Ngày sinh nhật lần thứ
hai mươi nhăm của Thiệu Giai Thuyên, Tạ Bằng Ninh không báo cho cha mẹ biết, mà
chỉ mời mấy người bạn thân cùng trang lứa của anh và mấy người bạn cũ của Thiệu
Giai Thuyên ở thành phố G. Địa điểm được chọn vẫn là Cẩm Di Hiên. Tạ Bằng Ninh
đặt một phòng, tổ chức sinh nhật đơn giản nhưng rất vui nhộn cho Thiệu Giai
Thuyên.
Trừ mấy người họ hàng
cùng tuổi của gia đình họ Tạ ra, những người khác Tuần Tuần đều không biết và
những người này dường như cũng không biết cô. Cô cầm đồ uống ngồi trong góc,
nhìn mọi người ôn lại chuyện cũ, hàn huyên về đời sống xã hội. Cho dù rất không
muốn công nhận, nhưng xét ở góc độ nào đó, cô giống một người đứng ngoài cuộc,
dù người đàn ông ấy đêm hôm qua còn nằm bên cạnh cô.
Trì Trinh thì có vẻ hứng
thú với hoàn cảnh hiện tại tốt hơn cô, trò chuyện với những người tới dự khá tự
nhiên, trong vai trò chồng chưa cưới của chủ nhân tiệc sinh nhật, Trì Trinh đã
hoàn thành việc chăm sóc Giai Thuyên một cách cẩn thận và lịch lãm. Xem ra,
những lời khuyên nhủ của Tuần Tuần hôm qua đã có tác dụng nhất định. Rất rõ
ràng là, sau khi nhìn thấy cảnh tượng ấy trong nhà hàng, khi trở về anh đã
không nói gì với Thiệu Giai Thuyên, thậm chí không hề tỏ thái độ gì với Tạ Bằng
Ninh, người mà ngày hôm qua anh còn tuyên bố sẽ đánh cho một trận thật đau, ít
nhất là đến giờ phút này còn chưa có chuyện gì xảy ra.
Tuần Tuần thấy hơi hối
hận. Nếu lúc đó cô không ngăn Trì Trinh lại thì sẽ như thế nào? Để mặc cho anh
ta làm ầm ĩ lên ngay tại đó liệu mình có thấy hả dạ hơn không? Nhưng, ngay lập
tức cô thấy coi thường ý nghĩ đen tối đó của mình, cô đã không làm được, sao
lại đem hy vọng gửi gắm vào người khác, đúng là chẳng ra sao. Hơn nữa, giải quyết
mọi sự nhanh chóng cũng không phải là nguyên tắc xử sự của cô.
Đèn tắt, những ngọn nến
được thắp sáng, khi những ngọn nến được thổi tắt, đèn lại bật sáng. Hát bài hát
chúc mừng sinh nhật, cầu ước, thổi nến, cắt bánh sinh nhật, mọi người đồng
thanh nói lời chúc mừng, hoàng tử hôn công chúa, không khí đang đến hồi cao
trào, diễn viễn quần chúng Triệu Tuần Tuần cũng khẽ vỗ tay theo. Trì Trinh đeo
lên cổ Thiệu Giai Thuyên một sợi dây chuyền lấp lánh, tiếng huýt sáo vang lên,
không cần hỏi cũng biết được rằng món quà ấy không rẻ chút nào, nữ chủ nhân
hạnh phúc cũng nở nụ cười đẹp mê hồn đáp lại.
Một lúc sau, Thiệu Giai
Thuyên quay sang Tạ Bằng Ninh đang đứng bên cạnh, mỉm cười như muốn hỏi anh
rằng hôm nay định tặng cô món quà gì. Tạ Bằng Ninh khẽ bảo cô bước sang một
bên, rồi lôi từ chỗ cất giấu ra một chiếc túi, và điều khiến cho người ta thấy
hồi hộp là hình như trong chiếc túi ấu có một con vật sống, nó đang động đậy.
