Phù Thiên Ký

Chương 219: Chương 219: Cởi Hay Không Cởi?




Vừa rồi, khi nàng còn đang cắm đầu cắm cổ chạy, chẳng biết từ đâu, tên kia lại bỗng hiện ra ngay trước mặt rồi giơ tay đánh cho nàng một chưởng. Cái chưởng kia, quả thực là không hề nhẹ tí nào.

Cảnh giới thì cao hơn người ta, ấy thế mà người ta làm sao xuất hiện, làm sao áp sát và đánh ra làm sao, nàng lại hoàn toàn chẳng biết cái chi hết. Chỉ e là kẻ đang đứng trước mặt nàng đây, thực lực còn khủng bố hơn cả mấy tên từng đuổi giết nàng trước kia…

Đánh không lại, chạy cũng chẳng xong, Mộ Thiên Thù thật là đang rơi vào tình cảnh vô cùng hung hiểm, nhất là khi kẻ địch của nàng lại còn là một tên dâm tặc.

Phải, với Mộ Thiên Thù thì Vương Chi chính là một tên dâm tặc, một nhận định mà nàng nghĩ là không cần bàn cãi.

Trần trụi nhìn chằm vào một nữ nhân rồi bảo người ta cởi y phục, không là dâm tặc thì cái gì?

Nếu như có thể thì Mộ Thiên Thù sẽ lập tức dùng một đao chém chết tên dâm tặc kia ngay, đáng tiếc… thực lực không đủ.

Chém ư? Bằng niềm tin thì may ra.

Nhưng đó lại là một điều ngu ngốc.

Mộ Thiên Thù hiểu rõ là muốn thoát khỏi tay đối phương, mình nhất định phải trả một cái giá rất đắt. Rất có khả năng tu vi sẽ đại giảm nghiêm trọng…

Vậy nàng sẽ lựa chọn thế nào đây?



Qua một hồi đấu tranh tư tưởng, Mộ Thiên Thù chợt hỏi:

“Ngươi muốn ta?”.

Mặc dù cảm thấy nó có vẻ thừa thải nhưng Mộ Thiên Thù vẫn muốn xác nhận lại. Xem như thăm dò một chút.

Trước sự cảnh giác của nàng, bên kia, Vương Chi không đáp mà thản nhiên hỏi lại:

“Ta nên ôm, hôn, hay là phải làm gì thêm nữa thì ngươi mới biết?”.

“Đạo hữu, chúng ta không thù không oán, sở dĩ lúc nãy ta như vậy cũng chỉ vì…”.

“Ta không cần lời giải thích của ngươi”.

Dừng trong giây lát, Vương Chi nói tiếp:

“Thứ ta cần là câu trả lời: Cởi xuống y phục, hoặc ta sẽ giết ngươi”.

Chứng kiến vẻ mặt đã vừa điểm thêm một chút lạnh lùng của đối phương, một chút hy vọng sau cùng của Mộ Thiên Thù cũng lập tức tan thành mây khói.

Tên kia, hắn rõ ràng là không muốn thương lượng.

Thật ra thì trước đây, Mộ Thiên Thù cũng từng trải qua tình huống tương tự. Chẳng có gì khó hiểu, với nhan sắc của nàng, người ta động sắc tâm cũng là bình thường. Thế nhưng ở những lần đó, những kẻ truy bắt nàng kia, không một ai giống như nam nhân trước mặt này...

Câu đầu tiên hắn nói là gì? Kêu nàng cởi xuống y phục?

Không phải nên là tài bảo sao?

Bọn nam nhân trước kia đều là muốn tài bảo rồi sau đó mới là… Dù cho có xem trọng nhan sắc của nàng hơn thì cũng không nên trực tiếp và thẳng thừng như thế chứ.

“Chắc chắn là một tên dâm tặc vô cùng dâm đãng”.

Đinh ninh với ý nhận định ấy, Mộ Thiên Thù đối với Vương Chi càng trở nên ác cảm và… cũng sợ hãi hơn.

Rơi vào tay loại người như hắn, kết cục chờ đợi nàng chỉ có thể là bị giày vò đến chết đi sống lại thôi.

“… Lúc đó hắn sẽ làm ta một ngày bao nhiêu lần? Năm? Mười? Hai mươi? Một trăm?...”.

Chỉ mới nghĩ đến thôi thì Mộ Thiên Thù đã rùng mình rồi.

“Không được!”.

Mộ Thiên Thù nàng không thể lâm vào cảnh đó được!

“Soạt!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.