Tròn mắt, há hốc và bất động, đó là trạng thái của Mộ Thiên Thù lúc này.
Cánh tay kia của Vương Chi, nó…
…
“Cầm”.
Mắt thấy bản thân đã đưa tận tay, dâng tận miệng rồi mà đối phương vẫn cứ đứng ngây ra đó, chân mày Vương Chi không khỏi cau lại.
“Có cần ta đem nó nhét vào áo ngươi hay không?”.
Áo?
Lần này thì Mộ Thiên Thù đã phản ứng.
Đầu lắc mạnh, nàng nói, giọng hơi gấp:
“K-Không cần!”.
Dù đã có hồi đáp nhưng mặt Vương Chi cũng chẳng có bao nhiêu thay đổi. Vẫn rất đáng sợ như cũ, theo cách nhìn nhận của Mộ Thiên Thù.
Cánh tay đang giơ ra kia nhích khẽ, từ trong miệng hắn, một tiếng vô nghĩa phát ra.
“Hưm”.
Tuy rằng âm điệu khá là trừu tượng nhưng nhờ kết hợp với động tác của Vương Chi mà nó trở nên hết sức dễ hiểu. Và Mộ Thiên Thù, khỏi phải nói, nàng hiểu rõ hơn ai hết. Đối tượng được hướng tới là nàng kia mà.
Thế là trước ánh mắt thúc giục của kẻ nào đó, Mộ Thiên Thù ngập ngừng đưa tay về trước.
Rất nhanh, một chiếc lọ nhỏ màu trắng đã nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.
“Bích Hải Đan Sinh”, đó là bốn chữ được ghi bên ngoài lọ. Mặc dù kiến thức cũng không uyên bác gì mấy nhưng Mộ Thiên Thù vẫn có thể hiểu ý nghĩa của bốn chữ này.
Bích Hải Đan Sinh, nó là… thất phẩm linh đan hết sức trân quý chuyên dùng để tu bổ chân nguyên, điều dưỡng linh châu a.
“Hắn đây là muốn giúp ta sao?”.
Mộ Thiên Thù thấy ngoài cái này ra thì chẳng còn khả năng nào khác nữa. Lúc nãy, sau khi dùng bí pháp để ẩn giấu khí tức và sự dao động của linh lực, chân nguyên của nàng đã bị tổn hao rất nhiều, đến độ mà muốn khôi phục như cũ thì chí ít cũng mất hơn một năm trời tu bổ.
Tất nhiên đó là xét trường hợp không có Bích Hải Đan Sinh và các loại đan dược tương tự. Bằng như bây giờ, khi mà Bích Hải Đan Sinh đã có trong tay… khang phục bất quá một tháng là cùng…
Lén nhìn qua Vương Chi hiện đang đứng trầm tư bên đống đá vỡ vụn gần đó, trong lòng Mộ Thiên Thù không tự chủ mà thốt ra một câu:
“Đúng là tên điên”.
Hành động của người điên vốn luôn là khó hiểu như vậy a.
…
…
Đêm đã xuống, trăng cũng vừa ló dạng.
Giữa chốn rừng núi hoang vu, trên một mỏm đá, có một đôi nam nữ đang đứng trò chuyện.
Là Vương Chi và Na Trát Sa Đài.
…
Thần sắc chẳng lấy gì làm vui vẻ, Vương Chi nhìn chằm Na Trát, một chữ không nói.