Ngay cả Tuần Tuần bất
giác cũng nghển cổ nhìn và hồi hộp chờ đợi. Sau khi Thiệu Giai Thuyên xuất
hiện, chồng cô đã cho cô thấy những cảm giác rất mới mẻ. Thế nhưng, vào đúng
giây phút Tạ Bằng Ninh kéo chiếc khoá túi, cô mới giật nảy người lên như giật
nắp lon nước ngọt. Trước khi ra khỏi cửa, cô cứ thấy bồn chồn, vì sáng ra không
nhìn thấy con mèo già đâu, cô đã tưởng nó chui vào góc nào đó ngủ say rồi, thì
ra nó đã bị người có tâm địa đem đến đây.
Giây phút này, cô thực sự
buồn thương cho con mèo, nó đã bị nhốt trong túi suốt mấy tiếng đồng hồ, chắc
đã rất khó chịu. Khi chiếc khoá chưa kéo ra hết, con mèo màu lông vàng mà Tuần
Tuần rất quen thuộc không chờ được nữa vội chui ra. Lúc đầu Thiệu Giai Thuyên
hơi sững lại, giây sau đôi mắt bỗng bỗng đỏ hoe. Lúc đầu cô còn định giấu điều
đó, đôi mắt mở to biểu hiện niềm vui bất ngờ, nhưng có lẽ cô tự cảm thấy nụ
cười đó không đẹp, nên quay mặt đi hít một hơi thật sâu, giọng nói có phần
nghẹn ngào.
Thiệu Giai Thuyên chìa
bàn tay về phía con mèo, Tuần Tuần chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô:
“Phoebe, ôi Phoebe của ta. Mấy năm rồi không nhìn thấy mày, mày đã già thế này
rồi ư?”.
Tuần Tuần định lên tiếng
khuyên ngăn, nhưng đáng tiếc là không kịp. Con mèo được nuôi một thời gian dài
trong nhà vốn rất sợ ra ngoài, huống chi lại bị nhốt trong túi đen mấy tiếng
đồng hồ, nên vừa được thả ra, bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng nhiều người cũng với
ánh đèn chói mắt như vậy, nó sẽ hành động theo bản năng như thế nào không cần
nói cũng có thể hình dung ra.
“Ối!” Mọi người chỉ kịp
nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Giai Thuyên, quay sang nhìn thấy cô đang giữ
chặt tay, khi cô xoè bàn tay ra, lòng bàn tay đầy máu. Trong lúc hoảng sợ con
mèo đã cào lên tay của Giai Thuyên ba nhát rất sâu, lộ cả thịt bên trong, nhìn
mà phát sợ.
Tạ Bằng Ninh giận dữ, giơ
chân định đá con mèo, lập tức bị Thiệu Giai Thuyên giữ lại.
“Không phải tội của nó
đâu!”
Con mèo nhân cơ hội ấy
chui ra ngoài, nó sợ chạy cuống cuồng trong không gian hoàn toàn lạ lẫm, rồi va
vào đám cốc chén, bánh ga tô ở trên bàn, đang chuẩn bị nhảy lên mấy chiếc bàn
thấp ở góc tường – trên chiếc bàn thấp ấy đặt rất nhiều nến thơm, còn rèm cửa
thì lại ngay sát bàn.
Tuần Tuần lo sẽ xảy ra
hoả hoạn, nên chẳng kịp nghĩ ngợi gì vội chạy tới chộp lấy con mèo. Con mèo
cong người lên như chiếc cung trong thế tấn công, Tuần Tuần cố tránh, rồi ôm nó
vào lòng, vuốt ve nó. Quả không uổng công chung sống ba năm, con mèo cảm nhận
được hơi hướng của người quen, không quậy phá như trước nữa, một lát sau thì
nằm gọn lỏn và run rẩy trong lòng Tuần Tuần.
“Chả trách mọi người đều
nói, mèo là loại động vật không có tình cảm, uổng cả công nuôi dưỡng, đúng là
đồ súc sinh!”, Tạ Bằng Ninh hướng về phía con mèo quát lên. Tuần Tuần ôm lấy
con mèo, tự nhiên cô cảm thấy dường như mình cũng trở thành đồng minh của con
mèo gây tai hoạ.
