Thế là chẳng mấy chốc, ngay giữa vườn hoa đã có thêm một cái bàn, một chiếc ghế, một cây đàn và… một người đánh đàn.
Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nam tử cũng nhẹ nâng ngón tay thon dài đặt lên dây đàn…
“Nàng là trăng sáng, ta là thuyền nhỏ
Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc
Tạo hóa trớ trêu, một phút lầm lỡ…
… khiến xui ta cùng nàng nên duyên nợ
Ôi duyên nợ…
… là duyên nợ?
Ôi duyên nợ…
… là nợ hay duyên?
Nàng vẫn là trăng, ta vẫn là thuyền
Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc
Mệnh số trêu ngươi, lòng người bạc bẽo…
… nỡ gây nên bao ly biệt ân cừu
Ái ân xưa…
… ai cam ai nguyện?
Oán thù nay…
… ai nguyện ai cam?
Oán thù nay…
… ai nguyện ai cam?
Oán thù này…
… ai nguyện ai cam?
…”.
…
…
Giữa vườn hoa thắm, trong tiếng nhạc thăng trầm, một giọng hát chất chứa ưu thương vang vọng khắp Ác La Tiểu Cốc. Điệu khúc kia, bài ca ấy cứ lặp đi lặp lại, một lần rồi lại một lần, cứ như thể sẽ chẳng bao giờ ngừng, chẳng bao giờ dứt…
Tuy đơn điệu là vậy, thế nhưng đới với người duy nhất đang ngồi lắng nghe là Tiểu Kiều thì nó lại rất hay, rất truyền cảm, mặc dù… cũng rất buồn. Hơn hai mươi năm qua, từ khi Trần Nô gia gia mất, công tử chỉ gảy đúng mỗi khúc nhạc kia, chỉ hát đúng mỗi bài hát nọ, dẫu rằng người có thể làm được nhiều hơn thế. Tiểu Kiều không biết tại sao lại như vậy.
Là vì công tử chỉ yêu thích duy nhất khúc Thương Tâm Vẫn ấy thôi?
Nhưng sao nhất định phải là Thương Tâm Vẫn?
“Hẳn là trong quá khứ, công tử cũng đã từng trải qua một chuyện tình khắc cốt ghi tâm giống như Trần Nô gia gia”.
Tiểu Kiều nghĩ vậy. Thú thật thì thỉnh thoảng nàng cũng rất tò mò về quá khứ của công tử mình. Còn nhớ hai mươi lăm năm trước, tại trấn nhỏ vô danh kia, lần đầu tiên nàng gặp người là lúc người đang trong tình trạng hôn mê, toàn thân không một tí sức lực. Vì thương tình, nàng đã cõng người về nhà, sau đó thì cẩn thận chăm sóc, nấu cháo cho người ăn, nấu thuốc để người uống… Hơn ba năm ròng, nàng và người đã cùng nhau trải qua những tháng ngày bình dị, trong một căn nhà nhỏ, dưới một mái tranh xiêu… Mặc dù suốt quãng thời gian ấy, người chưa một lần mở mắt nhìn nàng, chưa một lần mở miệng nói với nàng một câu, nhưng kỳ lạ làm sao, nàng đã không còn cảm thấy đơn độc nữa.