Phù Thiên Ký

Chương 250: Chương 250: Ý Nghĩ…




Trước cuộc chạm trán không mong đợi này, Tâm Lan theo bản năng nhanh chóng lùi lại.

Một, hai, còn chưa đến bước thứ ba thì nàng đã bị buộc phải dừng hẳn. Cơ thể nàng, nó không còn có thể di chuyển được nữa. Thậm chí ngay cả linh lực trong kinh mạch, đan điền cũng đột nhiên ngưng trệ, giống như bị một thứ gì đó bao lấy và khóa chặt toàn bộ.

“Cường giả!”.

Đó là ý niệm sau cùng hiện lên trong đầu Tâm Lan, trước khi nàng bị ai kia nhẹ nhàng búng lên trán, bất tỉnh nhân sự.

“Làm gì mà sợ hãi như thế chứ. Dung mạo của ta cũng đâu có tệ...”.

Khe khẽ lắc đầu, kẻ kia lấy từ trong không gian giới chỉ ra một cái túi nhỏ màu vàng, chúc miệng túi xuống, hô khẽ:

“Thu”.

Ngay tức khắc, Tâm Lan vốn đang nằm mê man dưới đất liền bị thu nhỏ lại, kế đấy thì bay vào bên trong chiếc túi.

“Ừm, phẩm cấp tuy là hơi thấp một chút nhưng dùng để nhốt người coi như cũng không quá tệ”.

Lấy ra thêm một sợi dây màu đỏ, kẻ kia vừa đem miệng túi buộc lại vừa thở dài tiếc nuối:

“Sử dụng Túi Càn Khôn này lại khiến mình nhớ tới bình hồ lô kia. Nếu pháp bảo đó còn mà nói...”.

Chẳng tốn bao nhiêu thời gian, kẻ kia cuối cùng đã buộc xong Túi Càn Khôn lại. Nàng nâng nó lên trước mặt, lắc nhẹ hai cái, nhỏ giọng:

“Tiểu muội muội, coi như ngươi xui xẻo đi”.

...

...

Trong khi ấy, tại một nơi khác cách đó không xa.

Cũng là một căn phòng. Bên trong hiện giờ đang có hai người, đúng hơn thì là hai nữ nhân, một lớn một nhỏ. Lớn thì kiều diễm mê người, đẹp đến nỗi làm người nhìn mà sinh lòng e ngại, thậm chí là sợ hãi. Trộm nghĩ dù là nữ nhân hay nam nhân, nếu chỉ là hạng phàm phu tục tử, hoặc là loại người tâm trí kém cỏi, đứng trước nàng, không bị hớp mất hồn phách thì chắc cũng si mê ái mộ... Nàng thật sự rất đẹp.

Tiên tử, thế gian chưa ai nhìn thấy. Nhưng quả nếu có tồn tại thì dung nhan bất quá chỉ đến thế là cùng.

Lớn là vậy, còn nhỏ, tiểu cô nương này cũng hết sức đáng yêu. Nhất là đôi mắt cô bé, nó to tròn và đen láy. Tiếc rằng... Bây giờ đôi mắt ấy lại không mấy lung linh nữa. Nó khá ảm đạm, bên trong cứ như thể đang có mây mù bao phủ, sương giăng bốn phía...

Cô bé hẳn là đang buồn.

...

Đại mỹ nhân cùng tiểu mỹ nhân, cả hai hiện đang ngồi chung một bàn, mỗi người một bên: Lớn bên đông, nhỏ bên tây, tâm sự lộ đầy qua nét mặt, trong đáy mắt...

Hai người bọn họ, chẳng ai nói với ai câu gì. Chỉ im lặng, đắm mình trong ưu tư.

Thật ra thì bọn họ đã ngồi như thế được một lúc rồi, khoảng nửa giờ, hoặc hơn một chút. Mọi ý nghĩ, hết thảy đều về một người: Vương Chi.

...

Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc thì một trong hai vị mỹ nhân nọ cũng có phản ứng.

“Ài... Tiểu Đinh Đang à, ngươi đừng như vầy nữa được không”.

Lăng Mị thu lại cánh tay đang chống cằm của mình, khuyên nhủ:

“Cái tên tiểu tử Vương Chi kia, hắn có điểm gì tốt chứ. Hắn không cần ngươi nữa thì thôi, việc gì ngươi phải vì hắn mà phiền muộn...”.

“Tiểu Đinh Đang, nghe ta nói này, Vương Chi, hắn chỉ là một tên xấu xa mà thôi, thật sự không xứng đáng với ngươi đâu”.

“Tiểu Đinh Đang à...”.

...

Mặc cho Lăng Mị có nói thế nào, khuyên bảo ra sao, từ đầu tới cuối Tiểu Đinh Đang đều không phản ứng. Cô bé chỉ ngồi đấy, trên ghế, ngã đầu lên bàn với ánh mắt vô hồn chẳng buồn chớp...

Bộ dáng ấy của cô bé, Lăng Mị thực sự không muốn nhìn chút nào hết. Nhưng nó đã lù lù trước mặt rồi, nàng có không muốn nhìn cũng không được.

Không thể làm ngơ lại chẳng giúp được gì, điều đó khiến Lăng Mị cảm thấy rất khó chịu. Mà đã khó chịu thì đương nhiên cần phải giải tỏa.

Và... Đối tượng phải hứng chịu cơn bực bội của nàng không ai khác, chính là Vương Chi.