“Sao tự nhiên tôi lại nảy
sinh ra cái suy nghĩ ngốc nghếch ấy nhỉ!” Tạ Bằng Ninh cầm lấy tay của Giai
Thuyên kiểm tra vết thương, Thiệu Giai Thuyên cố nén đau rụt tay về, nhưng
không chống lại được với sức mạnh của Tạ Bằng Ninh.
Thiệu Giai Thuyên nhìn
con mèo trong lòng Tuần Tuần, khẽ nói như tự chế giễu: “Khi tôi nhặt nó về, nó
mới chỉ to bằng ngần này, cứ bám riết lấy tôi, có đuổi cũng không đi. Thế mà
giờ đây nó đã quên tôi rồi, đến người đi xa lâu ngày, mọi thứ cũng còn quên,
huống chi là một con mèo”.
Tạ Bằng Ninh xem kỹ vết
thương trên tay Thiệu Giai Thuyên, nói dứt khoát: “Bây giờ cô phải đi tới bệnh
viện, nếu không xử lý kịp sẽ nguy hiểm đấy!”.
“Không cần đâu, băng bó
một chút là được thôi. Hiếm khi mọi người đều có mặt đông đủ như thế này, việc
gì phải vì một chuyện nhỏ như vậy mà mất cả vui?”, Thiệu Giai Thuyên từ chối.
“Tối thấy cô không hiểu
tình hình rồi, tỷ lệ chết vì bệnh dại là một trăm phần trăm. Để tôi đưa cô đi,
đi ngay bây giờ!”, Tạ Bằng Ninh nói, tay vơ vội chiếc áo khoác của mình. Những
người họ hàng có mặt ở đó đều khuyên Thiệu Giai Thuyên nên nghe lời của Tạ Bằng
Ninh, cẩn thận vẫn hơn. Thiệu Giai Thuyên đưa mắt nhìn Trì Trinh, anh cho hai
tay vào túi quần, mặt không biểu lộ gì.
“Đi bệnh viện đi! Có cần
anh đi cùng em không?”, Trì Trinh hỏi.
“Không cần đâu, để tôi
đưa cô ấy đi là được rồi”, nói xong Tạ Bằng Ninh đã nắm tay Thiệu Giai Thuyên
đi ra tới cửa.
Giữa chừng xảy ra chuyện,
nhân vật chính đã rời đi, một lúc sau những người khách còn lại cũng lục đục
kéo nhau ra về, căn phòng bị con mèo làm cho rối tung chỉ còn lại hai người
chẳng phải khách cũng chẳng phải chủ.
Trì Trinh lấy một miếng
bánh ga tô, ngồi xuống ghế, nói với Triệu Tuần Tuần lúc đó đang mải dỗ dành con
mèo chui vào trong túi, với vẻ châm biếm nhẹ nhàng: “Chồng cô quả là một người
trọng tình, trọng người”.
Tuần Tuần lườm anh ta một
cái vẻ tức giận. Đúng lúc đó người phục vụ đẩy cửa bước vào, đưa mắt nhìn cảnh
tượng trong phòng, hỏi: “Xin hỏi, ai là người thanh toán hoá đơn ạ?”.
Tuần Tuần ngớ người ra
đưa mắt nhìn sang người “đồng hành” bên cạnh, thì thấy Trì Trinh đang cúi đầu
nhặt những miếng hoa quả trên miếng bánh ga tô, làm như không nghe thấy gì,
điệu bộ quý tộc, hào phóng trước đám đông giờ không biết biến đi đâu mất rồi.
Tuần Tuần nhắm mắt lại
rồi lại mở mắt ra, để xác định rằng chắc chắn mình không thể thoát được, mới
chìa tay cầm hoá đơn, khi những con số trên hoá đơn đập vào mắt cô, Tuần Tuần
lại cảm thấy một nỗi buồn bực khó nói.
Lúc này Trì Trinh mới tò
mò vươn người ra nhìn, tặc lưỡi mấy cái, nói: “Chồng cô hào phóng thật đấy, chỉ
có điều trí nhớ của anh ta không được tốt cho lắm”.
