Phù Thương

Chương 71: Chương 71: Tương tư không bằng quay đầu lại




[*Lần đầu tiên nghe thế thủ ca có lẽ là khoảng mười năm trước, lần đầu tiên chỉ cảm thấy rất tục, nhưng không bệnh. Khi viết đến chương cuối cùng của Phù Thương, ngẫu nhiên lại có cơ hội nghe khúc thủ ca này lần nữa, cảm xúc lập tức tràn đầy trong đầu. Khi đọc chương này, đừng ngại mà hãy lắng nghe một khúc ca nhé]

**************

Trở lại cuộc sống hiện đại, nàng khôi phục bình tĩnh như thường.

Sau khi phục hồi cơ thể,lại một lần nữa đầu lao vào giữa dòng người hiện đại, vì cuộc sống mà bôn ba.

Điều khác biệt duy nhất là, sức ăn của nàng càng lúc càng lớn,thẻ tín dụng quẹt càng ngày càng nhiều, mua sắm trở thành một thứ không thể thiếu trong cuộc sống

Đứng trên quảng trường vắng vẻ vào ban đêm, nghe thấy cửa hàng bên cạnh truyền đến tiếng ca.

"Nếu tất cả đều dựa vào duyên phận

Thì cần gì phải yêu một người tới điên dại

Điều đáng sợ là dù chia xa,nhưng tơ lòng vẫn khó mà cắt đứt

Bao buổi bình minh rồi hoàng hôn

Cho dù không hề rơi lệ thương tâm

Nhưng tâm hồn đêm khuya thường mộng mị

Mối tình thắm thiết

Đều đã mất theo hối hận

Nếu sớm biết yêu sẽ khiến con người tổn thương tới vậy

Tình sẽ khiến người ta khó dứt như vậy

Thì lúc trước đã không nên thật lòng

Nếu sớm biết giấc mộng không dài lâu

Biết tương tư không bằng quay đầu lại

Thì nay đã chẳng phải oán hận vì cách xa

Trừ phi đây chỉ là một trò chơi

Hồng trần mặc hắn thê lương

Ai có thể chặt đứt đoạn tình này?

Trừ phi đem thật lòng đặt sang một bên

Kiếp này tùy duyên tụ tán

Không oán không hối hận liệu có mấy người"

Nước mắt từ hai gò má chảy xuống cổ áo,nàng mới phát hiện ánh mắt kinh ngạc của người bên cạnh đang nhìn mình,lúc này lệ rơi đầy mặt.

Giống như hồng thuỷ trào dâng, rốt cuộc ức chế không được.

Khi nàng mở mắt ra, lại trông thấy không gian đáng nguyền rủa kia, thân ảnh như đoá Bạch Liên kia, điểm khác biệt là có một bóng hình mơ hồ phía sau nàng ta

"Là ngươi đem ta trở về sao?"

"Nếu không phải do ý niệm trong đầu ngươi thì ~~" _Liên Nguyệt trấn định đáp, lại khó nén chột dạ.

Phù Lạc đã học cách nhìn thẳng vào đối phương giống như Long Hiên đế

"Phải, là ta dùng vu thuật tìm kiếm ngươi, đến hôm nay mới cảm nhận được khí tức của ngươi." _Liên Nguyệt tự nhiên hào phóng thừa nhận.

"Vì sao?"

"Long Hiên đế lấy hồn phách của Hiên Nguyên [* Thái tổ] làm chìa khoá trao đổi." _Liên Nguyệt đáp,có một tia áy náy_ "Nhưng nếu ngươi không có ý niệm kia, ta cũng sẽ không cảm nhận được ngươi."

Phù Lạc chỉ có thể tự trách mình,lúc trước vì sao lại nhất thời xúc động, đem Phượng khóa long tâm đưa cho Liên Nguyệt.

"Ai nói ta muốn trở về?" Phù Lạc mạnh miệng.

"Vậy ngươi tự dưng lại cuồng mua sắm,cuồng ăn uống phải giải thích thế nào đây?"

"Là ta luyến tiếc phụ mẫu mình."

"Ta đã sớm sắp xếp hết cho ngươi rồi, hiện giờ ta được thiên đình cho trông coi việc xuyên qua tư cục trường, Hiên Nguyên là người phản xuyên nhập cư trái phép ở tư cục trường.Ta cho ngươi ký giấy thông hành vĩnh cửu này, ngươi có thể tự do lui tới hiện đại và Viêm Hạ hoàng triều." _Liên Nguyệt nịnh nọt dâng ra giấy thông hành.

