Câu hỏi đặt ra là: Sau khi hấp thu vô số ký ức của mười vạn sinh linh bản nguyên thì Vương Chi bây giờ đã biến thành cái dạng gì?
Không biết được. Tuy nhiên, có một điều hoàn toàn chắc chắn là: Hắn đã không còn là Vương Chi trước kia nữa. Cả thể xác lẫn linh hồn.
...
“Ưm“.
Khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống căn nhà nhỏ, cô gái cựa mình thức giấc.
Đưa tay che miệng ngáp một hơi rõ dài, nàng dụi mắt mấy cái rồi đem chăn gối xếp gọn, nhanh chóng đứng dậy.
“A a a!“.
Một tiếng la thất thanh đột ngột vang lên. Là của cô gái nọ. Nàng vừa bị người ta hù dọa, hung thủ thì chẳng phải ai khác, chính là Vương Chi. Hắn đang ngồi lù lù một đống ngay trên giường.
Ba năm qua... suốt ba năm qua nàng chỉ có nhìn thấy hắn nằm, đừng nói ngồi, ngay cả mở miệng hoặc là nháy mắt, nhích ngón tay cũng chưa từng a. Nếu không phải mũi hắn còn thở, tim hắn còn đập thì nàng đã cho rằng hắn thật sự chết rồi kia.
Trong ba năm dài, đã không biết bao nhiêu lần nàng chờ đợi, nàng hy vọng hắn sẽ tỉnh lại, thế nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn nằm bất động mãi. Dần dà, hy vọng của nàng triệt để bị dập tắt, sự chờ đợi của nàng cũng chẳng còn nữa. Ấy vậy mà bây giờ hắn lại... lại ngồi lù lù ngay trước mặt nàng...
“Hức... ức...“.
Bất giác, hốc mắt cô gái đỏ hoe. Rõ ràng là nàng đang rất xúc động.
Sao không xúc động cho được chứ, nói thế nào thì nàng cũng từng mỏi mòn chờ đợi giây phút này mà. Mặc dù nàng và hắn chỉ là bèo nước gặp gỡ nhưng đã cùng nhau sớm hôm gắn bó suốt ba năm ròng, tình cảm cũng là nên có đấy.
“Tên lười biếng ngươi rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại rồi“.
Lấy tay lau vội khóe mắt, cô gái tiến lại giường. Có điều còn chưa quá hai bước chân thì cả người nàng đã lập tức khựng lại. Một lần nữa nàng bị Vương Chi hù dọa. Hắn... vừa mở mắt ra. Tuy nhiên, thay vì đôi mắt chứa đầy sự tang thương khi vừa tỉnh dậy thì lúc này nó lại chứa đầy... máu. Đôi mắt hắn đỏ thẫm như máu. Nó khiến cô gái cảm thấy sợ hãi. Rất sợ. Bất giác, chân nàng thụt lùi ra sau...
Nhưng... vô dụng. Nàng không thể lui. Cả người nàng đang bị kéo về phía chiếc giường.
“Không!“.
Trong cơn hoảng loạn, cô gái kêu lên thất thanh. Và đó cũng là tiếng kêu cuối cùng của nàng. Bởi vì hiện tại nàng đã không thể kêu được nữa. Cổ nàng đã bị Vương Chi bóp nghẹt. Nhưng đấy vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất, chờ đợi nàng còn có một chuyện kinh khủng hơn nhiều.
Vương Chi lại hành động. Hắn há miệng và... cắn chặt lấy cổ nàng!
“Ừng ực... ừng ực...“.
“Ừng ực... ừng ực...“.
Theo những giọt máu tinh khôi bị lấy đi, hai mắt cô gái bắt đầu mờ dần...
Từ vùng vẫy, những nấm đấm của nàng mỗi lúc một nhẹ hẳn, đến cuối cùng thì hoàn toàn buông lỏng, rồi... rũ xuống.
Mắt nàng đã lịm. Máu nàng đã cạn. Và nàng thì... đã chết.
...
Nửa giờ sau.
Hai mắt Vương Chi từ từ hé mở. Hiện ra trước mặt hắn là một bộ thi thể, đích thị là của cô gái nọ - chủ nhân căn nhà nhỏ này. Tình trạng của nàng rất thảm: da trắng bệch, thân thể teo lại, trong người không một giọt máu đông...