“Yếu”.
Yếu sao? Xem ra cô gái này đúng là đang khinh thị ta.
Nghĩ vậy, Vương Chi cũng không còn giữ ý định nhẹ nhàng mà đánh nữa. Lại nói, dù hắn có muốn nhẹ nhàng thì người ta cũng vẫn sẽ mạnh tay như thường đấy. Minh chứng là ngay lúc này, đối phương đã lại giáng xuống đầu hắn một cước uy lực khủng khiếp, trộm nghĩ nếu là một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng bình thường gặp phải cũng chỉ có thể nhượng bộ thoái lui.
Đáng tiếc Vương Chi lại không phải tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng bình thường. Tu vi của hắn chính thị là Linh châu đệ ngũ trọng. Còn thực lực của hắn… dù là tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng bình thường hắn cũng đủ sức để chiến một trận!
Bây giờ, trước mặt các đệ tử khác cùng vị cốc chủ Hỏa Y Tiên Tử Mai Diễm Phương kia, hắn đương nhiên sẽ không xuất sử quá nhiều thủ đoạn, tuy nhiên, nếu dùng ít quá thì cũng chẳng thích hợp tí nào, trái lại còn khiến bản thân bị xem nhẹ, mà điều này thì đi ngược lại với mục đích của hắn.
Người ta chẳng phải là muốn xem qua tư cách của hắn sao?
Vậy thì… cho nàng nhìn một chút đi.
“Ba!”.
Lại là một cú va chạm, giữa tay và chân, giữa Vương Chi và Mai Tiểu Đóa.
Có điều, nếu vừa rồi Vương Chi đã lập tức bị đánh bay thì lần này, một tấc hắn cũng không nhích!
Kết quả này ngay lập tức khiến cho mọi người chú ý. Chỉ là… nó chẳng làm cho Mai Tiểu Đóa bận tâm lắm.
“Tiếp”.
Vẫn cái giọng êm tai nhưng gãy gọn đó.
Mai Tiểu Đóa thu chân, nhưng là ngay tức khắc, chân bên kia đã lại quét tới và uy lực của nó thì… mạnh hơn vừa rồi gấp bội!
“Ba!”.
Tiếp tục thêm một cú đá nữa.
“Ba!”.
Lại thêm một cước.
“Ba!”.
…
“Ba!”.
“Ba!”.
…
Liên tiếp là những cái chân lướt tới, quét ngang rồi lại bổ dọc, toàn bộ đều nhắm vào một mục tiêu duy nhất: đầu của Vương Chi.
Những cú đá kia, chúng thật sự là rất mạnh. Không chỉ đơn thuần là linh lực mà còn đến từ một loại lực lượng khác nữa: lực lượng của nhục thân. Mai Tiểu Đóa… cơ thể nàng ta thật chẳng khác gì một yêu thú cao cấp cả, cứng rắn và mạnh mẽ tới nỗi làm cho đối thủ của nàng là Vương Chi cũng phải âm thầm hít hà mấy ngụm.
Đương nhiên là không phải vì hắn sợ. Hắn chỉ là… tê. Hai cánh tay hắn, tại những vị trí tiếp xúc với đôi chân của Mai Tiểu Đóa, chúng đang khá là ê ẩm đấy. Thậm chí hiện giờ, người hắn cũng đã bị đối phương ép lui cả một đoạn dài rồi.
“Cô gái này đến cùng là nhân loại hay vẫn là yêu thú chứ”.
Ngón tay liên tục co duỗi để xoa dịu “nỗi đau”, Vương Chi không tự chủ mà quan sát kỹ Mai Tiểu Đóa hơn.
Dáng người nhỏ nhắn, gương mặt non nớt, tay chân thon thả,… Mai Tiểu Đóa này so với Tiểu Kiều cũng có nét tương tự đấy. Khí chất của cả hai đều ẩn hiện sự thanh thuần trong sáng…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Kiều của hắn là một thiếu nữ chân yếu tay mềm, rất hiền lành, dễ mến, ghét bạo lực, trong khi cô gái này thì sao?
Tay đích xác là chưa biết chứ còn chân thì… cứng hơn cả sắt thép nữa a. Hơn nữa xem bộ dáng của nàng thì mười phần đến chín, khẳng định chẳng phải hạng người yêu hòa bình gì lắm.
Trong khi Vương Chi đang ngầm đánh giá bên kia thì bên này, Mai Tiểu Đóa cũng đang âm thầm quan sát hắn.
Thật lòng mà nói thì những cú đá vừa rồi của nàng cũng chưa phải là toàn lực, bất quá chỉ mới năm thành mà thôi. Nhưng dù là vậy thì đối với một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng cũng đã đủ chật vật rồi. Nên nhớ là từ nãy giờ, đối phương còn chưa xuất ra pháp khí hay thuật pháp nào cả. Tay không đối chiến, đón đỡ hơn hai mươi cú đá liên tiếp của nàng mà vẫn còn đứng vững, đáng nói là lại còn đang trong tình trạng bị thương. Mặc dù thương tích có vẻ chẳng nghiêm trọng nhưng thân thể hẳn là cũng có ít nhiều ảnh hưởng…
“Ta sẽ mạnh hơn”.
Mặc kệ Vương Chi có hiểu được câu nói đã bị lược bỏ một vài từ quan trọng của mình hay không, Mai Tiểu Đóa tiếp lời:
“Ngươi cẩn thận”.