Phù Lạc vừa nghe xong, cảm thấy phúc lợi đãi ngộ này cũng không tồi: "Nhưng ngươi còn phải giúp ta một việc, bằng không ta không đồng ý đâu."_ Lúc này không cò kè mặc cả, khi nào mới có cơ hội chứ

"Ngươi nói đi"

Hai nữ nhân nói thầm nửa ngày, đại ý là để Liên Nguyệt báo mộng cho Long Hiên đế, nói là trừ phi Long Hiên đế cả đời chỉ có một nữ nhân là Phù Lạc,nàng mới chân thành đáp lại.

Sợ bị thương tổn,thì tuyệt đối không thể tạo cơ hội cho nam nhân, phòng ngừa chu đáo mới là thượng sách.

Liên Nguyệt cảm thấy Phù Lạc quả là âm hiểm giả dối.

Khó trách người như Long Hiên đế suốt ngày muốn nắm giữ Phù Lạc trong tay, còn cam tâm tình nguyện đến tận đây cũng không buông tha.Một người dám lần tìm truyền nhân vu thuật của Viêm Hạ, một người dùng lý trí cò kè mặc cả với nàng,cả hai người này quả thật đều chẳng phải thiện nam tín nữ

Khi Phù Lạc tỉnh lại, liền nhìn thấy Long Hiên đế yên lặng nằm ở bên cạnh,hàng lông mi dài che khuất đi đôi mắt khiến người khác e sợ của hắn. Dường như cảm thấy bên người có động tĩnh, Long Hiên đế đột nhiên mở mắt.

Phù Lạc nhanh tay lẹ mắt đưa tay che đôi môi hắn,trước hết phải bịt miệng lại đã: "Đừng có mắng ta, đánh ta, khi dễ ta, không cho ta ăn cơm, bắt ta sao chép Thánh tổ gia huấn, nếu không thì~~"

Long Hiên đế không nói gì, chỉ thoát khỏi đôi tay của Phù Lạc, xoay người bước xuống giường, chuẩn bị lâm triều.

Phù Lạc bò xuống giường, vung bàn tay lên trước mặt Long Hiên đế: "Tỉnh lại, tỉnh lại đi, ngươi không phải đang nằm mơ đâu, ta thật sự đã trở lại rồi" _Phù lạc cho rằng,Long Hiên đế nhất định nghĩ hắn đang nằm mơ, nên mới không có phản ứng gì với nàng. Bằng không thì ít nhất cũng phải ôm ấp ngọt ngào cảm động trời đất, biểu đạt tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhất định phải hoa lệ cầu kỳ hơn cả tiểu thuyết của Quỳnh Dao chứ.

Vẫn không có phản ứng. Phù Lạc không cam lòng nhéo nhéo cánh tay của hắn: "Đau đi."

Nàng thấy hắn nhíu mày, nhưng cũng chỉ hơi giằng cánh tay ra khỏi nàng [*Mỗ Đang đoán, đó là ẩn nhẫn, hắn đang cố gắng khống chế khuynh hướng bạo lực của mình đó]

Sau khi Long Hiên đế đi, Phù Lạc cũng không thấy buồn ngủ nữa.Bích Ngô và Làm Ảnh thấy nàng tỉnh lại, khóc đến cảm động trời đất.

Ngự hoa viên chợt trở nên thật trống rỗng, đình thai lầu các, Hiên tạ cung thất cũng vậy,khiến lòng người cảm thấy tịch mịch hoảng hốt, bỗng nhiên lại có một chút hoài niệm về vẻ phồn hoa lúc trước

Có lẽ bao nhiêu âm mưu đều xuất phát từ sự tịch mịch khôn cùng này

Nhớ tới căn phòng nhỏ sơ sài ở hiện đại, Phù Lạc cảm thấy ngủ ở đó vẫn tốt hơn, trong lòng tự nhủ thầm: "Phù Lạc yêu Hiên Áo.", sau khi tỉnh dậy thì đã về bên cha mẹ. Trong lòng nàng trách cứ Liên Nguyệt, tự dưng lại cài mật mã thông quan như vậy, chắc chắn là nàng ta ghen tị với hạnh phúc của bọn họ, nên mới khiến mỗi lần Phù Lạc rời đi, đều phải trải qua giãy dụa.