Tuần Tuần run run lục ví
của mình, Trì Trinh thấy cô lấy tiền từ bốn vị trí khác nhau, rồi đếm đi đếm
lại, còn lấy thêm một cái thẻ ngân hàng một cách tuyệt vọng, như vậy mới thoát
khỏi cảnh bị giữ lại nhà hàng.
Trong lúc chờ nhân viên
phục vụ viết biên lai, Tuần Tuần ôm con mèo, ngồi ủ rủ trên ghế, chẳng còn tâm
trí nào mà nghĩ đến điệu bộ, kiểu cách đoan trang, vẻ mặt cứ ngây ra.
Tuần Tuần chợt nhớ đến
một bài hát, đó là bài Không giữ lại của
Vương Phi, chỉ có điều ca từ phải thay mấy chữ.
Bài hát đó hát như thế
nào nhỉ, à phải rồi…
Anh để lại cho em mười
hai giờ, còn đôi giày thuỷ tinh thì dành cho người ấy,
Không một lời cho em,
ngàn dặm xa hướng về người ấy,
Thể xác ở bên em, nhưng
trái tim thì dành cho người ấy,
Con mèo già để lại cho
em, nhưng trái tim thì dành cho người ấy,
Mọi việc trong nhà để
lại em lo, sự lãng mạn dành mang tặng cho người ấy,
Để lại cho em tờ hoá đơn
thanh toán, còn sự vui vầy dành để cho người ấy
Để mặc chú rể họ ở lại
với em, anh – cháu trai họ đi cùng với người ấy.
…
Nếu còn có niềm vui, tôi
sẽ gặp ác quỷ!
Người xưa từng nói lấy
lời ca thay cho nước mắt, chắc cũng tương tự như chuyện này thôi.
Trì Trinh nhìn thấy vẻ
mặt của cô u ám, bèn hỏi có vẻ quan tâm: “Nhìn mặt cô không khác gì khi khó đẻ,
suy cho cùng cũng chỉ là chuyện tiền nong chứ gì!”.
Tuần Tuần đáp: “Không
liên quan gì đến anh”.
“Nào, lại đây, để tôi làm
một hiệp sĩ bàn tròn. Tôi sẽ đưa cô về.” Trì Trinh đặt miếng bánh ga tô xuống,
phủi tay đứng dậy.
“Không cần đâu!”
“Đừng có cố tỏ ra mạnh
mẽ. Hết xe buýt rồi, tôi nghĩ cô không còn đủ tiền để đi taxi đâu.”
“Tôi đã nói rồi, không
cần anh phải lo cho tôi.”
“Can đảm đấy, ồ… đang
nghĩ tới cái thẻ ngân hàng của cô à. Bây giờ mấy giờ rồi? Sắp đến cuối năm, với
tính cảnh giác như cô, chắc hẳn cô không thể không biết cảnh tượng một phụ nữ
đứng bên chiếc máy rút tiền giữa đêm khuya như thế nào, đúng không?”
Trì Trinh làm một động
tác bóp cổ, như kiểu bọn cướp hay làm. Bàn tay ôm mèo của Tuần Tuần cứ run lên,
phong thái của Lưu Hồ Lan14 biến
mất, thay vào đó là hình ảnh của Lý Hương Lan15.
“Đi nào.” Trì Trinh nhân
cơ hội ấy tiếp tục thuyết phục.
Tuần Tuần do dự nói: “Vẫn
còn chưa viết xong hoá đơn”.
“Cô chỉ nghĩ được thế
thôi sao, cô vẫn nghĩ rằng Tạ Bằng Ninh sẽ trả tiền lại cho cô ư?” Trì Trinh
khẽ đẩy lưng Tuần Tuần, thấy cô dịch về trước hai bước theo lực đẩy của mình,
bèn châm biếm: “Có cần tôi phải lôi tay cô đi giống kiểu anh hùng cứu mỹ nhân
của chồng cô không?”.
Tình thế đã thắng, những
bài điều tra về các vụ án cướp đêm của chuyên mục Pháp luật và Đời sống đã đánh
bại ý chí của Tuần Tuần, cô ra khỏi nhà hàng cùng với Trì Trinh, anh ta đưa cô
đến một chiếc CC16phổ
biến hạng thường.
