Như đã hứa, Levi có chút quà mọn dành tặng mọi người. Nó cũng chỉ là những con chữ lời văn thôi.
Nếu mọi người để ý thì hẳn đã từng thấy Levi đăng lên ở phần bình luận một chương tiểu thuyết. Tên tiểu thuyết đó là “Dreamess”, hiện đã được Levi viết xong một nửa.
Không cần đoán. Món quà hôm nay chính là nó đấy. Đừng lo, mọi người sẽ không phải đọc quá dài đâu. Levi có thể nói, mọi người chính là những độc giả đầu tiên được đọc phần trích đoạn này.
Lại nói, không phải tự dưng mà Levi lại tặng mọi người món quà này. Có nguyên do cả đấy.
Mọi người có biết ý tưởng viết Phù Thiên Ký từ đâu mà có không? Chính là từ “Dreamess“. Mặc dù về sau có một chút thay đổi nhưng đích thực những nhân vật chính của Phù Thiên Ký đều xuất phát từ “Dreamess”, thậm chí cả quan điểm và tư tưởng cũng là từ đấy mà ra.
Về sau Phù Thiên Ký sẽ có rất nhiều tình tiết quan trọng mà nếu không đọc qua phần trích đoạn của “Dreamess” sau đây thì Levi bảo đảm mọi người sẽ chẳng hiểu Levi đang viết cái gì.
Vì vậy, hãy kiên nhẫn đọc qua nó. Với bản thân Levi, “Dreamess” thật sự rất đặc biệt. Hơn một nửa con người Levi nằm trong đấy.
Như đã nói trước, có thể sẽ có người thích, cũng có thể sẽ có người không thích. Nhưng... vẫn muốn viết ra và gửi đi. Levi xem nó là một cánh chim, và chờ đợi...
Cuối cùng, Levi xin gửi lời chúc Giáng sinh (dù muộn) đến tất cả mọi người.
P/s: Gõ xong và hiện đã lên cơn sốt. Xin phép nghỉ hai hôm.
------
“Ta có nhất thiết phải uống nó không?“.
“Ngươi hiện đã là một người chết, uống hay không uống thì lại có gì khác nhau?“.
...
Trầm ngâm một đỗi, Vương Chi rốt cuộc cũng đưa tay tiếp lấy ly nước.
...
Chờ cho Vương Chi uống xong, lúc này người thanh niên mới hỏi:
“Tâm trạng hiện giờ của ngươi thế nào?“.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Vương Chi thành thật nói ra cảm xúc của mình:
“Vẫn như vậy“.
Đem ly nước cất lại, người thanh niên thả tay xuống dòng sông, rẽ một đường, lắc đầu mà rằng:
“Cả nước sông Vô Định cũng chẳng thể làm thay đổi được người vô tình“.
Nhìn thẳng vào mắt Vương Chi, y đột ngột hỏi:
“Ngươi có muốn biết kiếp trước của mình thế nào không?“.
“Kiếp trước của ta?“.
“Phải, của ngươi“.
Cũng chẳng đợi xem Vương Chi có nguyện ý hay không, người thanh niên hướng về không trung phẩy nhẹ, ngay tức thì, một khung cảnh hiện ra.
Trước mắt Vương Chi hiện giờ là một căn phòng, chỉ có điều căn phòng này rất kỳ lạ. Nó có đầy những thứ mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Ở đây, thứ duy nhất mà hắn dễ dàng nhận ra là chiếc giường. Mặc dù nó rất khác so với hình ảnh trong nhận thức trước nay của hắn nhưng hắn khẳng định đó là chiếc giường. Hắn thấy có một người hiện đang nằm trên đấy.
Đó là một thanh niên. Thanh niên này mặc một bộ đồ rất cổ quái, để một kiểu tóc rất cổ quái, có một gương mặt... giống y hệt hắn!
“Hắn... Tại sao diện mạo của hắn...“. - Vương Chi nhìn người trong khung cảnh, hết sức ngạc nhiên lẩm bẩm.