Phù Thương

Chương 12: Chương 12: Hài múa bale




Phù Lạc nhớ tới chính mình có xem qua tiểu thuyết xuyên qua, trong truyện có truyền thống nữ phối hợp diễn, một chốc ở cùng Hoàng Thượng kia của nàng, tóm lại là "Tạ chủ long ân."

Chính mình muốn hay không nói đi?

Nhìn về phía Long hiên đế vẻ mặt đầy tức giận, Phù Lạc biết chính mình nhất định không thể chết già."A a a a......" (thật hoài nghi toàn Hạm đạm hiên đều có thể nghe được tiếng nữ trư dâm đãng kêu a)

"Ngươi này tiểu mèo hoang."

"Ngươi này độc phụ."

"Ngươi này ác phụ."

Theo đó Phù Lạc điên cuồng vặn vẹo, không ngừng cắn xé da thịt trắng mịn của Long hiên đế, không ngừng dùng móng tay lưu lại ở trên lưng hắn những vết hoa ngân thật sâu, Long hiên đế quát mắng càng ngày càng nhiều.

Một giây trước khi ngất đi, Phù Lạc nghĩ rằng chẳng lẽ chính mình mới là cái kẻ cuồng ngược đãi kia, chứng kiến toàn bộ cuối cùng Phù Lạc thét chói tai "Cứu mạng".

Long hiên đế Hiên Áo tỉnh sau khi ngắm nhìn Phù Lạc yên tĩnh hít thở sâu mới đi ngủ. Thật lâu không có thư thái yên ổn ngủ như vậy, cho nên hắn so với Phù Lạc còn tỉnh trễ hơn.

Đang muốn rời giường, lại phát hiện hai tay không biết từ khi nào bị mảnh vải cột vào đầu giường, Phù Lạc tươi cười sáng lạn tràn ngập không có hảo ý.

Chỉ thấy nàng mềm nhẹ tiến đến nằm lên trên thân, nụ hoa trước ngực kiên đĩnh không ngừng co xát trong lồng ngực chính mình, cũng không có ý định dừng lại. Cặp đùi thon dài tuyết trắng lơ đãng gặp phải vật cực đại của chính mình liền lui bước.

Cặp tuyết lê trắng muốt cứ như vậy lắc lư phóng đại ở trước mặt, hắn vô số lần tưởng chạm đến cũng không thành, vô số lần tưởng cầm trụ được, lại bị nàng ngăn cản, trên mặt vẫn là 1 tia tươi cười xấu xa, đúng là một cái yêu tinh.

Nàng dùng đầu lưỡi linh hoạt khẽ hôn hắn một đường nghễnh ngãng, vành tai, liếm qua liếm lại, như có như không, cái động tác chết tiệt này như có như không.

Chiếc lưỡi nhỏ khẽ dừng lại bên môi, lưu lại không tha, chính là không chịu xâm nhập, chiếc lưỡi phấn hồng thần tiêm nhẹ điểm chút lên đôi môi Hiên Áo, ngẫu nhiên đùa giỡn hắn không chịu được cô đơn mà vươn đầu lưỡi, lại như thế nào cũng không chịu lưu lại chơi đùa.

Sau đó nàng lại dừng lại ở nơi nhạy cảm ướt sũng kia dừng lại, đầu ngón tay chải vuốt những sợi lông phía dưới, Hiên Áo thầm nhủ chính mình phải nhịn xuống, tuyệt đối không thể phát ra tiếng. Đôi môi của nàng thẳng đến phụ thượng trên hắn yếu ớt.

Nghe được Long hiên đế thô lệ khàn khàn thở dốc, Phù Lạc ngoạn càng thêm bất diệc nhạc hồ. Mị mắt như tơ cười, chăm chú nhìn Long hiên đế bị chà đạp yếu ớt, nghe hắn vong tình gầm nhẹ.

"Buông trẫm ra." Dã thú bị thương gầm nhẹ.

Đã thấy tiểu hồ ly Phù Lạc dường như cười duyên, đầu ngón trỏ ở bên môi lay động, ý bảo hắn không nên gấp gáp.

"Ngươi tên gì?" Giờ khắc này Phù Lạc quên hết tất cả ý nghĩ trả thù, cảm thấy giống như còn ở tại hiện đại, người với người là ngang hàng, có lẽ địa vị nữ nhân còn muốn thoáng hơn nhiều.

