Phu Thê Triền

Chương 50: Chương 50: Quay đầu lại




Trên thành lâu có dấu tích loang lổ của lịch sử, trên đó dán hoàng bảng, ở vị trí đặc biệt rất dễ nhìn thấy.

Thủ vệ đem người dân muốn ra vào thanh ngăn lại, kiểm tra mới cho đi, Tịch Hề đứng trong đám người, cước bộ tự nhiên bị đẩy về phía trước.

“Là ai đắc tội triều đình?” Phía trước, vài ba người dân nhỏ giọng thì thầm.

Tịch Hề đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy trên hoàng bảng có một bức tranh sống động, mày cong, mắt sáng có thần, nàng vừa nhìn, liền giật mình, đó không phải là nàng sao?

Nàng cuống quít rụt đầu xuống, mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm đường lui.

“Ngươi, đi vào.” Một gã thủ vệ đem nữ tử kiểm tra xong đẩy vào trong thành, phía sau, vài tên hán tử lỗ mãng đi vào.

Tịch Hề liếc nhìn trang phục của mình, nàng cưỡng chế sự hoảng loạn trong lòng, thẳng lưng, hôm nay nàng cải trang một thân nam nhi, nghĩ như thế, nàng cũng bớt lo lắng. Đoàn người xếp thành hàng dài về phía trước, nhìn bức tranh trên tường, nàng lần thứ hai nhíu mày, nàng chỉ là một người bình thường, cho dù Ngũ Nguyệt Minh muốn tìm nàng, cũng không nhất thiết kinh động tới triều đình chứ?

“Gia, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt.” Cảnh Sắc đem áo choàng phủ lên vai Huyền Hạo, nhìn thành lâu phía dưới người dân xếp hàng không ngớt.

Huyền Hạo mím đôi môi mỏng, ánh mắt màu mực nhìn xuống đường, muốn ra khỏi thành nhất định phải đi con đường này, cho nên Huyền Hạo dán hoàng bảng, nàng nều không muốn ra khỏi thành, thì ở trong phạm vi của Ngũ Nguyệt Minh, như vậy tìm kiếm dễ như trở bàn tay.

Cảnh Sắt bồi bên cạnh, nhìn thấy hắn tựa hề không nói chuyện, thời gian trôi qua, cứ như một người ngây ngô.

Tịch Hề trong tâm trạng bất an, nháy mắt đã đi tới dưới chân thành lâu.

Bầu trời trong xanh thẳm, giống như tiện tay vẩy mực, một đám mây trắng hiện ra, thật khó có được ngày khí trời tốt thế này. Tịch Hề không khỏi

Tịch hề không khỏi đưa mắt đè xuống, mà thành trên lầu nam tử, tắc dõi mắt trông về phía xa, cô đơn bỏ quên dưới thành. Đứng hồi lâu, huyền hấn thu hồi đường nhìn, chiết thân hậu chậm rãi đi về phía trước.

Tịch Hề trong lòng bất an, vô thức ngẩng đầu một cái, chỉ nhìn thấy một hàng thủ vệ, nàng đi tới trước cửa thành, trên đỉnh đầu, tiếng bước chân trầm ổn mơ hồ đi qua, lại một lần nữa lướt qua nhau.

“Ngẩng đầu lên.” Âm thanh lỗ mãng, khuôn mặt nàng vốn dĩ cúi xuống lúc này ngẩng đầu lên, ánh mắt tên thủ vệ nhìn nàng và so sánh với bức tranh.

Ánh mắt nhìn nhau, nàng có chút chột dạ, hai tay khẩn trương nắm chặt thành quyền.

Thủ vệ đem mặt nàng xem xét kỹ, mặt mày thanh tú, tựa hồ có chút giống giống. Tịch Hề thấy ánh mắt hắn hoài nghi, nhìn mình chằm chằm lâu như thế, mở miệng nói: “Thủ vệ đại ca, tiểu nhân có thể đi chưa?”

Phía sau, một số người dân không chịu được, mọi người đều vội vàng ra khỏi thành buôn bán, một gã tráng hán xếp sau lưng Tịch Hề, vốn cho rằng sẽ rất nhanh, không nghĩ tới lại trì hoãn lâu như vậy. Hắn đem xe đẩy trong tay để xuống mặt đất, làm cho mấy cái lồng sắt trên xe nghiêng ngã, một trong số đó bị bung cửa, hơn mười con gà mái lập tức bay ra.

“Gà của ta ——“ Tráng hán vừa nhìn, vội vàng vén tay áo lên đuổi theo.

“Ồn ào gì thế?” Thủ vệ đem tay đang nắm cằm Tịch Hề thu về, lập tức phát hỏa, nhưng có một đống gà mái tới tấp bay đến, thoáng một cái, trước cửa thành rối loạn. Thủ vệ đem tay giơ lên, người bên cạnh thấy thế, tức giận đẩy Tịch Hề: “Còn không mau đi vào, đứng ở đây làm gì?”

