Phù Thiên Ký

Chương 255: Chương 255: Ngươi Rất Nghèo Sao?




...

...

“Ài...”.

“Ài...”.

...

Mộ Thiên Thù ngồi vắt võng trên cành cây, hết than ngắn rồi lại thở dài, hết nhìn trời lại đến nhìn đất, nét phiền muộn hằng in trên gương mặt...

Nếu lúc nãy là thương cho quá khứ thì hiện tại, nàng buồn cho tương lai.

Người ta bắt giữ nàng, không giết mà chỉ giam cầm linh lực, khỏi đoán cũng biết là đối phương đang có ý đồ a. Nói thế nào thì Mộ Thiên Thù nàng cũng là một đại mỹ nhân vạn người mê đắm kia mà.

“Tên điên kia... Chỉ mong hắn đừng biến ta thành lô đỉnh để thái bổ...”.

Hy vọng của Mộ Thiên Thù, nó chỉ đơn giản đến thế thôi. Rơi vào tay nam nhân, nàng không nghĩ còn có thể giữ thân trong sạch được nữa. Hơn hai trăm năm gìn giữ... Rốt cuộc cũng phải buông bỏ...

Thật ra thì Mộ Thiên Thù nàng chẳng phải loại nữ nhân trung trinh tiết liệt gì. Nàng chưa bao giờ tự nhận như thế hết. Một mực giữ gìn chỉ đơn giản là bởi nàng không thích cho đi thôi. Tuy có chút khó tin nhưng thực sự là trong suốt hơn hai trăm năm qua, nàng chưa từng động lòng với bất cứ nam nhân nào cả. Nàng cũng chẳng ghét chê hay là tâm sinh lý biến dạng cái gì. Nàng biết, mình là một nữ nhân bình thường. Sở dĩ không yêu thích ai là vì chưa gặp đúng đối tượng, chưa tìm được người có thể nắm giữ trái tim mình...

Nàng nhớ rất lâu... Rất lâu trước đây, nàng cũng giống như bao cô gái khác, cũng mơ mộng, cũng mường tượng ra một hình ảnh mơ hồ, những phút giây lãng mạn...

Đáng tiếc...

Thực tại lại thường không đẹp như giấc mơ. Nàng chẳng tìm ra được một nam nhân lý tưởng nào cả. Những kẻ nàng gặp, nếu không vì yêu đan, gân cốt gì đó thì cũng chỉ muốn đem nàng chiếm đoạt rồi chà đạp, thái bổ này nọ thôi...

Và như thế, theo năm tháng trôi qua, những giấc mơ của nàng cũng ít dần...

“Nhiều năm rồi ta đã trốn chạy nam nhân, nhưng cuối cùng thì vẫn phải rơi vào tay nam nhân..”.

Cố ý lại như vô tình, ánh mắt Mộ Thiên Thù liếc xuống nhìn Vương Chi bên kia.

Vẫn như vậy, trong bộ y phục màu tím sẫm, hắn ngồi lặng lẽ trên phiến đá, nét mặt đầy vẻ suy tư.

Vương Chi, hắn đang nghĩ gì?

Mộ Thiên Thù không biết.

Mà nàng thì biết về hắn được bao nhiêu chứ?

Nàng có lân la dò hỏi Tiểu Kiều rồi, kết quả nhận được cũng chẳng làm rõ hơn là mấy. Đối với con người Vương Chi, nàng cảm thấy rất mơ hồ. Rõ ràng nhất có lẽ chỉ mỗi một nhận định: Hắn là một tên điên, hoặc chí ít thì đầu óc cũng có vấn đề.

Nếu không phải vậy thì sao lần trước lại cư xử với nàng theo kiểu đó chứ?

Bảo nàng cởi áo, kế đấy thì bóp cổ, bóp xong thì chạy tới đưa cho một lọ thất phẩm linh đan Bích Hải Đan Sinh trân quý để nàng tu bổ chân nguyên, điều dưỡng Linh châu.

Cái này gọi là gì?

Đánh đập, dọa nạt xong thì cho mấy viên kẹo ngọt dỗ dành?

Hành vi bất thường như thế thì khẳng định là đầu óc có vấn đề rồi. Mộ Thiên Thù tin là như vậy.

Thú thật thì Mộ Thiên Thù chẳng ưa thích gì Vương Chi lắm. Rất ghét nữa là đằng khác. Cũng không phải do hắn bắt nàng phải phơi trần như nhộng, nhẫn tâm bóp ngẹt cổ họng hay tước đoạt tự do gì cả, chủ yếu chỉ vì một câu nói.

“... Ngươi không phải nữ nhân tốt... Ngươi không biết giữ gìn...”.

Câu nói này, Mộ Thiên Thù nàng nhớ rất rõ. Và có lẽ cho đến hết cuộc đời mình nàng cũng không thể nào quên được.

Nàng vô cùng khó chịu. Thật sự là chẳng cam tí nào. Đó... Là một sự sỉ nhục ghê tởm.

Nấm tay bất giác siết lại, từ trong đôi mắt Mộ Thiên Thù, nơi mà thân ảnh Vương Chi đang hiển hiện, một tia oán hận chợt thoáng qua...

“Dù cho thân xác ta phải phục tùng thì linh hồn ta cũng sẽ không bao giờ cam chịu. Mộ Thiên Thù ta tuyệt đối sẽ không dành cho ngươi bất cứ một sợi tơ tình cảm nào. Nếu có thì đó nhất định là oán hận!”.

...