“Hãy thử chiếc xe mới của
tôi nhé”, Trì Trinh nói rồi đẩy cô ngồi vào vị trí ghế phụ, vẻ hứng khởi. Nhìn
điệu bộ vô tư của anh thì thấy dường như anh ta đã quên việc vừa mới đây người
khác đã mang bạn gái đi mất.
Tuần Tuần có cảm giác như
lên phải thuyền giặc, nghi ngại hỏi: “Đưa Thiệu Giai Thuyên về thăm người thân
mà anh mua xe làm gì?”. Ngầm ý trong câu hỏi của cô không cần nói cũng rõ, phải
chăng là anh ta và Thiệu Giai Thuyên không có ý định thăm người thân xong rồi
cả hai cùng đi khỏi đây?
Trì Trinh nhíu mày, “Thăm
người thân ư? Ai nói với cô như vậy? Tôi không muốn ở lại Thượng Hải để rồi cứ
phải nhìn ông già, càng không muốn nhìn thấy vẻ mặt của ông ấy khi nhìn mẹ kế.
Vì thế tôi chủ động đề xuất ý kiến tới đây để mở rộng thị trường Hoa Nam. Vì
không đạt được như mong muốn, nên họ không nói thêm lời nào đưa cho ít tiền làm
lộ phí để tôi đi ngay, như thể mong tôi đừng bao giờ quay trở về nữa”.
“Thế còn Thiệu Giai
Thuyên thì sao?”, Tuần Tuần hỏi với vẻ bất an.
Trì Trinh đáp cho hợp lẽ:
“Nếu cô ấy muốn ở cùng tôi thì tất nhiên sẽ ở lại”. Trì Trinh bắt đầu nổ máy
cho xe đi, miệng bổ sung: “Tất nhiên, nếu cô ấy đi theo người khác, thì chuyện
có ở lại hay không chẳng có liên quan gì đến tôi”.
Trời đất! Chút may mắn
trong lòng Tuần Tuần đang lung lay sắp đổ khó có thể giữ được, cô buồn bã quay
đầu đi.
Trì Trinh đã thấy được
điều đó, “Cô ghét tôi, cũng muốn tôi đi sớm cho khuất mắt, đúng không?” Vẻ châm
biếm của Trì Trinh khiến Tuần Tuần cảm thấy mình cũng tồi tệ chẳng kém gì cha
đẻ và mẹ kế của anh ta.
“Thành phố này không
thuộc về tôi, anh đi hay ở không phải là chuyện của tôi.”
“Nếu là cô thì sao?”
Tuần Tuần không muốn dính
vào vấn đề này với Trì Trinh, nên đổi chủ đề câu chuyện: “… Quan hệ giữa chồng
tôi và vợ chưa cưới của anh, chắc anh cũng thấy rồi đấy. Trước đây chắc chắn họ
không đơn thuần là cô với cháu họ, anh thấy thế nào?”.
“Tôi sợ gì?” Trì Trinh
cười lạnh lùng với vẻ coi thường, “Tối hôm qua tôi tức giận là vì họ có những
hành động ám muội, coi tôi như là đồ ngốc. Sau đó thì cô một mực không để tôi
cho anh ta một trận và tôi cũng đã nghĩ thông rồi. Cô ấy yêu ai, đó là chuyện
của cô ấy, chẳng việc gì phải ép uổng”. Vừa nói, Trì Trinh vừa quay sang cười
với Tuần Tuần, điệu bộ ngây thơ như trẻ con, “Cô nói cần phải tính chuyện lâu
dài là đúng, chia tay, chẳng có vấn đề gì , nhưng tôi sẽ không để cho bọn họ
bỡn cợt mình như vậy. Bây giờ, tốt nhất là để mặc bọn họ, còn nếu họ làm thật
thì sau đó sẽ đá cô ấy, để cho đôi gian phu dâm phụ ấy biến thành hai con bướm.
Cô nghĩ mà xem, như thế có phải khoái chí hơn không?”.
