Đứng trước đôi mắt đáng sợ kia của Lăng Mị, Vương Chi bất giác thụt lùi ra sau mấy bước. Hắn biết là mình đã nói một câu không nên nói, kết quả là lại một lần nữa, hắn chọc cho sư phụ tức giận. Hắn tin chắc bản thân sắp phải đón nhận một sự trừng phạt từ sư phụ mình, nhất là khi nàng đã lôi cục gạch kia ra.
Lần này thì Vương Chi chẳng mở miệng cầu xin tha thứ nữa. Hắn cảm thấy nó không có tác dụng đối với vị sư phụ bất lương của mình lắm, huống hồ gì đây lại còn là do hắn tự mình chuốc lấy.
“Thôi thì bị gõ thêm một lần nữa vậy“.
Giữa lúc Vương Chi đã sẵn sàng để đón nhận “đòn roi” của Lăng Mị thì nàng lại không ra tay mà bảo:
“Cầm lấy“.
Nhìn cục gạch Lăng Mị vừa đưa qua cho mình, gương mặt co rúm, Vương Chi hỏi:
“Sư phụ, ta... ta phải tự mình ra tay sao?“.
“Ừ“.
“Nhưng mà...“.
“Không nhưng nhị gì cả“.
Bị Lăng Mị thẳng thừng gạt bỏ, Vương Chi nào còn dám ý kiến ý cò gì nữa. Cầm lấy cục gạch, mặt mếu máo, hắn giơ cục gạch lên và...
“Cốp!“.
Hít hà...!
Ném “hung khí” xuống đất, Vương Chi vừa ôm đầu vừa rên rỉ, âm thanh nghe sao mà nghẹn khuất.
Bênh cạnh hắn, Lăng Mị trố mắt ra mà hỏi:
“Vương Chi, ngươi... ngươi có bệnh hả?“.
Có bệnh?
Cố kìm nén “nỗi đau”, Vương Chi ngước mặt lên, mở miệng đính chính:
“Ta không có bệnh. Ta rất bình thường“.
“Vậy tại sao vừa rồi ngươi lại tự dùng cục đá kia đập lên đầu mình?“.
Tại sao ư? Nếu hiện giờ tu vi của Vương Chi cao hơn Lăng Mị thì khẳng định hắn sẽ chẳng chút do dự mà cầm cục gạch kia gõ cho nàng mấy cái, kể cả nàng có là sư phụ của hắn đi nữa. Rõ ràng là mới vừa nãy nàng đã đưa cục gạch cho rồi bảo hắn tự mình ra tay, ấy vậy mà giờ, khi hắn đã tự xử mình xong thì nàng lại ra vẻ ngạc nhiên nói là hắn có bệnh. Đây đúng là hiếp người quá đáng mà.
Hít một hơi thật sâu, Vương Chi cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi lại:
“Vừa rồi chẳng phải người đã bảo ta tự mình làm đấy sao?“.
Mặc dù đã rất kiềm chế nhưng không khó để nghe ra một chút cộc cằn trong ngữ điệu của Vương Chi. Tuy nhiên, Lăng Mị chẳng mấy để ý lắm. Nàng bày ra bộ dáng vô tội, nói: