Phù Thiên Ký

Chương 150: Chương 150: Đấu Giá Hội




Phải, hắn đã quen với việc giết người, đã quen làm kẻ giết người. Nhưng cũng chính bởi cứ mãi đắm chìm trong chém giết mà hắn đã bỏ qua rất nhiều thứ. Những điều đơn giản và bình thường nhất. Ví như một lần tham gia đấu giá hội chẳng hạn. Hắn chưa từng đặt chân vào nơi nào giống thế trước đây cả. Với hắn thì nó không cần thiết lắm. Linh thạch, pháp khí, phù lục, đan dược, tài liệu yêu thú,..., những thứ đó hắn có rất nhiều. Tất cả đều được lấy trên người của những kẻ mà hắn đã giết. So với chốn phồn hoa náo nhiệt thì hắn thích chỗ nào đấy yên ắng và bình lặng hơn.

Có thể nói đến Nhạc Kiếm Phường tham gia đấu giá hội như hôm nay là một việc kỳ lạ đối với hắn.

Vậy do đâu mà hắn lại phá lệ tới đây?

Buổi đấu giá hôm nay có món đồ vật gì mà hắn cần ư?

Thật ra thì tất cả đều không phải. Hôm nay hắn tới đây chỉ đơn giản là vì Tiểu Kiều. Nàng muốn đi. Giống như hắn, nàng cũng chưa bao giờ được đến những chỗ như vầy.

Tất nhiên, với hai kẻ lần đầu tham gia đấu giá hội như nam tử và Tiểu Kiều thì lạ lẫm là cảm giác khó tránh khỏi. Nam tử chẳng nói làm gì, chỉ hờ hững bước theo thiếu nữ dẫn đường phía trước; riêng Tiểu Kiều thì... nàng hết ngó qua bên đông rồi lại ngó sang bên tây, thấy ai cũng nhìn, mà nhìn ai cũng thấy lạ, bộ dạng hệt như một kẻ từ quê mới lên thành thị, trông khá là buồn cười.

...

Sau một đoạn đường ngắn ngủi, rốt cuộc thì thiếu nữ dẫn đường phía trước cũng dừng lại. Chỉ tay về căn phòng trước mặt, nàng cung kính hướng nam tử và Tiểu Kiều nói:

“Hai vị tiền bối, buổi đấu giá sẽ được diễn ra tại đây trong ít phút nữa, hai vị cứ tự nhiên chọn cho mình một chỗ ngồi“.

“Được rồi, cứ đi làm việc của ngươi đi“.

“Vậy tiểu nữ xin phép“.

Ngay khi thiếu nữ vừa rời đi thì nam tử và Tiểu Kiều cũng lần lượt tiến vào căn phòng.

Vài phút sau...

Trên bục thềm cao, một tu sĩ bề ngoài tuổi độ sáu mươi từ tốn bước ra. Lướt qua mọi người ngồi bên dưới, hắn ôm quyền cất giọng êm tai:

“Thay mặt cho Nhạc Kiếm Phường, Phương mỗ xin được cảm tạ chư vị đạo hữu đã bỏ chút thời gian quá bộ tới tham gia buổi đấu giá hôm nay“.

Thu tay về, hắn nói tiếp:

“Để tránh làm lãng phí thời gian quý báu của chư vị đạo hữu, lời thừa Phương mỗ cũng không nói nhiều. Theo quy củ trước giờ của Nhạc Kiếm Phường, bảo vật mang ra, ai ra giá cao sẽ thuộc về người đó. Các vị có thể trả bằng linh thạch hoặc thiên tài địa bảo của mình. Nếu là trả bằng thiên tài địa bảo thì bản phường sẽ định cho các vị một cái giá thỏa đáng, tuyệt không chèn ép...“.

“Bây giờ sẽ là món đồ thứ nhất“.

Nói đoạn, tu sĩ họ Phương giơ tay vỗ nhẹ. Tiếng vỗ còn chưa dứt thì từ bên trong, một thiếu nữ bưng khay bước ra.

Đợi cho thiếu nữ đặt khay xuống chiếc bàn đã được để sẵn từ trước, tu sĩ họ Phương vươn tay cầm lên một tấm phù lục, giới thiệu:

“Đây là tấm linh phù cấp bậc trung phẩm, bên trong có phong ấn Thiên Hỏa Thuật của Vạn Kiếm Môn ta, uy lực tương đương với một đòn công kích toàn lực của tu sĩ Linh châu đệ tam trọng, mỗi tấm sử dụng được một lần. Ở đây có tất cả hai mươi tấm, giá khởi điểm là một vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm trăm linh thạch. Xin mời chư vị đạo hữu ra giá“.

Tu sĩ họ Phương vừa nói câu thì bên dưới, một tu sĩ mập mạp liền hô lên:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.