thể như giấc mộng không dấu vết, tuy nhiên sau khi chia tay nhau, Tuần Tuần
thường nhớ đến ban công phơi đồ của nhà họ Tạ, nhớ đến những chiếc ga giường
giặt không bao giờ hết, nhớ những chiếc sơ mi của Tạ Bằng Ninh, cà vạt và cả
giày, song lại rất ít khi nhớ đến khuôn mặt của nam chủ nhân. Hình ảnh Tạ Bằng
Ninh với chiếc xe đẩy đồ khiến Tuần Tuần cảm thấy rất xa lạ.
Chuyện đã đến lúc này thì
tốt hay không tốt có liên quan gì đến anh nữa đâu?
Trì Trinh cứ lật đi lật
lại chiếc di động trong tay, câu hỏi của Tạ Bằng Ninh nghe qua thì là hỏi Tuần
Tuần, nhưng thực chất thì lại là sự thăm dò và câu hỏi dành cho Trì Trinh.
Đợi Tuần Tuần một lúc,
Trì Trinh quay đầu đi.
“Lề mề gì nữa thế, tôi
đang đau đầu muốn chết đây, về nhà thôi!”
Tuần Tuần đành phải tiếp tục dìu “người bệnh”, đi được
mấy bước, thấy không nén được nữa mới nhắc nhở: “Này, anh chỉ bị cảm thôi, sao
lại phải đi cà nhắc như thế?”.