Cũng may mà kịp giờ,sau khi ăn điểm tâm,nàng vội vàng đi làm, nhưng không hề mua sắm,cũng không cuồng ăn nữa

Tan tầm,nàng về ngủ. Buổi chiều tỉnh lại, tựa như nghe thấy tiếng một nam một nữ đang khắc khẩu: "Nàng ấy không phải đã trở lại sao? Vì sao, ngươi từng đáp ứng trẫm là ~~"

“À, năng lực của ta hữu hạn,nên chỉ có thể, chỉ có thể ~~" _Liên Nguyệt thưa dạ nói.

Lúc Phù Lạc mở to mắt, chung quanh lại khôi phục bình tĩnh.

Nhưng phải chịu đựng ánh mắt của Long Hiên đế.

"Ngươi, bình tĩnh hơn ta đấy." _Long Hiên đế nghiến răng nghiến lợi nói.

Trừng, không dám trừng, phạt, không đành lòng phạt.

Phù Lạc lẳng lặng ngồi dậy,trên mặt không ngăn nổi ý cười ngọt ngào

"Nêú ta không tìm ngươi, có phải từ nay về sau chúng ta thật sự không còn liên quan nữa?" _Long Hiên đế nhìn vào mắt nàng. Phù Lạc không đáp lời, chỉ ôm chặt lấy hắn: "Cám ơn ngươi đã không tức giận."

Nếu không ở cùng nhau, thì quả là tổn thất

Ở bên nhau, là hại người ích ta, Phù Lạc giữ bí mật tuyệt vời này trong lòng

Nhìn hắn ẩn nhẫn,thấy hắn giãy dụa, hắn giận mà không dám nói gì, Phù Lạc cảm thấy nàng sẽ nghiện mất.

Ban ngày khi Long Hiên đế vội vàng làm chính vụ, Phù Lạc về hiện đại cùng cha mẹ, hưởng thụ cuộc sống. Buổi chiều, ngẫu nhiên nghịch ngợm trễ về, thích nhất là nhìn bộ dáng hổn hển của hắn, nhưng chiêu này cũng không thể dùng mãi được,thật đáng tiếc.

Long Hiên đế,mỗi khi nàng "Ngủ",hắn có bao nhiêu lần lẳng lặng nhìn dung nhan nàng, trong mắt tràn đầy lo lắng hãi hùng. Khiến Phù Lạc thực sự cũng rất trách bản thân, đáng tiếc nàng vẫn như cũ chịu không nổi mà về hiện đại.

"Vì sao phải uống thuốc chứ, thân thể ta khoẻ lắm mà?" _Phù Lạc cự tuyệt,nàng đã uống thuốc đắng ba tháng rồi, không cảm thấy thân thể có gì cải thiện cả, nhiều lần còn bị hắn giám sát nữa

"Đây là thuốc gì thế, không nói ta không uống." _Phù Lạc làm mặt xấu.

Trên mặt Long Hiên đế dâng lên biểu hiện ngàn năm khó gặp: "Đây là thuốc giải độc Giang Thái y sắc"

"Ta trúng độc gì?" _Phù Lạc cả kinh nói_ Chỉ thấy sắc mặt Long Hiên đế rất khó coi, ánh mắt trách cứ,nàng rốt cục cũng hiểu: "Là, là, là ~~"

Phù Lạc tuyệt đối không muốn sinh đứa nhỏ, mang thai mười tháng, bụng trở nên lớn như vậy, nàng sao có thể cam tâm, sao có thể cho nam nhân có cơ hội chế tạo thêm một đứa nữa ở bên ngoài chứ? Ánh mắt nàng nhanh như chớp chuyển, đáng tiếc vẫn phải uống hết bát dược kia.

Nguyệt nhập Trung thu.

Phù Lạc hiếm khi thấy Long Hiên đế có hứng thú ngâm thơ vẽ tranh như thế này

Nữ tử trong bức hoạ,mái tóc hơi rối tung bay trong làn gió nhẹ, quay lưng về phía đầu thuyền rồng, chân trần chạy trên nước, cho dù là bọt nước cũng được vẽ hệt như thật

Nàng kia quay đầu, cười duyên xinh đẹp với nam tử đứng bên cạnh, ánh trăng rằm phản chiếu trên mặt hồ, chiếu rọi bên tai nữ tử

Bên cạnh đề một câu thơ: "Thanh Vân giáo oản trên đầu kế, Minh Nguyệt cùng chỉ bên tai đang."

Phù Lạc tựa bên người hắn,nàng cảm thấy có lẽ cuối tuần ở bên cạnh hắn nhiều hơn một chút cũng không có gì là bất ổn

Tương lai có bao nhiêu đắng cay,bao nhiêu ngọt ngào, chẳng ai có thể đoán trước, nhưng nếu chỉ có một người, thì sẽ không thể ấm áp như khi hai người ở cạnh nhau.....

