Phù Thiên Ký

Chương 58: Chương 58: Bị Phát Hiện Rồi!




Sư phụ là một kẻ quá tham lam, Vương Chi cho là thế. Nghĩ đi, đường đường là một linh đan sư cao cấp vậy mà cả một lọ Phục Minh Đan cấp thấp cũng đi cướp đoạt, cái này còn không gọi là tham lam sao? Chẳng những tham mà còn tham đến đáng sợ.

Cũng không rõ Lăng Mị có nhìn ra được suy nghĩ của Vương Chi hay không, chỉ thấy nàng rất vô tư đem lọ Phục Minh Đan nọ cất vào giới chỉ của mình, sau đó nói:

“Vương Chi, ngươi đừng nghĩ là ta tham tài tiếc của. Với ta mà nói thì túi trữ vật và lọ Phục Minh Đan này chẳng có tác dụng gì cả. Giá trị của nó rất thấp. Sở dĩ ta lấy nó là vì muốn đảm bảo an toàn“.

Nàng tiếp tục: “Vương Chi, ngươi thử nghĩ đi, chúng ta đã dọn sạch những thứ có giá trị trong phòng này nhưng lại không đá động gì tới hắn, như vậy không phải là rất đáng ngờ sao? Chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể nhìn ra được uẩn khúc ngay. Túi trữ vật và lọ Phục Minh Đan này là một đầu mối quan trọng để lần ra thủ phạm đấy, chẳng lẽ ngươi muốn bị người ta tìm tới cửa hỏi tội ư?“.

Nghe Lăng Mị giải thích xong, Vương Chi lúc này mới tỉnh ngộ. Hóa ra hắn đã trách nhầm sư phụ mình. Nhưng mà... thật lạ là hắn lại không hề có tí cảm giác áy náy nào với nàng hết. Ừm, hẳn là “những kẻ vay mượn” thì không cần sự cảm thông đâu.

Hắn nhìn nàng, ngần ngại mở miệng:

“Sư phụ, người... lọ Phục Minh Đan kia, lúc nãy ta cũng góp công luyện chế. Người cho ta được không?“.

“Ngươi muốn nó sao?“. - Lăng Mị lấy lọ Phục Minh Đan ra, chỉ vào nó và hỏi lại.

“Muốn“. - Vương Chi gật đầu xác nhận.

“Thật sự muốn?“.

“Thật sự“.

Sau khi nhận được sự khẳng định của Vương Chi, Lăng Mị liền đem lọ Phục Minh Đan đưa qua cho hắn, chỉ là khi hắn vừa giơ tay định cầm lấy thì nàng bất ngờ thu lại. Nàng đem bỏ chiếc lọ nhỏ vào không gian giới chỉ của mình, miệng thản nhiên nói:

“Không cho“.

Và thế là kẻ nào đó lại đứng bất động một lần nữa.

...

...

Hai ngày sau.

Bên trong Hồng Vân Động lúc này có hai người đang đứng đối diện: một là Trần Biểu - kẻ đã bị Vương Chi đánh bất tỉnh hôm nọ, người còn lại thì là Nguyễn Oánh - vị chủ nhân thật sự của nơi này. Hai người họ, chẳng ai nói với ai câu gì. Họ chỉ nhìn nhau trong im lặng, mà thật ra thì chỉ có mỗi mình Nguyễn Oánh nhìn, về phần Trần Biểu thì cúi đầu né tránh. Hắn không đủ can đảm để mặt đối mặt với nàng. Hắn... sợ.

Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Nguyễn Oánh chủ động lên tiếng:

“Trần Biểu, ngươi nói xem ta phải xử phạt ngươi thế nào đây?“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.