Không nói, tốt lắm, Phù Lạc lại gây xích mích với hắn (loại xích mích gì xin cả nhà đọc lại đoạn trên =.=), hai bàn tay lại càng vuốt ve mãnh liệt, nhịp độ cũng rất nhanh, im lặng nhìn hắn.

"Hiên Áo."

Nhìn thấy nàng cười gian, Hiên Áo mâu sắc càng thâm trầm kịch liệt

"Áo, Áo, Áo ~~" Phù Lạc ở bên tai hắn không ngừng nỉ non, đầu ngón tay không ngừng ở hắn trên người vẽ vẽ những vòng ướt sũng, châm từng ngọn từng ngọn hỏa diễm ham muốn.

Cuối cùng, cuối cùng, nàng ngoan ngoãn ngồi trên vật cực đại của chính mình, Hiên Áo cảm thấy chính mình vẫn là có thể tha thứ cho yêu tinh này.

Nhưng là, nhưng là.

Sau 1 chốc lát thư giãn nhanh chóng kia, nàng đình chỉ động tác, bứt ra đứng lên, tao nhã mặc vào áo ngủ.

Hướng ngoài cửa hô lên, "Vạn công công, có thể truyền bữa tối, tiến vào thay quần áo cho Hoàng Thượng đi."

Hiên Áo khẩu khí dập tắt, bất khả tư nghị, phẫn nộ không thể ngăn chặn ánh mắt cực nóng chứa ý đồ liền như vậy thuần hóa Phù Lạc, không lưu lại một tia dấu vết.

Vào phút chốc có tiếng bước vào cửa, Phù Lạc cởi khăn trói tay ra.

Phù Lạc đã muốn xuống khỏi giường, Phù Lạc tự cho là mọi sự không đáng lo, liền bị một trận cuồng phong cuốn vào trong giường, "Đi ra ngoài." Một tiếng rống giận kinh thiên động địa vang lên, khiến Phù Lạc vô cùng vô tận hối hận.

Nàng nghĩ tới quá trình, nhưng lại đoán sai kết cục.

Tiếng kêu thê lương ở Hạm đạm hiên vang lên trên không, thật lâu không suy giảm.

Sau một hồi, Phù Lạc phi thường khó coi bị Long hiên đế linh đến đình Nhị Các dùng bữa, sau đó lại thực đáng thương bị linh trở về trên giường.

Đêm hôm đó, thật là vô cùng thê thảm, thê lương bi tuyệt, Phù Lạc hồi lâu về sau nhớ tới đều phát run cùng hối hận, bởi vì hậu quả thật sự khó có thể thừa nhận cùng lâu dài.

Ngày kế.

"Công chúa, công chúa."

"Nương nương, nương nương."

Phù Lạc thống khổ mở hai mắt.

"Hôm nay là Quý phi nương nương hướng hội ngày."

Vì thế trên đường đi Khánh đồng cung liền thấy cảnh tượng hơn một hàng xe liễn vội vàng. Giữa mùa hè mà vẫn phải quấn những bộ quần áo dày kín mít không kẽ hở khiến Phù Lạc cảm thấy thật phiền toái, thiếu ngủ cực độ khiến hai mắt thâm đen lại, Phù Lạc cảm thấy, có lẽ hôm nay cũng là tại cái kế hoạch của hoàng đế kia, nếu không phải hắn sớm không sủng hạnh trễ không sủng hạnh, liền chọn ngày hôm qua, khiến nàng phải làm lụng vất vả như vậy.

Quả nhiên là quán quân a, thể lực tốt không tả xiết, kỹ thuật cũng tốt không phản đối.

Nhớ tới đêm qua hắn có một lần bức bách chính mình hèn mọn cầu xin hắn, liền hận nghiến răng nghiến lợi.

Lan hiền phi thốt ra một câu "Muội muội vất vả " với vô số đả kích ngấm ngầm hay công khai.

Sau những lời trào phúng này, còn phải chịu đựng vô số ong muỗi bàn bạc thanh thanh, Phù Lạc thật muốn té xỉu.

Không đến hướng hội kia quả thực chính là làm cho cả hậu cung mâu thuẫn gay cấn, đến đây hướng hội, mâu thuẫn cũng thực rất gay cấn.

