Phù Thiên Ký

Chương 64: Chương 64: Bốn Năm Sau




Nghĩ lại chuyện cũ, trong lòng Vương Chi không khỏi cảm khái. Từ lần đầu tiên lầm lỡ vay mượn ấy, hắn bắt đầu sa ngã. Một lần rồi lại một lần, tóm lại là không biết bao nhiêu lần, vay mượn trở thành một môn học mà hắn phải chăm chỉ rèn luyện. Thời gian đầu hắn còn được sư phụ đi kèm hỗ trợ chứ về sau thì chỉ hành động một mình. Với tu vi của hắn thì đối tượng vay mượn tất nhiên chẳng thể nào cao cấp được, chủ yếu là các sư huynh muội ở ngoại môn và nội môn của Thiên Đan Phong mà thôi.

“Các sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội, các ngươi cũng đừng có trách ta. Ta cũng là nạn nhân mà. Nếu ta không vay mượn của các ngươi thì sư phụ sẽ đâm sau lưng ta a“.

Với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, Vương Chi khe khẽ lắc đầu, chuyển ánh mắt xuống ao nước trước mặt. Cái ao này cũng chẳng lạ lẫm gì với hắn, trái lại, so với bất kỳ ai khác thì hắn quen thuộc hơn hết. Sao lại không quen cho được chứ, cái ao này là do chính tay hắn vất vả đào lên mà. Lại nói, ngoài ao thì cây cỏ hoa lá hay thậm chí là mấy hòn đá đủ hình thù ở đây, toàn bộ đều là do một tay Vương Chi hắn tạo nên cả.

Còn sư phụ hắn ư?

Nàng là một con heo a!

“Ài... i... i...“.

“Giá như sư phụ của ta là thập tam trưởng lão thì tốt biết mấy. Nàng vừa dịu dàng, vừa chu đáo lại còn rất tốt bụng nữa, so với sư phụ thì đúng là khác một trời một vực“.

“Thật chẳng hiểu thế nào mà sư phụ lại là tỷ tỷ của thập tam trưởng lão nữa...“.

“Hay sư phụ là con nuôi nhỉ?“.

...

Vương Chi ngồi bên ao nước, miệng không ngừng lẩm bẩm. Nội dung thì cũng chẳng nhiều nhặn gì, hầu như toàn bộ đều chỉ xoay quanh sư phụ hắn. Đối với nàng, có thể nói hắn vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Mới nghe thì thấy vô lý nhưng thật sự là như vậy. Ích kỷ, bất lương, lười biếng, tham ăn,... là những thứ hắn quen thuộc ở nàng; tuy nhiên, nó chỉ là những thứ được thể hiện bên ngoài thôi, về phần bên trong - suy nghĩ của nàng - thì hắn hoàn toàn chẳng bao giờ đoán được dù chỉ một chút. Hắn cảm thấy vị sư phụ kia của mình khá bí ẩn, dường như trong lòng đang che giấu rất nhiều chuyện...

“Ài, nàng bí ẩn hay bí hiểm gì thì cũng đâu phải chuyện của ta chứ. Ta có biết thì cũng bằng không thôi“.

Đá vị sư phụ mình sang một bên, Vương Chi bắt đầu nghĩ sang chuyện khác.

“Lâu rồi chưa gặp lại Tú Anh sư tỷ và thập tam trưởng lão, không biết họ bây giờ thế nào“.

Bất giác, Vương Chi nhớ lại chuyện mấy con cá, sắc mặt liền trở nên phiền muộn:

“Hôm đó ta đã đem nướng mấy con cá kia của nàng, chẳng biết là nàng có còn giận ta không nữa“.

“Thật là muốn gặp nàng để xin lỗi một tiếng...“.

Trong lúc Vương Chi đang ngồi lảm nhảm thì từ hướng Động Lăng Ba, một thân ảnh lặng lẽ đi tới. Cước bộ của nàng không nhanh lắm, thậm chí còn có phần từ tốn, thế nhưng kỳ lạ là mỗi lần nàng bước tới thì cả người đột nhiên biến mất rồi sau đó lại xuất hiện ở một khoảng cách xa hơn cả chục mét. Đây tuyệt đối không phải điều mà một tu sĩ bình thường có khả năng làm được.

Với cách di chuyển thần kỳ như vậy, chỉ sau chưa đầy chục bước chân thì thân ảnh kia đã tiếp cận Vương Chi. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, nàng chỉ đứng sau lưng và im lặng nhìn hắn, từ đầu đến cuối chẳng hề gây ra tiếng động nào. Mãi cho tới khi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.