****************************HOÀN**************************

Phiên Ngoại 1: Tiểu hài tử

Phù Lạc đang mang tiểu hài tử trong bụng nói: "Ta phỉ nhổ chết ngươi cái tên tác giả bất lương này, bây giờ mà ngươi dám để ta sinh con thì ta nhổ chết ngươi. Có biết ta phải khó khăn thế nào mới được Diêm Vương cho xuyên qua không, ta phải xuyên qua chỗ có một đống mỹ nam hiểu không, NP a, nếu ngươi dám phá hỏng mộng đẹp này, ta cho ngươi chết."

Mỗ Đang thiếu chút nữa bị phỉ nhổ đến choáng váng, nhưng cũng không dám ra tay, ném chuột sợ vỡ đồ mà, ai bảo nàng ta là nữ trư trong bộ tiểu thuyết của ta chứ, nếu uy hiếp nhỡ làm nàng tức giận không diễn nữa thì sao, Mỗ Đang nước mắt đầm đìa.

"A, a, a ~~" Tẩm cung Long Hiên đế truyền đến từng trận kêu la thảm thiết, đúng là Mỗ Đang đã vô tình giẫm đạp lên Long Hiên đế.

Long Hiên đế đứng trên mặt đất, nước mắt lưng tròng, cắn đôi môi mềm mại, ánh mắt run rẩy nhìn Mỗ Đang: "Chủ nhân, sau này ta không dám làm bừa nữa."

Mỗ Đang ghê tởm nhìn Long Hiên đế, bộ dạng hắn đầy cam chịu, còn đâu vẻ uy nghi ngày xưa

"Đều là do tên yêu tinh hại người nhà ngươi đó, vì sao lại để nữ trư đó mang thai chứ, khiến ta lâm vào thế khó xử, hừ hừ hừ. Ta quyết định đá văng ngươi, cho ngươi đi làm tiểu thụ, tiểu thụ thấp cổ bé họng, bị n công chiếm đoạt. Vĩnh viễn không được sánh đôi cùng nữ trư đã phỉ nhổ ta kia, biết chưa, ta không cho các ngươi yên ổn, sẽ khiến nàng ta vô tình giẫm đạp lên ngươi, hạ bệ ngươi, nô dịch ngươi, buôn bán ngươi, đánh đập ngươi, XX chết ngươi....." [*Công với thụ ai đọc đam mỹ chắc hiểu hen,em “chong xáng” ^^]

Chưa hết giận?

"Ta còn muốn ngươi đoạn tử tuyệt tôn, không, đoạn tử tuyệt căn."

"Đừng mà." Long Hiên đế nước mắt nước mũi đầm đìa ôm lấy chân Mỗ Đang: "Xin ngươi, đừng làm thế mà, đoạn tử tuyệt tôn thì được, đoạn tử tuyệt căn thì không, xin ngươi đó."

"Không được."

"Van cầu ngươi."

"Không được."

Lặp lại mấy lần sau, pia, pia, pia.

Mỗ Đang bị đá bay, đúng vậy, Mỗ Đang chính là bị Long Hiên đế đá bay.

Long Hiên đế từ từ đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn, đâu còn tí dáng vẻ nào của tiểu thụ

"Nếu đã như vậy, vậy làm cho ngoan tuyệt mãnh liệt chút đi. Để ta ngược nữ nhi của ngươi đã rồi tính sau." Long Hiên đế phất tay rời đi, còn không quên in lại một dấu chân trên mặt Mỗ Đang

"Phù Lạc, nữ nhi à, đừng trách ta, tên Long này thật quái ác." Sau đó hộc máu, tử vong.

Phiên ngoại 2: Kết cục YY của Tiểu Duyệt

Các bạn thân mến, ta là Tiểu Duyệt, vì thực hiện lời hứa nên ta đến a. Kỳ thật, ta đã xem đi xem lại vài lần, ai, lúc trước cực kỳ muốn Long và Phù có đôi có cặp, vợ chồng bên nhau qua những tháng ngày yên lành. Dù hiện tại Phù cũng có người yêu, nhưng nhất định nàng ta rất lo sợ, lúc nào cũng chỉ muốn về nhà, mặc kệ ở hiện đại hay ở cổ đại, tình yêu cũng không phải cả đời, tình thân mới là suốt kiếp, là máu mủ tình thâm. Cho nên, lòng ta thầm nghĩ, vì Phù là người thân, nên dù nàng ấy làm gì, nghĩ gì ta cũng có thể tha thứ.

