Phù Thiên Ký

Chương 162: Chương 162: Muôn Nỗi Hoài Nghi








Chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng cuối cùng thì câu chuyện của Tiểu Đinh Đang cũng đến hồi kết thúc. Không phải nói, nó quả thực là một kết cục tệ hại mà kẻ nhận lấy thiệt thòi… tất nhiên là Tiểu Đinh Đang. Đúng vậy, cô bé đã suy diễn và biến mình thành một nhân vật ngoan hiền trong câu chuyện. Có thể nói rằng trong câu chuyện kia, cô bé là nhân vật chính diện với bản tính thiện lương, hoàn toàn đối lập với nhân vật phản diện là cô gái đã la mắng và cướp đoạt kẹo hồ lô của cô bé. Từ đầu đến cuối, cô bé đều là người tốt, thậm chí còn có chút đáng thương. Còn cô gái kia ư?

“Nàng ta là một người xấu”. – Đó là kết luận của Tiểu Đinh Đang dành cho nàng.

Tuy nhiên, đấy vẫn chưa phải toàn bộ. Chỉ một giây ngắn ngủi, một đánh giá nữa lại được chính cô bé đưa ra: “Nàng ta cũng rất hống hách và tham ăn”.

Xấu xa, hống hách, tham ăn… chẳng cần nói thêm gì nữa, hình tượng của cô gái kia đã bị Tiểu Đinh Đang bôi nhọ môt cách không thương tiếc. Thiết nghĩ nếu để Tiểu Kiều nghe được những lời vừa rồi thì mười phần chắc chín, khẳng định nàng sẽ phải mở to đôi mắt lên mà nhìn mất. Tài tô vẽ của Tiểu Đinh Đang… quả thật đủ khiến người ta phải kinh ngạc…

Đương nhiên tất cả vẫn chỉ là nếu, thực tế thì Tiểu Kiều không thể nào nghe được câu chuyện của Tiểu Đinh Đang. Người duy nhất được nghe là Tâm Lan thì lại dường như chẳng mấy lưu tâm lắm. Chẳng có vẻ mặt đầy cảm xúc và con mắt nào mở to cả, nếu có thì cũng chỉ là một chút ngờ vực mà thôi. Phải, Tâm Lan, nàng hoài nghi mức độ chân thực trong câu chuyện của Tiểu Đinh Đang. Tính tình của vị tỷ tỷ này, nàng khá hiểu đấy.

Mặc dù hiểu là vậy, thế nhưng nàng cũng không truy hỏi hay làm khó gì thêm nữa. Với nàng, bấy nhiêu đã đủ rồi…

Như chợt nghĩ tới gì, nàng nhoẻn miệng cười, hướng Tiểu Đinh Đang chìa tay, nói:

“Đinh Đang tỷ, kẹo hồ lô còn không, cho muội một xâu”.

Xin kẹo?

Sau một thoáng do dự, rốt cuộc thì Tiểu Đinh Đang cũng chầm chậm lấy ra hai xâu kẹo hồ lô vốn định để dành cho chính mình. Phải một xâu, trái một xâu, cô bé hết ngó qua rồi đến ngó lại, hết ngó tới rồi lại ngó lui, chần chừ cả buổi mới tiếc rẻ mà đưa qua cho Tâm Lan một xâu.

Trông thấy cô bé như vậy, phía đối diện, Tâm Lan bất giác mỉm cười, xem bộ dạng thì dường như đang khá vui vẻ.

Cũng chẳng để vị tiểu tỷ khả ái của mình phải chờ đợi, nàng nhanh chóng tiếp lấy xâu kẹo được đưa qua. Kế đấy, trước ánh mắt tiếc nuối của ai kia, nàng từ tốn cho xâu kẹo vào miệng, cắn nhẹ.

“Ực”.

Thầm nuốt nước bọt, Tiểu Đinh Đang hỏi:

“Thế nào? Rất ngon đúng không?”.

“Ừm, rất ngon”. – Tâm Lan đáp lại.

Nghe thế, Tiểu Đinh Đang liền gật gù: “Tất nhiên rồi, đây là món ăn yêu thích nhì của ta mà, không ngon sao được”.

“Yêu thích nhì?”. Có chút hiếu kỳ, Tâm Lan hỏi: “Vậy là vẫn còn món ăn khiến tỷ yêu thích hơn cả kẹo hồ lô này hả?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.