Tuần Tuần nghe mà muốn
khóc. Không thể trách cô luôn thận trọng, vì mọi chuyện trên đời thật khó
lường, người nào cũng thấy khó tin.
“Nói thì dễ, nhưng con
người phải có tình cảm, dù gì thì anh và Thiệu Giai Thuyên cũng là hai người
yêu lại sắp cưới, nếu anh thực sự không yêu cô ấy thì đã không nói những lời
ngốc nghếch như vậy.”
Trì Trinh đáp: “Tôi không
phải là người đưa ra ý định kết hôn. Tôi thích cô ấy, thế nhưng cô ấy đã nắm
tay người khác sau lưng tôi. Người xưa có câu: nếu em đã vô tình, tôi cũng sẽ
chấm dứt. Không có lẽ vì thế mà ngăn tôi thích người khác? Cô thấy đấy, tôi rất
thích cô”.
“…”
Tuần Tuần chỉ muốn lúc đó
đôi tai mình bị điếc, để không phải nghe những lời linh tinh từ mồm của Trì
Trinh, nhưng những điều Trì Trinh nói tiếp còn khiến cô phải vểnh tai lên.
“Có điều, cô ấy không
giấu giếm tôi điều gì. Ngay từ hồi mới quen nhau, cô ấy cũng kể rằng cô ấy đã
từng yêu một người con trai, người con trai đó cũng rất yêu cô ấy. Nhưng do gia
đình phản đối kịch liệt nên họ phải chia tay. Lúc ấy tôi đã nghĩ, thời đại nào
rồi mà còn có chuyện như thế, nhưng không ngờ, đó lại là Tạ Bằng Ninh. Bọn họ
có mối quan hệ ấy, điều này không còn là lạ nữa. À phải rồi, cô ấy cũng nói,
bọn họ cùng nuôi một con mèo hoang, sau này khi cô ấy rời đi, người con trai đó
đã không cho cô mang nó theo. Có lẽ đó là con mèo mà cô đang ôm trong lòng.”
Những lời này hoàn toàn
giống với những suy đoán của Tuần Tuần. Nếu như vậy thì những điều khác thường
của Tạ Bằng Ninh trước khi Thiệu Giai Thuyên trở về, thái độ tỏ ra thân thiết
nhưng luôn tìm cách ngăn cản hai người đó ở riêng với nhau của bố mẹ chồng, cả
việc một người không yêu quý động vật nhưng vẫn cứ cố giữ nuôi con mèo này… tất
cả đều được lý giải rất hợp lý. Tất nhiên, điều này cũng có thể giải thích vì
sao ba năm trước Tạ Bằng Ninh lại nhanh chóng chấp nhận kết hôn với cô. Cô
chính là tấm bia đỡ đạn như trong phim ảnh tiểu thuyết, cả thế giới đều biết rõ
nội tình, chỉ có cô là cô gái ngốc, tự hát tự nghe, rồi vào lúc người ta đoàn
tụ đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn theo đôi trai gái biến mất trước mắt.
Trì Trinh cũng không cho
cô có dịp để mà tự khóc thương mình, anh ta tiếp tục với vẻ khinh rẻ.
“Tôi chợt nhớ ra một
chuyện, lần trước tôi đã nói sẽ trả cô gấp mười lần tiền, nói được thì làm
được.”
Nói rồi, anh ta mở ví ra.
“Anh hãy nhìn đường đi…”
Tuần Tuần ngồi bên, hốt hoảng kêu lên, “Anh làm gì đấy? Tôi không có ý định
cùng chết với anh đâu đấy!”.
“Cô tiếc cuộc sống như
vậy sao? Cả thế giới này đều đã chết rồi, chỉ còn lại một mình cô thì còn ý
nghĩa gì nữa?”
“Như thế cũng phải tiếp
tục sống thì mới suy nghĩ được!”
Trì Trinh móc tiền ra đưa
cho Tuần Tuần.
Tuần Tuần chẳng còn tâm
trạng nào để mà giằng cô với anh ta, cô gạt tay anh ta ra và nói: “Không cần!”.
