Sau một hồi đánh đập chán chê, tiểu cô nương rốt cuộc cũng chịu dừng tay. Vừa nhét hình nhân Lăng Mị vào áo, cô bé vừa hậm hực:
“Hừ! Ngươi cứ đợi đấy! Ta mà lớn lên được thì nhất định sẽ cho ngươi biết tay!“.
Nói đoạn, cô bé liếc sang nhìn hình nhân còn lại, oán trách:
“Còn Vương Chi ngươi nữa, ngươi cũng rất là xấu xa có biết không?“.
“Lúc còn chưa biến thành người thì cứ xách cổ người ta lên hoài à, ngươi không biết như vậy gọi là ngược đãi yêu thú sao? Thân thể người ta vốn là nhỏ bé mong manh, ngươi phải dịu dàng từ tốn chứ?“.
“Nếu chỉ bấy nhiêu thì thôi cũng kệ, ta là yêu thú rộng lượng, có thể không tính toán với ngươi. Nhưng là tại sao ngươi lại bỏ ta ở đây rồi một mình rời đi hả?!“.
Càng nghĩ tiểu cô nương lại càng bực bội, thế là một lần nữa, cô bé đưa tay cầm lấy chiếc giày...
Trong lúc cô bé còn đang chần chừ thì một giọng nữ nhân đột ngột cất lên:
“Sao không đập xuống?“.
Nghe được giọng nói kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương tức thì biến đổi. Tuy nhiên rất nhanh, cô bé đã đem nó giấu đi. Nặn ra một nụ cười khả ái, cô bé quay mặt lại, mở miệng:
“Lăng Mị tỷ, tỷ đến hồi nào vậy?“.
Đối diện, Lăng Mị cũng tươi cười đáp lại:
“Từ khi kẻ nào đó bắt đầu xách giày đập lên mặt ta a“.
Tròng mắt khẽ đảo, cô bé thay “kẻ nào đó” nói hộ:
“Lăng Mị tỷ, ta nghĩ hẳn là hiểu lầm thôi. Ừm, chắc tại người ta muốn giúp tỷ đập tan xúi quẩy hay gì đó ấy mà“.
“Ồ, sao ta lại không biết trên đời còn có loại yêu thuật này nhỉ?“.
“Tu đạo giới có nhiều loại pháp thuật như vậy, tỷ làm sao mà biết hết được chứ“.
Cô bé cười giả lả, nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Lăng Mị tỷ, tỷ kiếm ta có chuyện gì vậy?“.
“À, cũng không có gì, chỉ là bệnh cũ sắp tái phát cho nên...“.
Chẳng đợi Lăng Mị nói xong, “Soạt” một tiếng, cô bé lập tức xoay đầu bỏ chạy.
Thấy thế, Lăng Mị không khỏi bất mãn: “Chạy cái gì chứ? Ta cũng đâu có ăn thịt ngươi“.
Hừ nhẹ một tiếng, nàng hóa thành một đạo linh quang đuổi theo.
...
Vài phút sau.
“Lăng Mị tỷ, ngươi nắm áo người ta làm gì? Mau thả ta xuống đi!“.
“Tiểu Đinh Đang, thả xuống ngươi lại chạy mất thì làm sao. Không được đâu“.
“Vậy chứ tỷ bắt ta lại làm cái gì?“.
“Thì chữa bệnh cho ta chứ làm gì“.
Nghe đối phương đáp tỉnh bơ như vậy, Tiểu Đinh Đang bất lực la lên:
“Nhưng ta không có muốn a!“.