Thật ra, đứng ở lập trường của Long, Long căn bản không hiểu người mình yêu, phương diện này quả thật giống như một kẻ ngốc, nếu ai nhan sắc hơn hắn, hắn sẽ nghĩ cách dẫm nát dưới chân, trong ý nghĩ của Long, chỉ có hắn là tôn nghiêm nhất, cách đối xử với Phù xem như đã phá lệ khai ân lắm rồi. Đứng ở lập trường một phi tử, Phù thật sự rất không tán thành... Vân vân...Cho nên, người hiện đại và người cổ đại không có tiếng nói chung, bọn họ nhất định không nên nảy sinh tình yêu

Bởi vậy, cái kết YY phía dưới thực khiến người ta chờ mong, rốt cuộc hai người có thể ở bên nhau không? Trước mắt xem ra rất khó a! Nếu theo ý nghĩ cá nhân của Tiểu Duyệt, thì Phù sẽ phải đau lòng.Vì Phù là người nhà ta, hơn nữa ta mặc kệ là hiện đại hay cổ đại, đều không thích việc nam nhân có nhiều nữ nhân, nên hắn chỉ có thể tâm tâm niệm niệm hướng tới Phù thôi, hiện giờ ta luôn tưởng tượng đến một kết cục khác, kết cục YY của Tiểu Duyệt chính là:

Phù Lạc biết mình không còn hy vọng về nhà nữa, lý do sống sót duy nhất của nàng đã không còn, nhưng Long Hiên đế nhất định không bỏ qua cho nàng, kết cục vẫn phải chết mục trong hậu cung. Một khi đã như vậy, thân thể này cũng không cần thiết phải tồn tại.

Đại lễ phong phi tần đúng hạn cử hành, Phù Lạc giống như thiên nhân bàn, nhận hết mọi sủng ái của Long Hiên đế. Phù dịu dàng nhìn Long: “Nô tì vẫn luôn chờ đợi thời khắc này, để báo đáp sự sủng ái của Hoàng Thượng, nô tì cố ý xuống bếp làm món bánh bao hình rồng cho Người, mời Người phẩm thường”. Dứt lời,bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Phù ra hiệu, lập tức có người bưng lên một mâm bánh tinh xảo, phù nhẹ nhàng dùng chiếc đũa gắp một cái cho Long Hiên đế.Long Hiên đế ăn xong mỉm cười: "Ngon lắm, tay nghề của ái phi không ai có thể sánh bằng".

"Hoàng Thượng, nô tì đọc trong truyền thuyết,nghe nói thịt của trẻ con là loại cực phẩm, vừa rồi thứ Hoàng Thượng ăn chính là thịt của Đại hoàng tử và Tiểu hoàng tử mà sáng nay nô tỳ hấp thành bánh bao, quả nhiên là ngon đến cực điểm, đến tay nghề kém cỏi như nô tỳ mà cũng được Hoàng Thượng khen ngợi, ít nhiều gì cũng là công của đại hoàng tử và tiểu hoàng tử, Hoàng Thượng tốt nhất nên thưởng cho mẫu phi của hai vị hoàng tử mới phải......"

Sau đó Phù Lạc nhìn thanh kiếm của Long Hiên đế sáp nhập vào lồng ngực mình, nàng khẽ cười......

HOHO...... Phù rốt cục đã chết, vậy là được như ý đó!

Phiên ngoại 3: Kết thúc

Điện Khôn Dụ

Long Hiên Đế lẳng lặng ngồi ở trên long ỷ, thưởng thức bản đồ đang mở rộng phía dưới.

Ấn Thêm quốc rốt cục đã cắn câu mà hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị mồi vì chúng. Phù Lạc xuất hiện càng không thể nghi ngờ bọn họ đối với tiếp viện của Viêm Hạ là kiên định tin tưởng, thái tử Ấn Thêm đa nghi bảo thủ nhận định số mệnh tử mà Long Hiên Đế lại âm thầm điều động binh lực bất quá là giấu không cho ai biết.

Chính là Long Hiên đế điều đám ô hợp ở ngoài phá thành vào không phải vì nghĩ cách cứu viện, mà là trong khi phá thành chặt đứt lạch trời, làm cho thành bị phá thật sự trở thành huyền thành.

Long Hiên Đế muốn việc phá thành thu hút chủ lực của Ấn Thêm, từ đó dùng kế “Vậy Ngụy cứu Triệu” tranh thủ thời gian cho Viêm Hạ.