Cũng chẳng rõ có phải bởi vì cảm nhận được gG7FRkx chút tâm tình nào đó của Mộ Thiên Thù hay không mà vốn đang ngồi trầm tư, Vương Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Không xong!

Bắt gặp ánh mắt của Vương Chi, Mộ Thiên Thù liền vội vã quay mặt sang hướng khác, thần tình khẩn trương thấy rõ.

Cái gì oán, cái gì hận, giờ phút này, toàn bộ đều đã bị nàng ném lên chín tầng mây hết rồi. Duy nhất lưu giữ thì chỉ có mỗi nấm tay của nàng thôi. Nó vẫn còn đang siết chặt. Tất nhiên là ý nghĩa đã khác đi. Nếu lúc nãy nó đại biểu cho lòng căm phẫn thì hiện tại, nó phản ảnh nỗi sợ.

Nói thế nào thì nàng cũng từng suýt bị Vương Chi bóp chết, sợ hãi hẳn là nên đấy.

Và cứ như vậy, Mộ Thiên Thù giữ nguyên tư thế ‘ngoảnh mặt quay lưng’ ấy cả một đỗi thật lâu, mãi tới khi cảm thấy đã an toàn mới dám chầm chậm xoay đầu nhìn lại.

Khựng!

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, toàn thân nàng đã hoàn toàn bất động. Tay chân, ánh mắt và cả hơi thở...

Khỏi phải nghĩ, nguyên nhân khiến nàng trở nên như thế, ngoại trừ Vương Chi ra thì làm gì còn ai lúc này.

Trái ngược với phán đoán của nàng, Vương Chi kia, hắn chẳng những không quay đi mà còn đang nhìn chằm chằm vào nàng!

Đôi mắt kia, cái nhìn ấy... Thật là đáng sợ.

Thế là một lần nữa, Mộ Thiên Thù trở về tư thế ‘ngoảnh mặt quay lưng’ khi nãy của mình, trong lòng ngực, tim nhảy liên hồi...

Và... Những câu hỏi cũng không ngừng hiện lên trong tâm trí.

“Hắn... Hắn tại sao lại nhìn ta như vậy?”.

“Hắn định làm gì?”.

...

“Chẳng lẽ hắn biết độc tâm thuật, toàn bộ tâm tư của ta đều đã bị hắn nhìn thấu?”.

“Hoặc là nói... Hắn lại chuẩn bị lên cơn điên...?”.

...

Hàng tá câu hỏi, những ý nghĩ hỗn loạn cứ nối nhau tìm đến với Mộ Thiên Thù, dù nàng có nguyện ý hay không. Chúng sinh ra từ nỗi sợ của chính nàng. Và nàng thì không thể kiểm soát được. Lòng can đảm của nàng xưa nay đều luôn như vậy, rất nhỏ.

Dĩ nhiên là đối với nỗi sợ ấy của Mộ Thiên Thù, Vương Chi ít nhiều cũng nhận thức được. Dẫu sao ấn tượng ban đầu mà hắn dành cho nàng... Thực sự là rất tồi tệ.

Nhưng thú thật, sau những gì đã làm, trong lòng hắn chẳng có bao nhiêu áy náy. Tính đến giờ phút này, Mộ Thiên Thù với hắn bất quá chỉ là một nữ nhân xa lạ mà thôi. Huống hồ hắn cũng không hề thích nàng. Có lẽ đúng như nhận xét của Na Trát Sa Đài, Vương Chi hắn là một kẻ bảo thủ.

...

“Mộ Thiên Thù”.

Là tiếng của Vương Chi. Hắn vừa gọi.

Tuy rằng giọng của hắn không lớn, thế nhưng chẳng hiểu tại sao khi lọt vào tai Mộ Thiên Thù thì lại y như sấm vang chớp giật khiến nàng rùng mình.

Tim nàng... Lại đập nhanh hơn.

...

Bên này, Vương Chi đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Mộ Thiên Thù phản ừng gì thì chân mày không khỏi cau lại.

“Mộ Thiên Thù, mau tới đây”.

...

Nghe ra vẻ bất thiện trong giọng điệu của hắn, ngồi trên cây, Mộ Thiên Thù chần chừ trong giây lát rồi cũng thả mình xuống, e dè tiến lại.

Nàng không muốn chọc cho hắn lên cơn a.

...

“Ngươi rất sợ ta?”. – Nhìn Mộ Thiên Thù hiện đã đứng ngay trước mặt, Vương Chi tùy ý hỏi.

Và đáp lại là sự im lặng.

“Vậy là đồng ý rồi”.

...

“Ta không thích ngươi”.

Nge câu nói thẳng thừng phát ra từ miệng Vương Chi, đầu đang cúi thấp của ai kia liền ngẩng lên một chút.

Mặc dù chưa từng mong đợi Vương Chi sẽ yêu mến cái gì nhưng dẫu sao Mộ Thiên Thù cũng là nữ nhân, bị một nam nhân tỏ lòng bất hảo như thế... Trong dạ khó chịu là khó tránh đấy.

Tuy nhiên, khó chịu thì khó chịu, nàng vẫn giữ im lặng như cũ, không dám ý kiến.

Phía đối diện, Vương Chi tiếp tục nói:

“Cả nội tâm lẫn hình thức bên ngoài ta đều không thích”.

Nói đoạn, trong sự lo lắng của Mộ Thiên Thù, hắn đảo mắt một lượt từ trên xuống dưới.

Càng nhìn, thần sắc hắn càng trở nên khó coi.

“Mộ Thiên Thù”. - Sau cùng, hắn trầm giọng chất vấn – “Ngươi rất nghèo sao?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.