…
Đã dừng lại.
Đòn công kích của Trần Tiểu Ly đã kết thúc. Tiểu cầu đã tan và tay nàng thì đang đặt trên ngực, hay đúng hơn thì là trên tay của Mai Tiểu Đóa.
Đòn công kích kia đã bị Mai Tiểu Đóa chặn lại!
Trần Tiểu Ly thực sự kinh ngạc vì những gì vừa xảy ra. Nàng không thể tin được là một chưởng chứa đựng linh lực cuồng bạo của mình lại dễ dàng bị hóa giải đến thế..
Vừa rồi, ngay khi va chạm, nàng hoàn toàn không hề cảm nhận được một tí linh lực nào phát ra từ tay Mai Tiểu Đóa hết.
Cái này nói lên điều gì?
Mai Tiểu Đóa đã chặn lại đòn công kích của nàng chỉ bằng lực lượng nhục thân!
Trần Tiểu Ly đúng là bị chấn kinh, tuy nhiên, đó là việc của nàng và nó chẳng ảnh hưởng chút nào đến Mai Tiểu Đóa cả.
Nhân lúc đối thủ của mình còn chưa kịp phản ứng lại, nhanh như chớp, nàng xoay cổ tay, trườn lên rồi đem cánh tay của đối phương nắm chặt, kế đấy thì… xoay vòng.
… Hai vòng… ba vòng… bốn vòng…
Sau cùng thì không biết là bao nhiêu vòng, rốt cuộc Mai Tiểu Đóa cũng chịu buông tay.
Thế là một kết quả tất yếu xảy ra: Trần Tiểu Ly bay. Và điểm đến đầu tiên của nàng chính là kết giới xung quanh Anh Tiên Đài, thứ hai thì là sàn đấu.
Tạm bỏ mặc đối thủ của mình, Mai Tiểu Đóa phủi tay, chỉnh sửa y phục vốn đã bị làm rối trước đó, dáng vẻ hết sức tự nhiên…
Qua tầm chục giây sửa sang, Mai Tiểu Đóa lúc này mới nhìn sang Trần Tiểu Ly đang đứng phía đối diện.
“Tới ta đánh”.
Nói xong, cũng chẳng đợi đối phương hồi đáp, nàng di chuyển…
“Đừng có xem thường ta!”.
Hét lên một câu, Trần Tiểu Ly cũng lao người phóng đi.
“Ầm!”.
Sau cú chạm trán nảy lửa, dưới ảnh hưởng của dư lực, cả Mai Tiểu Đóa và Trần Tiểu Ly đều đồng loạt bị đẩy lui lại.
Nhưng rất nhanh, họ lại lao vào nhau.
“Ba!”.
“Ba! Ba! Ba!”.
“Ba! Ba!”.
…
Mắt thấy đánh một lúc vẫn chưa trúng thêm được cái nào, gương mặt nhỏ nhắn của Mai Tiểu Đóa bất giác trở nên cau có.
Lúc nãy nàng đã bị đánh rất nhiều, nếu mà không đánh lại thì sao thỏa chứ.
Tâm đã quyết, nàng âm thầm gia tăng linh lực…
…
“Ồ”.
Đang nhàm chán bình phẩm, thần sắc Lăng Mị chợt đổi. Nở ra một nụ cười mị hoặc, nàng lẩm bẩm:
“Cuối cùng cũng trở nên thú vị một chút rồi”.
“Lăng Mị, ngươi mới nói cái gì đấy?”.
Liếc xéo Tiểu Đinh Đang – người vừa hỏi, Lăng Mị khinh thường: “Tiếp tục hoa tay múa chân đi, con nít như ngươi thì biết cái gì mà hỏi”.
…
Trong khi đó, dưới đài.