Chính ngay tại thời khắc hung hiểm này, nam tử động.
“Soạt!”.
Xoay người, nâng cánh tay, kẹp chặt, toàn bộ động tác chỉ diễn ra trong một sát na.
Tiểu kiếm vốn đang lao đi như ánh chớp bỗng bất ngờ dừng lại, trong tay nam tử, một li không nhích.
Kinh hãi!
Nếu khi nãy Phương Hàn chỉ là có chút rung động vì tốc độ của nam tử thì lúc này đây, hắn đã triệt để bị làm cho khiếp đảm.
Phi kiếm của hắn chính là một kiện thượng phẩm linh khí rèn từ xương cốt của đại yêu thú phong hệ, mỗi lần đánh ra thì tốc độ sẽ gia tăng hơn mức bình thường gấp rưỡi, cực kỳ khó nắm bắt. Lại nói, vừa rồi hắn còn dùng một loại pháp thuật đề thăng uy lực cho phi kiếm lên ba thành, xét theo lẽ thường thì để ngăn được nó, đối thủ cùng cấp với hắn nhất định phải rất chật vật mới đúng, đằng này…
Nhìn thần thái ung dung của nam tử, Phương Hàn thật không biết nên nói gì cho phải.
Cái này mà gọi là chật vật sao?
Hắn nắm phi kiếm cứ như thể người ta đang cầm cành cây ngọn cỏ a!
Nam tử này đến cùng là ai?
Hiện tại thì Phương Hàn đã hoàn toàn đem ý nghĩ cho rằng đối phương là tán tu ném đi. Mạnh mẽ nhường này… chắc chắn không thể nào là tán tu được. Hắn chưa từng nghe thấy có tán tu lợi hại như vầy. Phải biết rằng Phương Hàn hắn tốt xấu gì cũng là đệ tử chân truyền của nhị hộ pháp Thiên Âm Giáo, công pháp tu luyện đều thuộc hàng nhất đẳng, há đâu thuật pháp của một tán tu có thể so bì.
Lẽ nào vừa rồi đối phương cố tình che giấu thân phận?
Mang theo nghi hoặc, Phương Hàn lại lần nữa dò hỏi:
“Đạo hữu, thật ra đạo hữu rốt cuộc là ai?”.
“Ta là ai?”.
Khẽ lặp lại, nam tử cúi đầu trầm mặc, trong mắt dường như vừa thoáng qua một tia mờ mịt.
Qua vài giây ngắn ngủi, hắn ngẩng đầu lên, giọng thành thật:
“Ta cũng không biết”.
…
“Đạo hữu như vậy là nhất quyết muốn đối đầu với Thiên Âm Giáo ta sao?”.
Nam tử nghe thế thì gương mặt nhất thời biến đổi. Hắn… đang hoài nghi.
Đầu tên kia lẽ nào có vấn đề gì ư? Hắn nhớ lúc nãy mình đã nói rất rõ là muốn lấy mạng đối phương rồi kia mà.
Chẳng lẽ tên kia nghĩ là hắn đang đùa giỡn?
Nếu vậy thì… làm cho hắn tin là thật thôi.
Quyết định xong, nam tử giơ tay lên, chỉ một ngón về phía Phương Hàn.
“Chíu!”.
Từ đầu ngón tay nam tử, một tia sáng bắn ra.
Trông thấy tia sáng nọ, hai mắt Phương Hàn tức thì mở lớn, vội vã chuyển mình tránh né.
“Ầm!”.
…
Thanh âm lắng xuống, bụi mù tan đi, ngay tại vị trí phát nổ, một cái hố sâu vừa được tạo thành.
Liếc qua cái hố kia, nét mặt Phương Hàn liền tái nhợt.