Nàng trong lòng vui vẻ, mượn cớ hỗn loạn, đi ra ngoài thành.

Phía sau mọi người đều kiểm tra qua loa, ra khỏi thành.

Đi ra ngoài thành, Tịch Hề đi mấy bước liền nghiêng đầu sang chỗ khác, trên thành lâu, chỉ còn phất phới một vài sợi tóc bạc liền tiêu tán, nàng cúi đầu, không nghĩ nhiều, liền rời đi.

Theo đoàn người ra khỏi thành, nơi này gần biên giới, tuy rằng nguy hiểm, nhưng người dân ở đây chỉ một lòng tìm kế sinh nhai, nếu như thái bình, thì ngày trôi qua cũng thanh thản.

“Hôm nay khí trời tốt, không gặp man di là tốt nhất.” Một người nói, đem giọt sương đọng trên lá cây ven đường gạt xuống.

“Này, câm cái miệng quạ đen lại đi.” Đoàn người vừa đi vừa nói, cũng có vài người bên cạnh hỏi Tịch Hề vài câu: “Tiểu ca, ngươi là đi đâu?”

“À, ta đi tìm người.”

“Tìm người? Nơi này loạn thế, tìm người thật không dễ đâu.”

Tịch Hề mỉm cười, nụ cười ấm áp, ánh mặt trời chiếu lên bờ vai, cảm giác thực ấm áp òa thuận.

“Nhìn kìa, đó là cái gì?” Một tráng hán đi tuốt đằng trước dừng bước lại, chỉ thấy cách đó không xa, bụi đất bay đầy trời, nghe vào tai, là một mảnh âm thanh hỗn loạn, từ xa đến gần, phô thiên cái địa kéo tới. Bầu trời sáng sủa, trong nháy mắt bị che lại, như một tấm màn đen phủ xuống.

“Là man di!” Mọi người kinh hô, phản ứng đầu tiên là đem đồ trong tay vứt xuống, chạy tán loạn: “Cứu, cứu chúng tôi với ——“

Tịch Hề lui lại, nàng không chút nghĩ ngợi cách xa thành lâu một tí.

Tiếng ngực cấp bách ù ù đến, đinh tai nhức óc, mặt đất dưới chân rung động, rung động không ngớt.

“Đừng, cứu, cứu chúng tôi ——“

Ở thành lâu, cửa thành đóng lại, dân chúng ùa chạy té ngã, dùng sức hướng cửa thành đi tới, không quản cái gì là máu thịt, dẫm đạp lên nhau mà chạy, nhằm né tránh những kẻ man di hung tàn bạo ngược phía sau.

Huyền Hạo đứng ở trên thềm đá, nghe được âm thanh kêu cứu kinh khủng truyền tới, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm Gia, là mạn di đột kích.”

Hắn hơi nhướn mi, thờ ơ nói: “Đi xem.” Hắn một lần nữa bước lên bậc thềm đá, đứng giữa thành lâu, từ trên cao nhìn xuống.

Tịch Hề đưa lưng về phía thành lâu, lũ man di này đem người dân ép tới tận cùng, từng người thả chậm tốc độ, hình thành một nửa vòng trong, đem mọi người vây bên trong.

“Gia, có nên mở cửa thành ra không?” Một gã thị về cầm trường mâu, tiến lên xin chỉ thị.

Cảnh Sắc khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng trọng, bất an nhìn nam tử bên cạnh, nhiều mạng người như vậy, hắn sẽ ra tay cứu giúp?

Huyền Hạo khẽ giơ tay lên, nhưng vội vàng hạ xuống, xông tới phía trước, đôi mắt màu mực đen kia nhìn chằm chằm cảnh chém giết phía dưới, trong mắt hiện lên chút tử sắc nhàn nhạt. (Tử sắc: màu tím.”

Cảnh Sắt thấy biến hóa của hắn, vội vàng dùng hai tay kéo cánh tay hắn: “Gia.”

Trong mắt Huyền Hạo, sát khí chợt lóe lên, sau đó đôi mắt chuyển sang màu mực.

Thủ vệ chờ hắn hạ lệnh, nhưng nhìn thấy hắn như thế, cũng không dám mở miệng hỏi. Thân ảnh sừng sững cao ngất, khóe miệng chậm rãi cong lên mị hoặc, hai mắt nhìn chằm chằm xuống dưới.

Trong tay bọn man di đao thương sáng loáng, người dân thấy bên trong không mở cửa, thần sắc bi thương nhìn nhau, không dám nhúc nhích.

Tịch Hề tay nắm chặt bên hông, đem chuôi nhuyễn kiếm nắm trong tay.

Tên cầm đầu cưỡi con ngựa cao to, nét mặt tục tằng hiện lên nụ cười bỉ ổi, cầm chặt cương ngựa trong tay, tay còn lại giơ đại đao lên, ý muốn công chiến tiến lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.