Hoàng Nữ Tú Anh nhìn ngọc giản đưa tới, không cầm mà quay mặt bỏ đi, một câu cũng chẳng thèm nói.
Tuy hành động của nàng rất thiếu lịch sự nhưng Vương Chi lại không để ý lắm. Hắn nâng ngọc giản lên.
“Xà Kiếm Bộ, công thủ toàn diện, đơn giản mà linh động, tinh túy ở một chữ 'Nhanh'...“.
Càng đọc phần giới thiệu bên ngoài, ánh mắt Vương Chi càng sáng lên.
Chính là nó!
Quyết định xong, hắn cầm ngọc giản ra ngoài đăng ký...
“Mượn bao lâu?“. - Vị chấp sự trông coi lầu một Tàng Thư Các lạnh nhạt hỏi.
Thoáng nghĩ ngợi, Vương Chi đáp:
“Ba ngày“.
“Mười lăm hạ phẩm linh thạch“.
Hít hà!
Dù đã biết trước giá cả sẽ không hề rẻ nhưng khi chính tai nghe thấy Vương Chi vẫn không kìm được mà hít một hơi.
Xem ra phẩm giai của Xà Kiếm Bộ này còn cao hơn cả Tiểu Bích Hải Triều Sinh Quyết. Nhưng mà... cũng quá mắc a!
Oán trách quy oán trách, Vương Chi vẫn rất ngoan ngoãn móc linh thạch ra giao cho vị chấp sự kia.
...
“Ồ, tên tiểu tử này đang luyện công“.
“Nhưng đây là công pháp gì? Động tác cũng không khỏi có chút buồn cười đi“.
Mấy lời Lăng Mị vừa nói Vương Chi hiển nhiên chẳng hề nghe thấy. Hắn đang mải mê tu luyện. Thứ mà hắn đang luyện chính là Xà Kiếm Bộ. Mới đầu khi đọc nội dung trong ngọc giản, Vương Chi cho rằng bộ kiếm pháp này cũng không phức tạp lắm, tuy nhiên, đến lúc chính thức tu luyện hắn mới cảm thấy có chút... Nói dễ nghe là hơi cao cấp, còn khó nghe thì là ăn không tiêu.
Cái tinh túy của Xà Kiếm Bộ chẳng những nằm ở một chữ “Nhanh” mà còn nằm ở một chữ “Quái“. Cách xuất chiêu của nó vô cùng khác người. Để luyện “Kiếm” trước tiên phải luyện “Bộ”, đó cũng là điều mà Vương Chi đang làm. Công bằng mà nói thì bộ pháp của Xà Kiếm Bộ không hề khó coi hay buồn cười như Lăng Mị nói, trái lại còn rất có hình tượng; chỉ có điều khi do Vương Chi đích thân thể hiện thì “hình tượng” xảy ra chút biến hóa mà thôi.
“Bịch!“.
Trên bãi cỏ, một thanh niên đang nằm sấp, toàn thân bất động. Thanh niên kia không ai khác, chính là Vương Chi.
Lát sau...
“Soạt“.
Thân thể Vương Chi bỗng nhiên bật dậy, ngón chân chạm đất, đầu hướng về trước tạo thành một góc nghiêng bốn mươi lăm độ với mặt đất. Sau khi giữ vững tư thế ấy được chừng năm phút, cả người hắn từ từ hạ xuống. Tất cả đều khá tốt cho tới thời điểm còn cách mặt đất khoảng hai gang tay thì...
“Bịch!”
Vương Chi một lần nữa trở về tư thế nằm bất động như cá chết.
Vài phút trôi qua...
Kẻ nào đó bỗng bật dậy... Rồi hạ xuống...
Bật dậy... Hạ xuống...
Bật dậy... Hạ xuống...
Bật dậy...
Cứ thế, động tác ấy lặp đi lặp lại hàng trăm lần. Nó nhàm chán đến nỗi khiến cho khán giả Lăng Mị phải ngáp ngắn ngáp dài. Bộ dáng uể oải, nàng lấy ra một con thiên chỉ hạc...
Nhìn con hạc giấy nhỏ nhỏ xinh xinh bay đến trước mặt mình, Vương Chi bất giác lui lại mấy bước. Thế nhưng có vẻ hắn đã lo xa, lần này hạc giấy cũng không phát nổ mà bay lơ lửng trước mặt hắn. Hơi chần chừ, rốt cuộc hắn cũng lấy hết can đảm đưa tay bắt lấy.
“Tiểu đệ đệ, đang làm chi đó?“.
Quả nhiên là chủ nhân mấy con thiên chỉ hạc lần trước.
Vương Chi cầm hạc giấy, định nhét vào ngực, nhưng chẳng hiểu nghĩ thế nào mà hắn bỗng đình chỉ. Hắn kẹp ngón trỏ và ngón giữa lại, đặt lên trán, sau đó lại đặt lên thiên chỉ hạc và cuối cùng thì thả lên không trung. Đây là cách truyền âm mà Trần sư huynh dạy cho hắn.
Trông thấy hành động ấy của Vương Chi, tại một nơi nào đó, Lăng Mị nở một nụ cười hài lòng.
“Hừ, xem như tiểu tử ngươi biết điều“.
Nói xong, nàng nhanh chóng phá không bay đi.
...
Lăng Mị nằm trên chiếc giường đá trong động phủ một đỗi thì con thiên chỉ hạc nọ rốt cuộc cũng bay tới. Nàng lập tức bắt lấy. Cùng lúc, giọng Vương Chi vang lên:
“Ngươi là ai? Chúng ta có quen?“.