Xưa nay luôn nắm chắc thắng lợi, Lan hiền phi đối thám tử báo đến tình huống bên trong Hạm đạm hiên cũng mặt nhăn nhăn mày, xem ra lúc này đây Long hiên đế thật sự đã vượt qua chừng mặc a.

Cho dù ban ngày té xỉu, Long hiên đế cũng không có buông tha Phù Lạc, ngày kế tiếp nàng nằm đến độ trời đen kịt, không có thiên lý, vô cùng thê thảm, 1 ngày thất vọng cùng đói bụng, một ngày một đêm lặp lại.

"A, Áo, Áo, Áo, ta cũng không dám nữa."

"Áo, van cầu ngươi."

"Áo, cho ta."

"Áo, buông tha ta."

Từ khi nàng gọi thẳng tên Long hiên đế, hắn sẽ bắt nàng ở trên giường gọi hắn như vậy.

Loại khổ hình này cực kỳ tàn ác, cực kỳ bi thảm chỉ đình chỉ khi biết được Ngọc thực quốc sử đoàn đem theo Viêm hạ đại quân khải hoàn hồi tin tức về kinh đô.

Đã nhiều ngày tâm tình Long hiên đế thập phần hảo, phi thường tốt, hảo tới trình độ nào đâu, ngẫu hứng đề cử ví dụ a.

Phù Lạc một ngày không cẩn thận nói lậu miệng, Hoàng Thượng hoan hỷ liền bỏ Ngụy tử mà đến Hạm đạm hiên.

Lại một ngày nàng không cẩn thận nói lậu miệng, Tĩnh tần liền ngoan ngoãn đến Hạm đạm hiên gảy 1 khúc đàn say lòng người, nhu tình như nước như vậy, phong tư khuynh thành, đáng tiếc Long hiên đế không có chút dao động. Điều này làm cho Phù Lạc cảm thấy có điểm nho nhỏ không bình thường, đối mặt mỹ nhân như vậy, không có ý tứ dao động, rất đáng sợ, rất không bình thường.

Lại một ngày nàng không cẩn thận nói lậu miệng, Long hiên đế cư nhiên tự mình vì nàng cúi chân niết bối.

Từ đó nàng rốt cuộc không lậu quá miệng, bởi vì hết thảy này làm cho nàng khoái cảm không hề chân thật, chỉ cảm thấy chân thật 1 cảm giác khủng bố.

"Công chúa, Hoàng Thượng mời ngươi đến Huyền ôn điện, tối nay Hoàng Thượng ở đó thiết yến khoản đãi sứ giả Ngọc thực quốc." Bích Diệp đang cầm nhất kiện quần áo đi đến.

Phù Lạc chọn chọn mi, ý bảo nàng giải thích.

"Đây là quần áo mà Hoàng Thượng sai người đưa tới."

Khi Phù Lạc mặc vào, mọi người ở đây kinh ngạc ngừng hô hấp. Y phục lấy chỉ bạc chế thành, dưới ánh trăng chiết xạ ra quang huy nhiều màu nhu hòa, dưới làn váy, lãng đãng gợn nhẹ như sóng thủy. Trên y phục còn đính nhiều hoàn bội rung động, mỗi bước chân là những tiếng leng keng như nước suối chảy, dễ nghe êm tai.

Vãn thượng cửu thiên phi tiên kế, sáp thượng đẹp đẽ quý giá tinh xảo cửu phượng kim bộ diêu, long nhãn đại trân châu chính cúi ngạch tâm, thủy tinh kính trung phù lạc tối nay tựa như quế cung hằng nga nhập phàm trần, không đúng thật mĩ, mĩ kinh tâm động phách, mĩ làm cho người ta tâm lạnh.

Như vậy đã là sủng ái cực hạn, có lẽ vì một đêm này đi. Phù Lạc nhớ tới hậu cung đồn đại, Hoàng Thượng là vì mượn Ngọc thực quốc quốc cảnh tấn công Thanh quân quốc mới cưới hai vị công chúa Ngọc thực quốc, cũng có thêm ân sủng.