Bằng một động tác thô lỗ, Lăng Mị đột ngột đứng phắt dậy, co chân đá bay chiếc ghế mới ngồi, vừa đi vừa nói:

“Hừ! Tất cả cũng đều tại cái tên Vương Chi chết tiệt đó!”.

“Ngày xưa ngu ngu đần đần là vậy, đáng yêu biết nhường nào, thế mà hôm nay lại biến thành một tên xấu xa vong ân phụ nghĩa, thậm chí ngay đến quá khứ cũng không thèm nhìn...”.

“Cái gì chứ? Ta không phải Vương Chi? Ngươi nhìn lầm?”.

“Lầm, lầm cái con khỉ! Ta và hắn đã sống chung bốn năm năm trời, đã từng ăn chung một con cá, uống chung một bình rượu, thậm chí là còn ngủ chung một động phủ nữa, trên người hắn có chỗ nào mà ta không biết chứ”.

“Lùi một bước, cứ cho là ta sai đi, nhưng còn Tiểu Đinh Đang ngươi...”.

Nhận ra mình lỡ miệng, Lăng Mị lập tức chuyển lời:

“Ngươi cũng thấy mà phải không, hồi ở Thiên Đan Phong ta đã chăm lo cho hắn cỡ nào, đã truyền dạy cho hắn biết bao nhiêu. Tâm trí đơn thuần của hắn, nếu không nhờ ta khai mở thì còn lâu hắn mới ngộ ra hàng đống chân lý vĩnh hằng bất biến... Ngay đến trộm đạo, gian đạo gì gì đó ta cũng tỉ mỉ dẫn đường cho hắn...”.

...

Mắng nhiếc, trách cứ một thôi một hồi, cuối cùng thì giọng cộc cằn của Lăng Mị cũng dịu xuống, nhỏ đi một cách khác thường.

“Vậy mà... Hắn đã bỏ lại ta ở Thiên Đan Phong, một mình rời đi”.

Cho tới hôm nay, tận giờ phút này, nàng cũng không làm sao hiểu được uẩn khúc bên trong.

Hai mươi lăm năm trước, rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với hắn?

Và từ đó đến nay, hắn lại trải qua những gì?

Vốn là một tiểu tử đơn thuần chân chất, thế mà giờ lại...

Lạnh lùng. Hờ hững. Và... Như còn có cả tang thương...

Cái khí chất vương mùi máu tanh ấy, nó hoàn toàn khác biệt với năm xưa. Thậm chí... Có lúc nàng còn nghĩ rằng hắn không phải Vương Chi, không phải đệ tử của nàng.

Đến cùng là hắn đã trải qua những chuyện gì?

Có thể hoàn toàn thay đổi một con người, những chuyện đó, chúng phải kinh khủng tới mức nào?

Lăng Mị thật cũng chẳng hiểu nỗi cảm xúc trong lòng mình hiện giờ. Là trách, là giận, buồn bã, tiếc nuối hay xót xa... Hẳn là mỗi cái một chút. Nó... Thật hỗn tạp.

Nàng không biết từ bao giờ, từ lúc nào mà mình lại dành nhiều tình cảm cho Vương Chi đến thế. Đáng lý ra nàng chỉ nên xem hắn là một món đồ để giải trí, để chơi đùa mới phải. Ý định ban đầu của nàng khi thu nhận hắn làm đệ tử chẳng phải là vậy ư?

Chuyện đời khó đoán, tình cảm lại càng không dễ kiểm soát. Lăng Mị nàng... Rốt cuộc thì vẫn chỉ là một con người sống trong thế giới vô thường này thôi...

“Giá như ta chưa từng biết hắn...”.

Thầm than một tiếng, Lăng Mị xoay người hướng về phía cửa sổ bước đi.

Sau vài bước chân, một quãng đường ngắn ngủi với thời gian lãng phí, ít nhiều, nàng đã đứng đấy, cạnh khung cửa.

Cánh tay thon khẽ nâng, sau một cái đẩy nhẹ, ánh trăng lập tức tràn vào.

Lăng Mị ngẩng đầu, dõi mắt nhìn lên.

...

“Nhân loại các ngươi thật kỳ lạ”.

Cũng tại khung cửa ấy, cách Lăng Mị chưa đầy hai bước chân, Na Trát đứng lẩm bẩm:

“Tại sao các ngươi lại thích nhìn trăng như vậy nhỉ? Ngươi cũng đâu phải phàm nhân bình thường...”.

Rõ ràng là đứng ngay bên cạnh, giọng cũng không quá nhỏ, thế mà Lăng Mị lại chẳng hề nhìn hay là nghe thấy chút gì. Điều này chỉ có thể được giải thích rằng: Na Trát đang sử dụng thuật pháp để ẩn mình.

Thực tế... Đúng là vậy.

Thật ra thì Na Trát đã tiến vào phòng được một lúc rồi, đủ sớm để nghe hết những lời mắng nhiếc, trách móc của Lăng Mị dành cho Vương Chi.

Đánh giá mà nàng dành cho Lăng Mị là:

“Thú vị”.

Phải, nàng cảm thấy Lăng Mị rất thú vị. Tính cách của đối phương khác hẳn những nữ tu có chút thân phận mà nàng từng gặp.

Và... Cũng chính vì một chút “thú vị” này mà trong QJz3zBB lòng nàng vừa mới nảy ra một ý nghĩ. Ngẫm kỹ thì nó khá là... Kỳ quặc. Theo khía cạnh nào đó thì nó có phần trái lẽ thường, ngược đạo lý, đảo trật tự...

Cái ý nghĩ, cái dự định ấy là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.