...
Hoàng Nữ Tú Anh im lặng, Lăng Tố nhất thời cũng chẳng biết an ủi thế nào. Nàng không giỏi vỗ về người khác lắm.
Qua hồi lâu, Hoàng Nữ Tú Anh đột nhiên hỏi:
“Sư phụ, người cảm thấy Vương sư đệ thế nào?“.
“Vương Chi?“. - Lăng Tố nghi hoặc - “Tú Anh, sao bỗng dưng lại đề cập đến hắn?“.
“Cũng không có gì, chỉ là con sực nhớ đến đệ ấy thôi. Sư phụ, người không thấy đệ ấy rất kỳ lạ sao?“.
“Ý con muốn nói là?“.
“Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công“. - Hoàng Nữ Tú Anh trình bày - “Sư phụ từng nói qua là bộ công pháp này rất khó luyện, chưa vội nói đến tâm pháp mà chỉ riêng những tuyệt kỹ bên trong cũng đủ khiến người hao tâm tốn trí rồi, thế nhưng Vương sư đệ lại chỉ dùng một tháng thời gian để luyện thành nó...“.
Mặc dù Hoàng Nữ Tú Anh chưa nói hết ý nhưng bấy nhiêu cũng đủ để Lăng Tố hiểu rõ. Sau một thoáng trầm ngâm, nàng nhận xét: “Vương Chi kia, hắn đúng là rất kỳ lạ“.
“Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công gồm chín tầng và hai mươi mốt tuyệt kỹ gọi là nhị thập nhất sát. Nhị thập nhất sát uy lực kinh thiên, có thể nói gần như là vô địch cùng cấp. Tuy nhiên, nó thật sự là rất khó luyện. Về phần Vương Chi, hắn có thể luyện thành Lưu Tinh Chỉ - sát thứ nhất của nhị thập nhất sát - trong vòng một tháng, điều này quả thật đã nằm ngoài dự tính của ta. Công bằng mà xét thì tốc độ tu luyện của hắn có thể sánh ngang cả với những thiên tài của tu đạo giới, so với Vương Tuyết Nghi của Thiên Tuyền Phong cũng chẳng kém chút nào“.
Những điều Lăng Tố vừa nói, Hoàng Nữ Tú Anh đều biết. Nhưng chính vì biết nên nàng mới cảm thấy Vương Chi kỳ lạ, bởi lẽ tư chất của hắn vốn dĩ rất thấp. Để giải đáp nghi hoặc trong lòng, nàng chăm chú lắng nghe sư phụ mình nói tiếp.
“... Ta đã từng thăm dò qua, tư chất của hắn quả thật rất bình thường. Đan điền nhỏ hẹp, kinh mạch yếu ớt, đích thị là trở ngại không nhỏ trong việc tu luyện. Hắn có thể dựa vào tư chất bình thường ấy của mình mà luyện thành nhất sát trong thời gian một tháng ngắn ngủi, thú thật thì ngoài việc hắn có ngộ tính vượt trội hơn cả thiên tài thì ta không nghĩ ra được lý do nào khác nữa“.
Ngộ tính vượt trội hơn cả thiên tài?
Nghe tới đó, Hoàng Nữ Tú Anh không kiềm được suýt nữa đã bật cười. Vương sư đệ ngây ngô của nàng có ngộ tính, có trí tuệ cao như vậy ư? Tuy là hơi quá nhưng thú thật thì đánh chết nàng cũng thấy nó thiếu chân thực.
Quan sát thấy bộ dáng nửa cười nửa không kia, Lăng Tố há lại không hiểu suy nghĩ của đệ tử mình. Tuy nhiên, nàng chẳng trách cứ chút nào cả, bởi vì... ngay chính bản thân nàng cũng thấy nó thiếu chân thực. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng nàng kết luận:
“Chắc là ngộ tính của hắn đều dồn hết cho tu luyện“.
Cười mỉm, Hoàng Nữ Tú Anh tán đồng: “Con cũng nghĩ vậy“.
...
...