Phù Thương

Chương 1: Chương 1: Mộng nhập phi phi




Phù lạc mơ mơ màng màng xoay người, theo thói quen cánh tay vung loạn, đau. Mở to mắt thì thấy, chính là cư nhiên bên người có một người nam nhân đang ngủ.

Một cái nhìn thoáng qua cũng khiến người ta liền luyến tiếc nháy mắt nam nhân. Hai mươi mấy năm qua, Phù Lạc coi như là duyệt vô số nam nhân, nhưng là bọn họ cùng với nam nhân này liền như Thương Sơn chi so với con kiến, không thể so sánh nổi.

Hắn, mày kiếm mắt sáng (tuy rằng hắn nhắm mắt ngủ, nhưng là Phù Lạc trực giác có thể khẳng định rằng ánh mắt của hắn nhất định thực kinh diễm) hắn, mũi cao thẳng tắp, hắn, thần nhược đồ đan, hắn, da trắng nõn nà. Vụng trộm vạch chăn của hắn ra, áo ngủ màu vàng kim, cổ áo đại sưởng, lộ ra cơ ngực co dãn mà rắn chắc (tác giả: ngươi làm sao mà biết có co dãn? Lạc lạc: bổn, ta đương nhiên dung tay kiểm tra a.) Phù Lạc trà trà nước miếng, cái loại tuyệt phẩm mĩ nam này thật sự là chỉ có trong mộng a, nhân gian thế nào cũng không nhìn thấy a.

Phù Lạc hai mươi mấy năm qua lần đầu tiên nhìn thấy mĩ nam a, dù là nằm mơ, Phù Lạc nhãn tình sáng lên, món ngon mỹ vị như vậy không nhấm nháp một chút chẳng phải là đáng tiếc sao.

Phù lạc run rẩy lấy tay học theo ở A phiến lý mà nhẹ nhàng vuốt ve lông mi hắn, lại đến ánh mắt hắn, cái mũi, môi. Đột nhiên Phù Lạc cảm thấy trước mắt hàn quang chợt lóe, hảo lãnh. Mĩ nam mở mắt, ánh mắt hắn quả nhiên rất được, thâm thúy u lam như đêm khuya đại hải, lạnh như băng lạnh cũng có thể như đêm khuya đại hải đi. Đợi chút, Phù Lạc giống như thấy được tia chán ghét trong ánh mắt kia, làm cái gì máy bay a, ngươi bất quá là trong mộng nhân bổn tiểu thư, ta mới là người tạo ra ngươi a, cư nhiên giương ra ánh mắt ấy. Phù lạc căm giận dùng hai tay ép chặt khuôn mặt nam nhân, nhìn trên mặt hắn không lộ ra bất kì biểu tình thay đổi nào, Phù Lạc nổi lên cơn ác tâm, nhìn vào mắt hắn một chút, môi nhẹ nhàng áp lên đôi môi hắn, thần kỳ ấm áp, nhẹ nhàng trằn trọc, đầu lưỡi khinh xúc khiêu khích vành tai hắn, xương quai xanh hắn, ngón tay trên ti bào của hắn trượt xuống, vẫn trượt đến ~~~~

Chỉ nghe hắn thét lớn một tiếng, xoay người đem Phù Lạc áp đảo dưới thân, 1 trận mưa hôn rơi xuống, Phù Lạc trong lòng khẽ động, làm cho bão táp tới càng mãnh liệt chút đi. Không nghĩ tới ngày thường ra vẻ đạo mạo, tự phong Phù Lạc thanh cao, dĩ nhiên là không hơn không kém cái đại sắc nữ. Phù lạc ở trong lòng âm thầm khách sáo chính mình một chút, nhưng là kìm lòng không đậu khom người đón ý nói hùa hắn, quyến rũ vặn vẹo, mị hoặc, dù sao chính là A phiến lý nữ nhân vật, nàng đều đem hết khả năng có thể dùng tới, nhược là mộng, tự nhiên muốn nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa khỏi phụ tuyệt sắc mộng xuân suốt hai mươi năm không gặp mới đúng.

Nghe được hô hấp hắn dần dần biến đổi, nghe được hắn kìm lòng không được, Phù Lạc cảm thấy cả người, cái loại cảm giác này như mây đoan, như đáy biển, chỉ nguyện từng khắc từng khắc không ngừng. Hắn luật động càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dã man, cuối cùng Phù Lạc phải hét lên "Cứu mạng a…" lẫn trong tiếng đạt đến bờ bến sung sướng.

