Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ngay khi Vương Chi phản ứng lại thì viên yêu đan màu trắng nọ đã nằm trong miệng tiểu Tuyết Linh Xà. Lần này, rút kinh nghiệm, nó chẳng dám chần chừ nữa, lập tức đem yêu đan nuốt xuống.
“Không được...!“. - Vương Chi hốt hoảng phóng tới, miệng hô lên.
Đáng tiếc, tất cả đã quá muộn. Yêu đan đã hoàn toàn bị tiểu Tuyết Linh Xà nuốt xuống bụng.
Nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó, sau khi tiểu Tuyết Linh Xà nuốt đi yêu đan thì một việc ngoài ý muốn nữa phát sinh.
Một quầng sáng bất ngờ lóe lên rồi phủ kín cả căn phòng.
Cấm chế!
Hai chữ này tức thì hiện ra trong đầu Vương Chi. Theo phản xạ, hắn quay đầu chạy ra ngoài. Chỉ là... đã muộn. Dưới chân hắn, một lực hút khủng khiếp xuất hiện. Trong nháy mắt, hắn, tiểu Tuyết Linh Xà cùng toàn bộ núi linh thạch bị kéo xuống dưới.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, chẳng biết từ đâu, một bàn tay đưa ra nắm chặt lấy tay hắn.
Là Lăng Tố.
“Trưởng lão!“. - Bắt được cọng rơm cứu mạng, Vương Chi mừng rỡ hô lên.
Có điều, ngay sau đó thì hắn biết là bản thân đã vui mừng quá sớm, bởi vì... cả Lăng Tố cũng không kháng cự lại được lực hút của cấm chế!
Nàng cũng bị kéo xuống!
“Sư phụ!“.
“Trưởng lão!“.
“Huynh đệ!“.
“Vương Chi!“.
...
Hòa lẫn trong những thanh âm hỗn tạp, thân ảnh hai người Vương Chi - Lăng Tố cùng tiểu Tuyết Linh Xà dần khuất hẳn...
...
“Ồ, không ngờ vị đại mỹ nhân này lại ngu ngốc như vậy“. - Trong thạch thất, lão nhân tỏ ra thích thú nhận xét.
Phát ra một tràng cười, lão tiếp tục:
“Bất quá ta thích! Ha ha! Nếu đã vậy thì cứ chọn nàng đi!“.
Nói xong, thân ảnh lão nhân lập tức biến mất, đến khi lần nữa xuất hiện lại thì trong tay lão đã mang thêm ba kẻ nữa là Vương Chi, Lăng Tố và tiểu Tuyết Linh Xà hiện đã hôn mê.
“Bịch! Bịch!“.
Ném Vương Chi và tiểu Tuyết Linh Xà sang một bên, lão nhân nhẹ nhàng đem Lăng Tố đặt nằm xuống ngay cạnh Vương Tuyết Nghi, kế đấy, lão nhanh chóng thi pháp đem chân nguyên cùng một vài huyệt đạo trên người nàng phong ấn lại.
Làm xong hết thảy, lúc này lão mới đồng loạt đem hai người Lăng Tố và Vương Chi đánh thức.
Hai mắt chầm chậm hé mở... Thứ đâu tiên đập vào mắt Vương Chi là một khuôn mặt khá xấu xí mà chủ nhân của nó không ai khác ngoài lão nhân.
“Ngươi là ai?“. - Vương Chi nhìn lão nhân, cảnh giác lên tiếng.
Tiếp đấy, khi bắt gặp thân ảnh Lăng Tố nằm bất động trên tấm lụa trắng trải trên nền đất, hắn lập tức chạy tới, miệng lo lắng gọi: