Gần như cùng lúc, chẳng ai bảo ai, hàng chục ánh mắt đồng loạt hướng về nơi phát ra âm thanh. Bọn họ quả thật là có chút tò mò muốn biết diện mạo của đối phương. Vừa mở miệng đã tăng thêm ba ngàn năm trăm vạn linh thạch, thiết nghĩ đây cũng không phải là nhân vật qua đường.
... Làn da trắng nõn, hai mắt nhu huyền, môi tựa sen hồng, ngọc phiến thanh nhã, bạch y xuất trần,..., đấy chính là hình dáng của người vừa hô lên con số mười ngàn vạn linh thạch kia.
Người kia rất đẹp, đẹp đến độ khiến người không thể rời mắt. Thế là lại một lần nữa, chẳng ai bảo ai, toàn bộ những tu sĩ đang nhìn đều âm thầm dành cho hắn ba chữ: đại mỹ nhân.
Tất nhiên, hết thảy đều chỉ là đánh giá của bọn họ, về phía người đang bị nhìn chăm chú kia thì lại hoàn toàn nghĩ khác. Hắn rất ghét bị ai đó gọi mình là mỹ nhân. Tại sao ư? Đơn giản là vì... hắn không phải nữ nhân! Hắn là một nam nhân có sinh lý bình thường!
“Các vị đạo hữu không cảm thấy là bản thân rất thiếu lịch sự sao?“. - Trong lòng bực bội, “người đẹp” kia lên tiếng.
Cảm nhận được sự khó chịu trong giọng điệu của đối phương, những tu sĩ đang nhìn liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Hành vi vừa rồi của bọn họ... đúng thật là có phần khiếm nhã.
Những tưởng sau khi đám tu sĩ kia quay mặt đi thì tâm tình người nọ sẽ tốt lên, vậy mà không, hắn lại càng thêm bực bội. Có một đôi mắt vẫn còn đang nhìn hắn chằm chằm.
Hừ lạnh một tiếng, hắn hướng về kẻ kia phát ra một luồng uy áp.
Ngay lập tức, sắc mặt của tu sĩ đó liền đại biến, kế đấy thì hộc ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh đương trường.
Kinh khủng!
Chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra, toàn bộ tu sĩ có mặt trong phòng đều hít vào một ngụm khí lạnh. Chỉ một chút uy áp liền có thể đánh bất tỉnh một tên tu sĩ Linh châu cảnh đệ tứ trọng, người kia rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào chứ? Chắc chắn so với cao thủ Linh châu cảnh đệ ngũ trọng bình thường còn hơn gấp mấy lần!
Giữa lúc tất cả còn chưa hết rung động thì người kia đã từ tốn đứng lên, hướng tu sĩ họ Phương hỏi:
“Phương đạo hữu, vừa rồi không kiềm được mà ra tay giáo huấn kẻ vô lại, Nhạc Kiếm Phường các vị sẽ không trách tội ta chứ?“.
Nhẹ khoát tay, tu sĩ họ Phương mỉm cười đáp lại:
“Công tôn thiếu chủ cũng không làm trái quy định của bản phường, bản phường sao dám trách tội ngài chứ“.
Đối diện, ánh mắt người được gọi Công Tôn thiếu chủ kia tức thì lóe lên một tia khác lạ.
“Phương đạo hữu, ta không nhớ là đã từng gặp qua ngươi“.
“Phương mỗ và công tử đích thực là chưa từng gặp mặt“. - Tu sĩ họ Phương gật đầu xác nhận.
“Vậy làm sao ngươi dám khẳng định ta là vị Công Tôn thiếu chủ kia?“.
“Sỡ dĩ Phương mỗ đoán được, tất cả cũng là nhờ vào chiếc quạt ngọc trong tay thiếu chủ“.
Quạt ngọc?