Bị mệt đến sức cùng lực kiệt Phù Lạc mơ mơ màng màng vừa muốn được ngủ, nhưng là nhất tưởng đến trận mộng xuân này hừng đông sẽ biến mất không dấu vết, nên tiếc nuối đòi mạng, loại này vô luận lực sát thương vẫn là sức chiến đấu của siêu cấp soái ca hừng đông đều biến mất không có, Phù Lạc ngoan cường nhẫn tâm, quyết định lại khiêu khích khởi nhiệt tình trong hắn.

Nguyên lai không chỉ có thời gian giống như bọt biển, tinh lực cũng có thể giống bọt biển a, Phù Lạc thành công khơi mào hắn lần thứ hai cùng lần thứ ba, thời điểm lần thứ tư Phù Lạc thật sự là không có tinh lực, chết ngất đi, cuối cùng trong một khắc ý thức là, hắn cũng quá mạnh đi.

"Công chúa, công chúa." thanh âm bình thường ở bên tai Phù Lạc vang lên ong ong như muỗi, do miệt mài quá độ hơn nữa giấc ngủ cực không đủ khiến Phù Lạc trong tai nghe qua quả thực là vô cùng oa táo.

"Mẹ, cho ta ngủ tiếp một lát mà." nói xong mà mơ hồ không rõ, lại đem chăn kéo lên chum kín đầu, nhưng cái giọng nhỏ kia không ngừng oa oa cất lên.

"Công chúa, công chúa, tỉnh, tỉnh." Phù Lạc cảm giác có người đang lay lay cánh tay của mình. Thật sự là không thể nhịn được nữa, Phù Lạc lập tức ngồi dậy, "Mẹ, người làm gì a, ta muốn đi ngủ." Do Phù Lạc không được ngủ, khẩu khí có thể nói là hoàn toàn không kiên nhẫn.

"Công chúa bớt giận." Người trước mặt liền quỳ xuống. Nhưng lại làm Phù Lạc dọa chết khiếp, chính mẹ mình lại trước mình quỳ xuống a, cũng không được a. Tập trung nhìn vào, như thế nào mẹ mình lại trở nên trẻ tuổi như vậy a, không đúng, không phải là mẹ, là một nữ tử trẻ tuổi xa lạ, ăn mặc chân như người cổ đại, vừa rồi nàng kêu mình cái gì mà "Công chúa." Cơn buồn ngủ của Phù Lạc nhất thời vơi đi một nửa.

"Ngươi, ngươi gọi ta là cái gì?"

"Công chúa, công chúa, Tiểu Lục cũng là bất đắc dĩ mới đánh thức công chúa, hôm nay là lần đầu, hẳn là phải đi thỉnh an Ngọc quý phi nương nương. Nô tỳ, nô tỳ sợ quý phi nương nương trách tội công chúa mới cả gan đánh thức công chúa". Nữ tử quỳ trước mắt sợ tới mức run run.

Phù Lạc tuy rằng nghe rõ lời của nàng, cũng không hiểu được có ý tứ gì."Cái gì quý phi nương nương a?"

"Công chúa." Nàng kia nhất thời làm cái ra dấu im lặng, "Cẩn thận tai vách mạch rừng. Công chúa dù không cam nguyện, nhưng dù sao Ngọc quý phi mới là thống lĩnh lục cung a."

Xem ra Tiểu Lục này hoàn toàn là hiểu lầm ý tứ Phù Lạc. Căn bản là ông nói gà bà nói vịt. Phù Lạc dùng sức nhéo nhéo chính đùi mình, "Ôi, nương của ta, ai" Cũng thật đau a, xem ra không phải nằm mơ, nha đầu cổ đại trước mắt này sẽ không là diễn kịch đi? Phù Lạc cẩn thận quan sát bốn phía.

Chính mình ngồi ở trên giường điêu khắc gỗ hoa, bốn phía là thâm tử trướng (Ruby đoán là trướng màu tím thẫm, k biết đúng k a), phía trước là ngăn cách vật sắc đỏ thẫm giữa tẩm gian và phòng ngoài, bên trái hẳn là cái bể bạch ngọc lớn, sa trướng màu lam rủ xuống ngăn cách, bên phải là cửa sổ, tuyệt đối dùng một loại giấy kia. Nơi này thật sự mĩ lệ làm cho người ta không dám gật bừa a, càng xem càng đau đầu.

