Ở Portland, có kẻ nào dám đứng trước mặt Nhện Đen nàng mà gọi hai chữ “ngực lớn” chứ? Ai không biết nàng rất ghét bị gọi như vậy...
Có điều... Ở đây không phải Portland! Chỗ này cũng chẳng phải nước Mỹ! Chẳng phải Địa cầu!
Nó là một thế giới khác! Một thế giới mà nàng chỉ nghĩ nó tồn tại trong mấy câu chuyện viễn tưởng!
Nhưng... nó là viễn tưởng sao?
Không. Nó là sự thật và nó đang tồn tại ngay trước mắt nàng. Trong cái thế giới kỳ lạ này, điều đầu tiên làm nàng ấn tượng nhất là “phù thủy“. Đâu đâu cũng có. Kể chi cho xa, hiện giờ cũng có vài tên phù thủy đang đứng đối diện với nàng đây. Đáng nói hơn là trong số đó, có một kẻ đáng ghét cứ luôn miệng gọi nàng là “ngực lớn“.
Đây rõ ràng là đang muốn kiếm chuyện mà!
Khuôn mặt hồng lên thấy rõ, Ni Na hướng “kẻ đáng ghét” kia phát ra lời cảnh báo:
“Vương Chi, ngươi nếu còn dám gọi ta là ngực lớn một lần nữa thì đảm bảo ngươi sẽ phải hối hận“.
Có lẽ ý thức được bản thân đã làm cho Ni Na tức giận, Vương Chi nhận sai:
“Xin lỗi, vậy để ta sửa lại. Ngươi không cho gọi là ngực lớn nữa...“.
Sau một thoáng trầm ngâm ngắn ngủi, Vương Chi nói tiếp: “Ừm, vậy ta gọi ngươi là ngực dưa hấu nhé“.
Trong số các loại trái cây hắn từng ăn thì hình như chỉ có dưa hấu mới đủ vốn liếng để so với bộ ngực của nàng a.
Vương Chi càng ngẫm thì càng thấy hình tượng dưa hấu kia quả là rất hợp, tiếc rằng Ni Na lại không cho là vậy.
Cái gì chứ? Ngực dưa hấu?
Nàng cũng đâu phải đi quảng cáo trái cây!
Ném cho Vương Chi một cặp mắt hình viên đạn, Ni Na quát: “Không được dùng ngực để gọi ta!“.
“Vậy... vậy ta gọi ngươi là dưa hấu được không?“.
“Fuck you!!“.
“Fuck you? Nó là cái gì?“.
“Shit!!!“.
...
...
Sau một hồi lời qua tiếng lại, rốt cuộc màn chào hỏi của Vương Chi và Ni Na cũng kết thúc. Chỉ là... nó khá tệ. Đến mức nào ư? Suýt có đánh nhau. Người ra tay trước hiển nhiên là Ni Na. Nàng thật sự rất tức giận. Thậm chí ngay lúc này, mặc dù đã bị Lăng Tố ngăn cản nhưng trong lòng nàng vẫn còn đang rất ấm ức.