Phù Thiên Ký

Chương 87: Chương 87: Sư Huynh?




...

Sau một hồi quan sát kỹ lưỡng, Ni Na nhìn Vương Chi, giọng nghiêm túc:

“Ngươi thấy thế nào?“.

Hơi trầm ngâm, Vương Chi nhận xét: “Đây là máu người“.

“Thì ta có bảo nó là máu yêu thú đâu. Ý ta hỏi là ngươi có suy đoán gì?“.

“Ừm, ta nghĩ người này đang bị trọng thương“.

Chỉ tay về một nơi cách đó không xa, Vương Chi nói tiếp: “Ngươi nhìn xem, đằng kia cũng có vết máu lưu lại. Ở Mê Linh Chi Địa tràn ngập yêu thú này, nếu không phải bất đắc dĩ thì ta tin chẳng ai muốn lưu lại dấu vết như thế đâu“.

“Biết đâu người kia chỉ bị thương nhẹ nhưng do tình huống cấp bách nào đó nên mới để lại dấu vết thì sao“.

“Nhưng khả năng đó không cao lắm. Dù sao thì ta vẫn nghĩ là người kia đang bị trọng thương. Trực giác mách bảo ta như vậy“.

“Trực giác?“. - Ni Na chẳng mấy tin tưởng - “Vậy ngươi hỏi cái trực giác của ngươi xem người kia là nam hay nữ“.

“Là nam“.

“Đoán mò“.

...

Qua thêm một đỗi, khi đám người Hoàng Nữ Tú Anh từ phía sau đi tới, trông thấy hai người Vương Chi và Ni Na đang ngồi bàn tán thì không khỏi ngờ vực. Hà Linh là người đầu tiên chạy tới.

“Ni Na sư tỷ, hai ngươi ngồi ở đây làm gì vậy?“.

Ni Na chỉ tay xuống vết máu nọ, bảo: “Vì cái này“.

“Là máu người sao?“. - Hoàng Nữ Tú Anh chen vào.

Đáp lại là cái gật đầu của Vương Chi: “Ta nghĩ hắn đang bị trọng thương“.

“Chỉ là suy đoán của hắn thôi“. - Như sợ bị hiểu lầm, Ni Na bổ sung thêm. Kế đó, nàng nói tiếp: “Các ngươi đã tới đủ rồi thì cho ý kiến đi. Các ngươi thấy chúng ta có nên lần theo dấu vết để tìm kiếm người này không?“.

Trầm ngâm một lúc, rốt cuộc thì Hoàng Nữ Tú Anh là người đầu tiên đưa ra ý kiến:

“Ta nghĩ là không nên“.

Lướt qua những ánh mắt đang đổ dồn vào mình, nàng phân tích: “Chúng ta không biết thân phận đối phương. Hắn có thể là người của tông môn nào đấy, cũng có thể là một tán tu, một người tốt hoặc cũng lại có thể là kẻ xấu. Ngoài thân phận, thực lực của hắn cũng là một ẩn số. Huống hồ việc hắn có thật sự bị trọng thương hay không chúng ta vẫn chưa thể rõ được“.

Thoáng nghĩ ngợi, Ni Na gật gù: “Tú Anh nói không sai. Quả thật hiện giờ chúng ta chẳng biết gì về đối phương cả“.

Nàng nhìn sang mấy người Hà Khương, Cao Cường, hỏi: “Các ngươi nghĩ sao?“.

“Ta tán đồng với ý kiến của Tú Anh sư muội. Chúng ta cũng không phải có ý đồ gì với người kia, dù đối phương có là loại người nào thì chúng ta đều chẳng được lợi gì khi tìm ra y“. - Hà Khương nói nói.

Kế bên, Cao Cường tiếp lời: “Hà Khương nói phải. Ta thấy chúng ta cứ nên bỏ qua“.

“Ta cũng nghĩ là nên bỏ qua“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.