Tỉ mỉ chuẩn bị hai năm, rèn luyện quân lính tinh nhuệ, nhanh chóng chặn đường tiêu diệt đội quân cứu viện của Ấn Thêm quốc, thế như chẻ tre tiến vào Ấn Thêm quốc.

Mỹ nhân cốc mua chiến mã tốt, càng đề cao tốc độ hành quân. Vạn Toàn vội vàng báo lại.

Ngay thời điểm phá thành, Phù quý phi cư nhiên lại xuất hiện ở tại điểm phá thành, Vạn Toàn có chút trấn trụ nhìn Long Hiên Đế bình tĩnh. Chung quanh quân xa đại thần cũng yên lặng nhìn Long Hiên Đế.

Chuyện Long Hiên Đế độc sủng Phù quý phi, nổi tiếng thiên hạ, nay không biết quân vương liệu có giận dữ vì hồng nhan hay không. Vị tướng quân trẻ tuổi Chu Khả đứng dậy chờ lệnh, "Thần nguyện lãnh binh, nghĩ cách cứu viện Phù quý phi."

Long Hiên Đế liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Cứ theo kế hoạch cũ mà tiến hành."

Chu Khả tự nhiên là không cứu được Phù Lạc, hắn sắp dẫn binh theo Hiên Dật theo phía đông xuất binh hiệp trợ rồi theo đường vòng phía tây hội ngộ cùng đại quân, vây hãm tổng tấn công Ấn Thêm vương thành.

Tây lộ đại quân đúng là do Từ Dự vương, vị hoàng đệ được hoàng đế tín nhiệm nhất đảm nhiệm vị trí chủ soái.

Tối nay Long Hiên Đế dường như hưng trí rất cao.

Cùng Lăng thục phi và các phi tần, tận dụng thời gian nghỉ ngơi tại ngự hoa viên, chân trời chiến sự cùng việc sủng ái Phù quý phi giống như đều đã xa xôi. Tại thiết yết ngắm trăng, Lăng thục phi hiến khúc, vũ khúc mềm mại đáng yêu uyển chuyển trong không gian, làm cho người ta cảm thấy kỳ diệu.

Bên tai lơ đãng vang lên khúc “tướng quân hành” năm nào cùng tư thế hào hùng.

Mùa xuân, đệ nhất mỹ nhân nổi danh kinh thành nhu hòa dưới ánh trăng nhìn bầu trời lại có ý nhị khác.

Long Hiên Đế mỉm cười uống hết chén rượu phong nhã.

Lơ đãng nhớ tới có một ngày như vậy, cái nữ tử nghịch ngợm kia miệng ngậm rượu, khơi mào chính mình, còn mĩ kỹ viết chữ: tri âm tri kỷ.

Vũ phi băng thuần, nhảy lên thanh lịch khai triển lăng ba vũ, phiêu dật như tiên, giống như hằng nga ỏ quế cung hạ phàm. Long Hiên Đế tự tay nâng dậy Băng Thuần vừa khiêu vũ mà mảnh mai vô lực.

Lơ đãng nhớ tới buổi tối đấu vũ ở mỹ nhân kia.

Nhớ tới chính mình còn thiếu người nào đó ba ngàn lượng bạc trắng.

Nhớ tới mỹ nhân cốc cái thân ảnh giống như yêu như mị kia, vũ bước lượn vòng, kim linh thanh thúy, nụ cười tươi tỏa nắng đầy chân thành.

Nhớ tới đêm đó ở Mặc Nguyệt lâu vì muốn nắm giữ trái tim nam nhân mà dùng cái eo thon trắng ngần múa điệu múa bụng.

Nhớ tới cái người buông tay mình ra kia, tuy rằng hận thấu xương, lại vẫn như cũ không để ý chuyện bị thương mà muốn cứu cái nữ nhân từ bỏ chính mình kia.

Trong không khí giống như phiêu khởi mùi thịt nướng.

Nhớ tới cái nữ nhân kia từng nắm tay kéo mình chui vào đám người, chỉ vì thịt nướng cay độc giá rẻ kia.

Nhớ tới cái nữ nhân kia cư nhiên còn chơi trò "Khách làng chơi cùng kỹ nữ".

Nhớ tới cái kia tưởng ngoạn thiên kim tiểu thư cùng gã sai vặt trò chơi mà chết không thể nữ nhân.

Nhớ tới cái nữ nhân kia khiến cho mình từ nay về sau trầm mê cùng nàng không thoát ra được.