Nhưng là trong phòng bài trí như vậy nhắc nhở Phù Lạc, tất cả những đồ đó đều là hàng thật giá thật quốc bảo ngàn xưa, là cái công ty dàn dựng kịch nào mà ó bút tích lớn như vậy.

Cúi đầu nhìn nhìn lại chính mình, không xem thì thôi, vừa thấy thật sự là hù chết chính mình, những dấu vết máu tụ xanh tím còn rõ trên cánh tay, đầy khắp người, bất an hoạt động đùi một chút, trời ơi, thật là đau, phía dưới lại càng đau, chẳng lẽ, chẳng lẽ tối hôm qua không phải nằm mơ, vẫn là mộng còn không có tỉnh, Phù Lạc không cam lòng lại kiểm tra chính mình một chút, đau, đau đến nước mắt phải rơi xuống.

"Hôm nay là ngày gì a?" Phù Lạc hỏi ra, chỉ sợ nghe được đáp án không muốn nghe a.

"Hồi công chúa, hôm nay là ngày 1 tháng ba Viêm Hạ Long Hiên năm thứ chín."

Cảm thán chính mình là đã xuyên qua, vẫn là mất quyền lực a, mất quyền lực tốt, đây là may mắn duy nhất của Phù Lạc, xem ra thi từ ca phú là có thể tùy tiện mượn, đây chính là nữ nhân vật chính mất trí nhớ a.

Phù Lạc dường như giống con rùa đen rụt đầu, lại chui vào ổ chăn, nhưng tính 1 giấc ngủ giải ngàn sầu, tỉnh lại có lẽ chính mình sẽ lại trở về.

"Công chúa, hôm nay, ngài còn có đi Khánh đồng cung hay không a?"

"Không đi, ngươi nói ta bị bệnh."

"Vậy có muốn thỉnh Hoàng Thượng đến xem người hay không a?"

"Không cần" Tiểu Lục nghe được Phù Lạc cự tuyệt cảm thấy có chút bất khả tư nghị, chủ tử gặp lại Hoàng Thượng nhưng là tưởng hết biện pháp, thường xuyên giả bệnh làm cho người ta phải đi thỉnh Hoàng Thượng, hôm nay không biết là làm sao vậy, cư nhiên không phải vì Hoàng Thượng mới giả bệnh.

Mà Phù Lạc tưởng là, dù hoàng đế lão cha đến xem mình, chính mình còn không phải bị chết nhanh hơn, không biết tối hôm qua cái khốc ca kia là ai, lẽ ra này hoàng cung hẳn là chỉ có hoàng đế là một thực nam nhân mà thôi a, chẳng lẽ hắn là hái hoa tặc, không đúng, không đúng không giống. Xem ra Phù Lạc là sai lầm rồi chính mình xuyên qua trở thành thân phận này. Nha đầu kia gọi mình là công chúa, cho nên bản thân tự nhiên nghĩ tới hoàng đế chính là cha mình, quý phi là chính mình mẹ kế. Công chúa, công chúa, chức danh thảm nhất thiên hạ, sao lại không để ta là hoàng hậu a, đúng là tác giả vô lương.

***

Viêm Hạ Long Hiên hoàng triều năm thứ chín, ngày 1 tháng ba, lâm triều.

Hôm nay Thánh Thượng Viêm Hạ hoàng triều Long Hiên đế Hiên Áo phá lệ lâm triều thượng. Tối hôm qua hương diễm lưu tinh làm cho Hiên Áo lúc này trở về chỗ cũ, nhớ tới chiếc lưỡi đinh hương kia nghịch ngợm mà mị hoặc chạy trên người chính mình, thân mình kia như thân xà vặn vẹo, như tơ bàn khuynh hướng cảm xúc thực làm cho người ta muốn ngừng mà không được, khóe miệng không cầm được phát ra một tia mỉm cười, nghĩ đến đây, Hiên Áo không khỏi thay đổi một chút thế ngồi che dấu sự không tự chủ ở hạ thân của chính mình. Đại thần bên dưới nhìn thấy Hoàng Thượng cư nhiên lộ ra tươi cười, càng bẩm tấu thêm hăng say. Nhưng là làm Hiên Áo trong khi hồi tưởng hình ảnh đến lúc dừng lại ở hình ảnh khuôn mặt nàng, nét mặt hắn nhất thời âm trầm, cư nhiên là khuôn mặt kia làm cho chính mình căm thù đến tận xương tuỷ, khinh bỉ cực độ nữ tử đó làm cho bản thân hắn như vậy trở về chỗ cũ.