“Tiểu tử vậy mà không nhớ ta. Thật đáng ghét“.
...
“Hây!“.
“Hây!“.
Thực hiện được khoảng trăm đường kiếm, Vương Chi chợt đình chỉ, mắt dán lên con hạc vừa bay trở về.
“Tiểu đệ đệ, mới đó mà đã quên tỷ tỷ rồi sao? Y phục của người ta vẫn còn ở chỗ ngươi nha!“.
Là kẻ lừa đảo!
Vương Chi rất dứt khoát thi triển thuật pháp lên thiên chỉ hạc rồi phóng vút lên trời.
...
“Sau này có tên tiểu tử kia trò chuyện cũng không tệ“.
Lăng Mị đưa tay về phía thiên chỉ hạc vừa bay vào, miệng lẩm bẩm: “Để xem hắn nói gì nào“.
“Năm mươi linh thạch“.
Nghe xong câu nói ngắn gọn của Vương Chi, cả người Lăng Mị lập tức cứng đờ, khóe miệng giật giật.
N-Năm mươi... Năm mươi linh thạch? Hắn đòi ta năm mươi linh thạch? Câu đầu tiên sau khi nhớ ra ta là “Năm mươi linh thạch”?
Gặp quỷ rồi!
Không ngờ trên đời này vẫn còn có kẻ tham tiền hơn ta.
...
Hạc giấy?
Kẻ lừa đảo không mang linh thạch tới sao?
Rất không tình nguyện, Vương Chi nấm lấy cổ thiên chỉ hạc đang bay bay trước mặt.
“Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ ta hiện giờ không có linh thạch. Tuy nhiên, hỏa cầu thì có một cái“.
Hả?
Hỏa cầu? Hỏa cầu gì?
Giữa lúc Vương Chi còn đang nghi hoặc thì thiên chỉ hạc trong tay hắn bất ngờ sáng lên.
“Uỳnh!“.
Kẻ nào đó vừa bị gió thổi bay một đoạn...
...
Thiên Đan Phong, ba tháng sau.
Nơi này gọi là Đan Khí Các - chỗ chuyên thu mua và bán ra các loại đan dược, pháp khí, phù lục, yêu hạch, linh dược... Nói chung là những gì mà tu đạo giả sử dụng được.
Bên trong Đan Khí Các hiện giờ khá vắng vẻ, ngoài Lê chấp sự đang ngồi tại quầy thì chỉ còn vài nhân viên tới lui lau dọn. Thế nhưng nếu cho rằng sinh ý nơi đây ế ẩm thì quả là sai lầm. Nó chẳng những không hề ế ẩm mà còn rất thịnh vượng. Đùa gì vậy? Điểm giao dịch duy nhất của cả Thiên Đan Phong lại có thể ế ẩm sao? Vắng vẻ chẳng qua là vì trời còn sớm thôi. Ai lại vừa mới tờ mờ sáng liền chạy đi mua sắm chứ?
“Sột soạt...”
Rất từ tốn, một thanh niên từ ngoài bước vào Đan Khí Các. Xem ra quả là có kẻ rảnh rỗi thật. Không sao. Thỉnh thoảng phải có ngoại lệ chứ.
“Tiểu huynh đệ, sớm như vậy? Chẳng hay ta có thể giúp gì cho tiểu huynh đệ?“. - Lê chấp sự nhìn thanh niên mới đến, cười hiền lành lên tiếng.
“Chấp sự, ngài tốt. Ta muốn mua vài tấm phù lục“. - Thanh niên kia lễ phép đáp lại.
“Không biết tiểu huynh đệ muốn mua phù lục gì?“.
“Hỏa Cầu Phù và Băng Thứ Phù, không biết giá cả thế nào?“.
“Hỏa Cầu Phù thì ba viên hạ phẩm linh thạch một tấm, còn Băng Thứ Phù thì mắc hơn một chút, bốn viên hạ phẩm linh thạch“.
Thoáng nghĩ ngợi, thanh niên đưa ra quyết định:
“Phiền ngài lấy cho ta mười tấm Hỏa Cầu Phù và năm tấm Băng Thứ Phù“.
“Được“.
Rất nhanh, mười lăm tấm phù lục được đưa tới trước mặt thanh niên, kế đó thì bị hắn thu lại đem bỏ vào ngực. Thấy thế, vị Lê chấp sự mới gợi ý:
“Tiểu huynh đệ, có muốn mua một túi trữ vật không?“.
“Không đủ tiền“. - Thanh niên thật thà đáp.
...
“Vương sư đệ, đệ ra ngoài hả?“.
“Chào sư huynh, ta muốn đến Hỏa Vân Sơn Mạch một chuyến“.
“Hỏa Vân Sơn Mạch? Đệ đi tới đó làm gì?“.
“Ta đi kiếm tiền“.
Kiếm tiền?
Trần Biểu nhanh chóng hiểu ra:
“Ý đệ là đi săn yêu thú, tìm kiếm linh dược?“.
“Ừ. Trời không còn sớm nữa, ta phải đi. Sư huynh, tạm biệt“.
Nhìn theo thân ảnh đang xa dần, trong mắt Trần Biểu hiện lên nét lo lắng.
Hỏa Vân Sơn Mạch cũng chẳng phải nơi yên bình gì.
“Mong đệ ấy có thể bình an quay về“.