Nhớ tới cái nữ nhân kia từng bị mình đánh vào lòng bàn tay còn bắt sao chép thánh chủ gia huấn.

Nhớ tới cái nữ nhân kia dám ở sau lưng mình bịa đặt chuyện tư mật riêng tư của hoàng đế.

Nhớ tới cái người không thể câu dẫn mình, lại không biết rằng ánh mắt sớm tiết lộ việc nàng đối với mình chỉ là một thị nữ vô tâm.

Nhớ tới cái nữ nhân kia từng khiến bản thân mình kiên nhẫn vì nàng ôm ấp ủ ấm cái bụng lãnh lẽo mỗi lần nguyệt sự.

Nhớ tới cái nữ nhân kia mặt dày khiến cho chính mình thân là hoàng đế còn tự tay rửa chân cho nàng.

Nhớ tới cái nữ nhân kia viết chữ ở sau lưng mình, nói mình chính là tình yêu của nàng. (hắn hiểu lầm)

Nhớ tới cái nữ nhân kia giảo hoạt, mà ngây ngốc tưởng lừa được mình nói ra ba chữ kia.

Nhớ tới cái đêm trải qua việc trộm thịt ở Dạ Lan điện đó. Nhớ tới kia bài “Thiên nhai ca sĩ nữ”.

Nhớ tới ba người tuyết gắn bó ở Dạ Lan điện kia.

Nhớ tới cái nữ tử kia trên thuyền rồng, dứt khoát xốc chăn lên, cho dù, vẫn là nữ tử cao quý dạt dào bức người như cũ.

Nhớ tới cái nữ nhân kia tình nguyện uống hết bát tử canh, cũng không nguyện cúi đầu.

Nhớ tới cái nữ nhân kia một lòng muốn chạy trốn thoát khỏi chính mình, hiểu được lựa chọn tránh ở khách điếm mê hoặc tầm mắt mình.

Nhớ tới cái nữ nhân kia làm cho chính mình không thể phu nhận vẫn không ngừng điều tra toàn thành.

Nhớ tới cái nữ nhân kia tại thời điểm mình đe dọa buông tay chính mình. Nhớ tới cái nữ nhân tự mình buông tay hắn kia.

Nhớ tới cái nữ nhân kia khiến cho mình thua cuộc, một năm rưỡi cũng không hồi cung.

Nhớ tới cái nữ nhân kia làm cho mình bao nhiêu đêm bừng tỉnh nghĩ đến nàng đã trở lại.

Nhớ tới cái nữ nhân kia làm cho mình chịu không nổi khi nhìn thấy linh hồn giống hệt khuôn mặt nàng.

Nhớ tới cái nữ nhân kia vì vương vị tam vương huynh mới hồi cung. (hắn hiểu lầm)

Nhớ tới cái nữ nhân kia khiến chính mình cho dù không muốn cũng phải thành toàn nguyện vọng của nàng. (Sự kiện đặc chỉ tranh đoạt vương vị tại Ngọc thực quốc)

Nhớ tới cái nữ nhân kia lợi dụng cảm tình của mình rồi lại vô tình vứt bỏ.

Nhớ tới cái nữ nhân kia đã uống canh “đoạn tử tuyệt tôn”. (canh khiến cho không mang thai)

Nhớ tới cái nữ nhân kia không muốn sinh con vì mình.

Nhớ tới cái nữ nhân kia không muốn ở cùng một chỗ với mình.

"Hoàng Thượng." Hoa Vi phu nhân ôn nhu lay tỉnh Long Hiên Đế đang thất thần.

Hắn quay đầu, ánh mắt dừng lại ở cái eo lồ lộ của nằng. Ánh mắt điên cuồng quái dị.

"Trẫm, mệt mỏi." Một câu tiễn hết đám oanh oanh yến yến bên người.

Tản bộ đến "Hạm đạm hiên" bỏ trống đã lâu.

Long Hiên Đế đẩy cánh cửa đóng chặt ra, trong không khí giống như còn có lãnh hương độc đáo của nàng.

Nhớ tới nữ nhân kia một năm rưỡi không được cảm nhận lãnh hương của nàng khiến cho mình tìm đến hàn mai hương khí để thay thế.

Ai có thể biết được nguyên nhân đương kim thiên tử chỉ yêu thích mai chi lãnh hương a?

Đi được tới thư phòng, tùy ý mở ra bộ sách phủ đầy bụi mà nữ chủ nhân rời đi để lại.

Mở ra mấy trang giấy lưu lại.