Đại quân khải hoàn, Ngọc thực sử đoàn phóng quốc, sinh mệnh hai vị công chúa Ngọc thực quốc cũng đã tới thời khắc sáng lạn nhất không phải sao? Phù Lạc xoa xoa sa sút mịch dung nhan, hết thảy chẳng phải đã xong sao? Chính mình cư nhiên có không tha chi tâm, lấy cảm tình làm vũ khí, Long hiên đế này thật sự là rất đáng giận không phải sao?

Không nhớ rõ ai từng nói qua, một người đã chết có lẽ không phải thật sự đã chết, một người cảm tình đã chết mới là thật đã chết, Phù Lạc nắm chặt quyền, móng tay đâm sâu vào trong da thịt.

Bích Ngô vặn vẹo bẻ ngón ray ra, khẩn trương bôi dược."Nương nương ~~"

"Bản cung không có việc gì."

Tối nay vạn chúng chú ý Ngọc quý phi cùng Phù phi một trước một sau đi vào Huyền ôn điện. Cả hai tính chất nhìn giống nhau, kiểu dáng "Nguyệt hoa váy" thoáng cải biến, Ngọc quý phi trong mắt kinh ngạc cùng khinh thường. Phù Lạc là bi thương sáng tỏ, nguyên lai hết thảy với hắn mà nói thật sự không có ý nghĩa, từng nghĩ rằng xuyên qua đến đây cũng có lưu lại chút dấu vết trong lòng hắn, nhưng là xem ra chính mình thật là quá ngây thơ rồi.

"Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."Long hiên đế mặc tường vân bào màu hoàng kim Cửu Long, ngồi ở cao cao tại thượng, khuôn mặt dấu ở đằng sau chuỗi ngọc trên mũ miện khiến hết thảy nhìn không rõ.

"Hai vị ái phi bình thân."

Trong tiệc rượu Phù Lạc cùng Ngọc Dung phân tọa hai sườn Long hiên đế, còn lại tần phi chưa từng tham dự. Tòa trung hát vang diễm vũ, tiếng hoan hô truyện cười, Long hiên đế ngẫu nhiên mang ánh mắt ôn nhu, đáy lòng Phù Lạc cũng không ý kiến, chính là đờ đẫn chờ đại tiệc phô diễn này chấm dứt.

Ngọc thực quốc sứ giả hướng hai vị công chúa Ngọc Dung cùng Phù Lạc kính hiến lễ vật của quốc vương cùng vương hậu mang đến, đã được Viêm hạ hoàng đế phong thưởng thật lớn.

Một hồi tràn ngập ngôn ngữ ngoại giao trong tiệc tối làm cho người ta đần độn vô vị. Tối nay Long hiên đế triệu Ngọc quý phi thị tẩm, cải biến cục diện mấy ngày liền đến độc sủng Phù phi, rất nhanh mọi người liền ngửi được hướng gió biến hóa.

Ngày kế, Hoàng Thượng cho ngự hoa viên cương uẩn điện thiết yến phong thưởng binh lính khải hoàn, Lan hiền phi cùng Tĩnh tần đang ngồi, không thấy Ngọc quý phi cùng Phù phi. Đêm này, Tĩnh tần Lăng Nhã Phong thị tẩm, đến ngày thứ hai phong làm Tĩnh Tiệp dư.

Gió đêm phơ phất, sơ tinh lãng nguyệt, Phù Lạc tĩnh tọa ở phía sau viên, trăng rằm trường tư, "Chỉ mong nhân lâu dài, ngàn dặm cộng thiền quyên." Nhớ tới cố hương xa xôi, Phù Lạc không tự giác thốt ra ý niệm của người bị xuyên qua《 thủy điều ca đầu》. Tuy rằng lôi, nhưng quả thật là tác phẩm thiên cổ xuất sắc, thực thích hợp tâm tình hiện tại của Phù Lạc.

"Chỉ mong nhân lâu dài, ngàn dặm cộng thiền quyên. Hảo thi, Phù phi từ khi nào thì cũng thích thơ ca?"

Nghe được thanh âm gợi cảm quen thuộc kia, Phù Lạc đột nhiên quay đầu lại, có chút không tin nhìn Long hiên đế.

"Như thế nào, ái phi nhìn đến trẫm thực không vui sao?"

"Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng."

"Đây là ái phi chỉ thi sao?"

"Không phải, nô tì cũng là ngẫu nhiên nghe được."

"Tiếp thiên trì hoa sen sẽ mở, ái phi sao không liền nó làm thủ thi đâu?" Long hiên đế trong ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.

