Suy tính của Ma Bôi, Vương Chi hiển nhiên chẳng thể nào biết được. Hiện giờ ý thức hắn đang ở một nơi khác. Một nơi rất xa lạ mà cũng rất quen thuộc.
“Vô Định Chi Hà“.
Nhìn dòng chữ trước mặt, Vương Chi vô thức lẩm bẩm: “Tại sao ta lại đến chỗ này nữa rồi?“.
“Bởi vì ngươi lại chết lần nữa“.
Không rõ tự lúc nào, người thanh niên đưa đò thuở trước đã hiện ra bên cạnh Vương Chi. Lời vừa rồi chính là được phát ra từ miệng y.
Thoáng quan sát người thanh niên, Vương Chi không cho là đúng:
“Lần trước ngươi cũng bảo ta đã chết, nhưng sự thật thì ta vẫn còn sống“.
“Không“. - Thanh niên lắc đầu - “Ngươi lầm rồi. Lần trước ngươi đúng thật là đã chết. Bây giờ chẳng qua là ngươi lại chết thêm một lần nữa mà thôi“.
“Vậy... ta có sống lại nữa không?“.
“Vậy ngươi có muốn sống lại hay không?“.
Vương Chi lâm vào trầm mặc...
“Ta đoán là ngươi không biết“.
Chỉ tay xuống con sông trắng xóa, thanh niên nói tiếp: “Hãy đi qua đó đi. Sang đến bờ bên kia thì tự khắc ngươi sẽ có được câu trả lời cho mình“.
Theo hướng tay thanh niên, Vương Chi dõi mắt nhìn qua...
Thu lại ánh mắt, hắn cau mày nghi hoặc:
“Tại sao bây giờ lại không có thuyền?“.
Cười nhẹ một tiếng, thanh niên bảo: “Bây giờ ngươi đã quá nặng, thuyền của ta không thể chở nổi“.
“Vậy ta làm sao đi qua bên kia được?“.
Lần này thanh niên không đáp mà hướng về dòng sông Vô Định, hô khẽ:
“Sinh Linh Kiều, người nên tới đã tới, ngươi còn đợi gì nữa mà chưa chịu hiện lên?“.
Tiếng hô của thanh niên vừa dứt thì thần kỳ thay, từ trong hư vô, một cây cầu màu trắng dần hiện rõ.
“Đây là?“.
Thấy Vương Chi nghi hoặc, thanh niên giải thích: “Nó gọi là Sinh Linh Kiều, được xây nên từ chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín sinh linh bản nguyên“.
“Thế nào là sinh linh bản nguyên?“.
“Vạn vật sinh linh bắt nguồn từ Đạo, đến khi tan biến thì lại trở về với Đạo. Cái gọi sinh linh bản nguyên tức chỉ những linh hồn trở về với Đạo ấy“.
“Thời gian không còn nhiều nữa, ngươi hãy mau đi đi“.
Chần chừ trong giây lát, cuối cùng Vương Chi cũng đặt chân lên Sinh Linh Kiều...