…
Trầm mặc một đỗi, rốt cuộc thì Cao Tất Hàn cũng hồi đáp:
“Trong các trận đấu, không có quy định hạn chế sức mạnh của tuyển thủ dự thi”.
Có được câu trả lời gián tiếp của Cao Tất Hàn, Vương Chi lúc này mới nhẹ gật đầu:
“Đa tạ”.
Vừa dứt câu, hắn bỗng đột ngột di chuyển với một tốc độ cực nhanh, và mục tiêu hướng đến là… Mai Tiểu Đóa.
Nửa vì bất ngờ, phần vì khoảng cách quá ngắn cộng thêm linh lực bị hao tổn quá nhiều nên khi Mai Tiểu Đóa phản ứng lại thì tất cả đã muộn. Vương Chi, hắn đã áp sát nàng.
“Soạt”.
Trong sát na, Vương Chi đưa tay vòng ra sau Mai Tiểu Đóa đồng thời xoay người. Chớp mắt, hắn đã hoàn toàn đem nàng khóa chặt, hoặc cũng có thể gọi là ôm chặt. Thay vì trước mặt thì hiện tại hắn đã ở ngay sau lưng nàng với cánh tay bên trái thì ôm lấy eo còn cánh tay bên phải thì ôm lấy ngực…
Đấy là một tư thế hết sức thân mật, chẳng có gì phải bàn cãi về nó. Tuy nhiên, mục đích của Vương Chi không phải là ôm ấp, hắn chỉ đơn giản là muốn giữ chặt Mai Tiểu Đóa mà thôi. “Thân mật”… nó chỉ là hình thức, nếu có ảnh hưởng nào đó thì cũng là vô tình.
Đáng tiếc là sự “vô tình” này lại biến thành cố ý trong nhận định của Mai Tiểu Đóa.
Không ngoa mà nói thì đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân “thân mật” như vầy. Cái ôm này, lực sát thương của nó còn hơn cả một quyền đánh thẳng vào đầu nàng nữa. Cứ nhìn cặp mắt đang trân trối trợn tròn của nàng hiện giờ liền biết nàng đã bị sốc tới mức nào.
Phải mất một lúc, có lẽ là sáu hoặc bảy giây, nàng mới lấy lại được năng lực phản ứng.
“Buông ra! Buông ra! Buông ra!...”.
Vừa la hét Mai Tiểu Đóa vừa ra sức vùng vẫy, xem bộ dáng thì hẳn là đang vô cùng kích động. Điều mà một đứa trẻ cũng dễ dàng nhìn ra được.
Và Vương Chi, khỏi phải nghĩ, hắn cảm nhận điều đó rõ ràng hơn ai hết. Thú thực là hắn đã không lường được nàng lại phản ứng dữ dội tới tình trạng này. Hắn vốn đâu có ý định xấu xa gì, chỉ muốn bảo đảm cho nàng được an toàn thôi mà. Lại nói, ngay khi giữ chặt lấy nàng thì hắn cũng lập tức truyền đạt một đạo ý niệm rất rõ ràng rồi a.
Cứ nhìn vào quầng sáng đang bao bọc hắn và nàng lúc này liền biết, phải hao tốn một lượng lớn linh lực hắn mới tạo ra được đấy. Tất cả chẳng phải đều là vì muốn bảo đảm cho nàng không bị thương tổn gì sao.
Vương Chi có cảm giác lòng tốt của mình đã bị đặt sai chỗ mất rồi.
Âm thầm thay đổi lộ tuyến vận hành linh lực, dựa theo pháp quyết của Lung Linh Đồng Ngọc Công, hắn xuất ra một đạo hàn khí, giữ nó ở đầu ngón tay, kế đấy thì đưa thẳng vào mi tâm cô gái trong lòng mình.
Lạnh, đó là cảm giác đầu tiên xâm chiếm lấy Mai Tiểu Đóa. Thế nhưng rất nhanh, một cảm giác khác, mãnh liệt hơn bao phủ tâm trí nàng: kinh hoảng. Nàng vừa nhận ra mình không thể điều động linh lực được nữa. Linh lực của nàng không ra khỏi được đan điền, nó đã bị chặn lại!
Khỏi cần nghĩ cũng biết là do ai làm.
“Vương Chi, ngươi…”.
Hét lên được bấy nhiêu thì Mai Tiểu Đóa đã bị buộc phải im lặng. Vương Chi lại vừa điểm lên người nàng mấy cái.
“Sư tỷ, ngươi bình tĩnh một chút”.
Trong khi nói, hắn lại tiếp tục xuất ra linh lực tạo thành kết bao bọc cho cả hai.
“Thấy chứ, nếu không có nó thì lát nữa khi toàn bộ Anh Tiên Đài bị hủy, ngươi chắc chắn sẽ bị trọng thương đấy”.
Cảm thấy mình đã giải thích đủ, Vương Chi không nói thêm gì nữa, tập trung dựng kết giới.
Những lời vừa rồi của hắn cũng chẳng phải vui đùa. Nó hoàn toàn là thật. Chỉ một lát nữa thôi, hắn sẽ khiến cho toàn bộ nơi này tan thành tro bụi. Bao gồm cả… những phiến đá đang lơ lửng trên kia – chỗ mà người của tám đại tông môn, Tứ Thiên Điện đang ngồi.
Thứ hắn muốn hủy không phải chỉ là Anh Tiên Đài!