Hoàng đế biến sắc, công bộ thượng thư vừa rồi còn đắc ý ba hoa tấu sự nay lại cảm thấy sợ hãi.

Hiên Áo vỗ tay vịn long ỷ "Vương Kim Khánh, ngươi cư nhiên còn dám hướng trẫm đòi tiền, một cái an hữu hà, trẫm cho ngươi bốn trăm vạn lượng bạc trắng tiến hành công trình trị thuỷ, nay không có công hiệu gì, ngươi cư nhiên còn dám hướng trẫm tiếp tục đòi tiền. Người tới, đưa hắn bắt giao hình bộ thẩm tra xử lí, hộ bộ cùng nhau giải quyết án này, trẫm muốn xem xem năm ngươi đều phạm cái gì?" Sau một chút tức giận, Hiên Áo lại bình tĩnh mở miệng, "Công bộ thượng thư chi chức tạm thời gác việc công bộ thị lang đại lại, trị an hữu hà thật tốt, nhược không Vương Kim Khánh chính là ví dụ cho ngươi."

Dưới bậc chúng thần đều run rẩy không dám gây ra tiếng động, sợ đối tượng kế tiếp khiến hoàng đế tức giận chính là chính mình.

Viêm Hạ Long Hiên năm thứ chín ngày 1 tháng ba, Khánh đồng cung.

Trong Khánh đồng cung Ngọc quý phi cùng phần đông phi tần đều đang chờ đợi Phù phi chậm chạp chưa tới, lại nghe đến người của Hạm đạm Hiên cung báo lại Phù phi nương nương thân mình khiếm an, hôm nay là không tới được. Toàn bộ Khánh đồng cung nhất thời giống như nồi cháo sôi trào, mọi người rốt cục tìm được chủ đề để nói rồi, mặc dù không dám đường đường chính chính nói với Ngọc quý phi, nhưng là âm lượng tuyệt đối là có thể làm cho Ngọc quý phi đứng đầu lục cung nghe thấy.

"Không thể tưởng được Hoàng Thượng ở Hạm Đạm Hiên ngủ lại một đêm, khiến cho Phù phi khí diễm kiêu ngạo đến loại tình trạng này a, cư nhiên ngay cả Quý phi nương nương hướng hội cũng dám không đến tham gia." Giáp bát quái phi tần nói.

"Cũng không phải là thôi, nàng vào cung đã hai năm, Hoàng Thượng cũng tối hôm qua mới ở Hạm Đạm Hiên ở lại qua đêm, nàng liền bừa bãi đến như vậy, ngày khác Hoàng Thượng lại ở Hạm Đạm Hiên ngủ lại, nàng chẳng phải là 1 bước lên giời sao."Ất bát quái phi tần nói.

"Tưởng nàng ngày thường điêu ngoa kiêu kì, hiện nay còn không biết như thế nào càng kiêu căng đâu, sau này vẫn là tị nàng một chút đi." Bính bát quái phi tần nói.

"Được rồi, đừng nói nữa, Phù phi muội muội không phải nói nàng hôm nay thân mình không tốt mới không thể tới sao?" Ghế trên bên trái Lan hiền phi nói chuyện. Đây chính là nữ nhân hiền lành có tiếng thứ nhất trong cung, phụ thân là đương triều Lại bộ thượng thư, có thể nói quyền cao chức trọng, mà nàng cũng là do chính thiếp cao quý sinh ra, thân phận có thể nói không giống bình thường, ngay cả cầm giữ hậu cung ngọc dong, Phù lạc nhị phi cũng không dám dễ dàng chọc nàng.

Lúc này xem lại sắc mặt Ngọc quý phi, mặc dù như ngày thường bình thường, nhưng ngón tay gõ nhanh kia đã tiết lộ tâm tư của nàng, Lan hiền phi trong mắt hiện lên một tia mừng thầm, còn có cái gì có thể so với việc địch nhân nội bộ đấu tranh làm cho người ta càng cao hứng bằng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.