Trì Trinh lắc lắc bàn tay
đau vì bị Tuần Tuần gạt đi, nhướn mày nói: “Không cần? Nói như vậy cũng có
nghĩa là cô quyết định tặng chiếc quần lót đó? Đây là lần đầu tiên tôi được phụ
nữ tặng…”.
“Đưa đây.”
Tuần Tuần giằng lấy mớ
tiền trong tay Trì Trinh, định khiến cho anh ta dừng xe lại, còn cô sẽ tự đi về
nhà, cho dù có phải đi một mình trong đêm tối thì điều đó cũng không tệ hơn là
bao so với tình hình hiện tại.
Trong khi Tuần Tuần đang
định tìm chỗ phù hợp để xuống xe, cô bỗng phát hiện ra, hướng của chiếc xe đang
chạy ngược hẳn với đường về nhà cô, vì thế cảm giác bất an trong cô càng tăng
lên.
“Dừng xe lại! Anh lái xe
đi đâu thế?” Cô trợn tròn mắt nhìn người bên cạnh, “Cho tôi xuống xe ngay bây
giờ!”. Trì Trinh đáp với vẻ thâm hiểm của những vai gian ác trong các bộ phim
truyền hình dài tập: “Vội gì nào, tôi sẽ đưa cô tới một nơi rất tuyệt”.
Không hiểu anh ra đang
đùa hay nói thật, còn Tuần Tuần thì thực sự cuống quýt, cô đập vào vai anh ta,
“Đừng đùa nữa, anh mà còn đùa nữa là tôi kêu lên đấy”.
Trì Trinh cười, “Cô phải
ôm ngực, kẹp chặt chân lại, nếu không thì cô sẽ không giữ được trinh tiết đâu…
Cô mà còn đập vào tay tôi nữa, tay lái bị nghiêng đi, thế là ‘rầm’ một cái, tất
cả đều chết, à không, xe hỏng người chết!”. Tuần Tuần nghe vậy thôi không đập
vào tay anh ta nữa, lúc này có lẽ không ai cảm thấy thất bại hơn cô. Người
chồng ích kỷ của cô giờ này chắc đang quấn quýt cùng người tình cũ, còn cô thì
bị một đứa trẻ trêu chọc như con khỉ.
“Thôi, không làm cho cô
sợ nữa, tôi đùa thôi”, Trì Trinh nói và dừng xe lại. Hơi thở của anh ta làm lay
động mấy sợi tóc bên mang tai Tuần Tuần, hình như anh ta ghé sát lại để xem cô
như thế nào, “Cô không sao đấy chứ? Nói gì đi. Thôi được rồi, tôi cho cô mắng
mấy câu đấy… Cô khóc à? Bây giờ thì đến lượt cô làm cho tôi sợ rồi đấy!”.
“Không được động đậy!”
Tuần Tuần buông hai tay, ngẩng đầu lên, không cho Trì Trinh lại kéo tay cô một
lần nữa để xác định xem có đúng là cô khóc hay không.
Nhưng Trì Trinh chỉ thấy
trong đôi mắt của cô là sự mệt mỏi mà không phải là những giọt nước mắt, anh
thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tuần Tuần nhìn ra ngoài
cửa xe với vẻ hoang mang, anh ta đã không đưa cô tới nơi núi vắng khe sâu để
giở trò. Nơi chiếc xe dừng lại là một bãi đổ xe rộng lớn, không có gì là quen
thuộc, cho thấy cô đã từng đi qua.
Nhưng bây giờ, thậm chí
cô không còn muốn hỏi xem rốt cuộc anh ta đã đưa cô tới đâu. Cô luôn cho rằng
gia đình nhỏ mà cô và Tạ Bằng Ninh cùng xây đắp là nơi ẩn mình yên ổn nhất,
không ngờ đó cũng chỉ là ảo tưởng. Trái tim của Tạ Bằng Ninh là một ngôi thành
trống giỏi che đậy, bây giờ thì ba bề bốn bên đã được mở ra, chỉ có Thiệu Giai
Thuyên mới được tự do ra vào. Còn Tuần Tuần thì ở trong đó cứ ngước lên ngóng
trông và sầu não.