Nữ nhân kia quen dùng bút lông ngỗng viết ào ào trên giấy.

“Thanh đường hoa tiêu hạ ngẫu căn

Xuân phong mang lộ dính nông thân.

Đợi cho hoa khai như mãn nguyệt

Lãm thắng thùy tưởng loại liên nhân”.

Cái thân ảnh kia, là nàng!

Nhớ tới Hạm Đạm hiên mùa hè năm ấy, nàng tự tay tài hạ thủy tiên.

Ký sau còn viết một bài thất ngôn.

“Vằn nước trân điệm tư từ từ

Ngàn dặm ngày cưới nhất tịch hưu.

Từ nay về sau vô tâm ái dạ

Mặc hắn Minh Nguyệt hạ tây lâu.”

Năm đó Phù Lạc viết xuống thủ thi này, tưởng niệm người nhà ở hiện đại.

Nay Long Hiên Đế đọc thủ thi này, tưởng niệm giai nhân ở cổ đại.

Nhớ tới chính mình cũng chưa từng, hoặc là vẫn cố ý xem nhẹ ngọc bội trong long bội "Phượng khóa long tâm".

Cái thân phận đế vương kia, Viêm Hạ hoàng triều chỉ truyền lại long bội đế vương.

Chính mình tống xuất đi, rốt cuộc không nghĩ tới phải lấy lại, long bội có thể điều tiết khống chế binh mã Viêm Hạ.

Vì sao, thời điểm chính mình đã hạ sát tâm, còn không muốn trở về?

Yên lặng lặp lại, từ nay về sau vô tâm vô phế bỏ mặc hắn.

Hạo nguyệt nhô lên cao, lại không thể thưởng thức.

Long Hiên Đế nắm tiết đào ký, bước nhanh ra khỏi Hạm Đạm hiên.

Mệnh Vạn Toàn cho gọi đại thần nội các.

Đêm khuya. Long Hiên Đế viết xuống di chiếu.

Sửa cho Côn dụ điện thành "Chính đại quang minh".

Ban đêm, Long Hiên Đế dùng long phượng tâm bội từng thuộc về Liên Nguyệt vương hậu mời ra một vạn ám vệ tinh anh bí ẩn nhất của Viêm Hạ hoàng triều đế vương.

Đội quân này được sáng tạo vì Liên Nguyệt hoàng hậu, sau này khi được thái tổ hợp nhất, đội quân ám vệ chỉ nghe theo long phượng tâm bội.

Phù Lạc đứng ở thành lâu, đối mặt chỉ còn mấy người chống đỡ phá thành, nghe được xa xa truyền đến nhịp chỉnh tề tiếng vó ngựa, nhìn tên trước mắt nhanh chóng phóng tới phía mình.

Gục ngã trên đường, Phù Lạc nghĩ ngợi, chẳng lẽ chính mình thật sự muốn phá bỏ định luật của nữ chính xuyên qua bao đời?

Trên thành lâu thượng bay lên một gã mang mặt nạ hoàng kim cùng kim giáp thiên thần, ở trong không trung đỡ được tên mà rơi xuống ôm chặt lấy Phù Lạc.

Hắn có đôi môi mỏng manh bạc tình Phù Lạc yêu nhất.

Hắn có ánh mắt thâm tình Phù Lạc muốn nhìn thấy nhất.

Ông trời a, ngươi rốt cục đem nam xứng ban cho Phù Lạc sao?

Phù Lạc dưới đáy lòng hò hét.

Bọn họ xoay tròn rơi trên mặt đất, ánh mắt đan vào, thâm tình ngóng nhìn.

Phù Lạc cảm thấy nàng không đoán được quá trình, nhưng là đoán được kết cục. Kim giáp thiên thần của nàng rốt cục đạp thất sắc thải hồng tới đón tiếp nàng.

Tay nàng nhẹ nhàng, khẩn cấp xốc mặt nạ của hắn lên.

Là hắn!

Là cái nam tử kia mà mình cảm thấy sẽ không có khả năng nhất lại là đáng hy vọng nhất.

"Trẫm, thua."

Ánh mắt hắn chân thành mà sáng ngời, danh từ ấm áp này chưa bao giờ từng xuất hiện trong mắt hắn.

Hắn nói, trẫm, thua.

Hắn nói, hoàng đế thua.

Thua bất đắc dĩ lại cam tâm tình nguyện.

Từ nay về sau hoàng đế cùng hoàng hậu vương tử công chúa sống hạnh phúc cùng nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.