Điều này làm cho Phù Lạc nghĩ tới ngày ấy dạo ở ngự hoa viên, nhìn đến thân ảnh hoàng bào kia mà sợ tới mức chạy trốn. Hắn thấy ta sao? Hiện tại hồi tưởng khởi ngày ấy thật sự thực chật vật a, nếu thừa nhận là chính mình, chẳng lẽ không phải trên lưng mang tội bất kính nhìn thấy Hoàng Thượng mà không thi lễ sao, "Nô tì vô năng, tài sơ học thiển, nhiễu Hoàng Thượng nhã hứng."

Long hiên đế hai tròng mắt đen như mực hiện lên một tia thất vọng, lại hiện lên một tia may mắn.

Lại là một đêm liều chết. Phù lạc cuối cùng có thể cùng soái ca hưởng thụ vài ngày lý tưởng, tận tình, thực sự điểm hoa mẫu đơn hạ tử bi dũng. Đối với Long hiên đế lại không biết vì sao, tạm thời quy kết vì tinh lực quá thừa đi.

Ngày kế tiếp, Phù Lạc vẫn là đã từng độc sủng lục cung, nhất thời nổi bật vô cùng, lâu ngày Phù Lạc chính mình đều phải cảm thấy Hoàng Thượng là thật sủng ái chính mình.

"Công chúa, Hoàng Thượng mời ngươi chuẩn bị một chút, chút nữa sẽ lên thuyền rồng dạo đêm ở thiên hồ."

Dạo thiên hồ, là hồ lớn nhất trong hoàng cung Viêm hạ, mặt hồ bề rộng chừng hơn mười mẫu, bóng đêm xuống, vô số ánh sao khinh dạng lấp lánh, chiếu rọi xa xa mông lung chỉ thấy hình dáng núi nhỏ, có khác hương vị nơi Giang Nam sơn thủy.

Ngẫu nhiên nhắc tới muốn đêm dạo thiên hồ, không thể tưởng được Long hiên đế cư nhiên ghi tạc trong lòng, tâm Phù Lạc không tự chủ được xuất hiện tia ngọt ngào.

Quần áo phấn váy bao vây, nghiễm nhiên được dạo trên thiên hồ xinh đẹp nhất sáng chói nhất, tiểu thái giám cẩn thận phù Phù Lạc đi qua thượng thuyền rồng.

"Hoàng Thượng tối nay thật hưng phấn a."

"Trẫm chính là đột nhiên nhớ tới ái phi nói qua muốn đêm dạo thiên hồ."

Nghiêng người đưa tay khẽ chạm vào nước hồ, vi lạnh sảng khoái, nhất thời hưng trí nổi lên, thoát hài thả một đôi chân bạch ngọc vào trong nước, bừa bãi vùng vẫy.

Thái giám ở bên đã sớm không dám nhìn, Long hiên đế ý bảo hạ nhân đều lui xuống.

Long hiên đế theo sau lưng nhẹ nhàng ôm Phù Lạc, "Cẩn thận cảm lạnh, đứng lên đi."

Hắn cúi xuống, lẳng lặng đi giầy vào cho Phù Lạc, làm cho Phù Lạc thụ sủng nhược kinh. Nhớ tới Trương Vô Kỵ thoát hài của Triệu Mẫn, nhất thoát đính ước, tối nay Phù Lạc cảm thấy nam tử đi hài cho nữ tử, hiệu quả khả năng so với cởi giày rất tốt a.

Phù Lạc ôn nhu quyến rũ cười, kéo tay Long hiên đế đi vào thuyền rồng thủ bộ, nhẹ nhàng rúc vào trong lòng hắn, ban đêm như vậy, nhìn lên tinh thuần bầu trời đêm, hô hấp không khí ngọt ngào, Phù Lạc không tự chủ triệt tâm phòng bị, lần đầu tiên tình yêu của hắn, tại đây trong cái cung này không có tình yêu sinh tồn, thật sự là sống không bằng chết.

Long hiên đế giống như cảm giác được nàng đột nhiên yếu ớt cùng nhu tình, ôm tay nàng căng thẳng, hai người liền lặng im như vậy.

Nếu thời gian có thể dừng lại ở nơi này, hết thảy phải hoàn mỹ cỡ nào a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.