Phù Thủy Hàng Đầu

Chương 47: Chương 47: NỖI SỢ CỦA NGỌC MINH




Đám học trò nhà Slytherin háo hức và lo sợ, đồng thanh trả lời sẵn sàng. Giáo sư Lupin mỉm cười nói

“Vậy thì chúng ta hãy lùi lại, dành ra một khoảng trống làm sân đấu cho người bạn của chúng ta nào.” Lũ trẻ nghe lời, và Goyle lúc này đang đứng giữa phòng, đối mặt với cái tủ áo

Giáo sư Lupin giơ cây đũa phép của ông chỉ về nắm đấm cửa. Cánh cửa tủ đang run bần bật.

“Thầy đếm đến ba, sẵn sàng nhé. Một – hai – ba! Bắt đầu!”

Một chùm lửa sáng phụt ra từ đũa phép của thầy Lupin, trúng ngay nắm đấm tủ. Cái tủ áo mở tung ra, một cái đầu rồng to đùng xuất hiện, khói đen xì ra từ mũi của nó, hai mắt vàng to trợn tròn, những cái sừng đen nhánh sắc nhọn đâm về phía sau, và một chùm gai nhỏ dọc sống mũi đến tận giữa trán của nó. Có vài tiếng hét sợ hãi từ phía đám nữ sinh

Goyle vẫy đũa phép, hét lên

“ Riddikulus”

Có tiếng gì đó vang lên như tiếng roi quất. Con rồng loạng choạng, rồi đột nhiên nước mắt nước mũi nó chảy ròng ròng, gương mặt nhăn nhúm như muốn hắt xì, trông thật tội nghiệp.

Một tràng cười bùng lên, còn ông Kẹ thì khựng lại, bối rối, và giáo sư Lupin hét lên

“Malfoy, tiến lên”

Nỗi sợ của Malfoy, đúng như Ngọc Minh nghĩ, chính là Harry Potter với vẻ mặt kênh kiệu nhìn nó. Malfoy tức giận vung vẩy đũa phép

“Riddikulus”

Quần áo trên người “Harry” lập tức biến thành một bộ váy dạ hội màu xanh lục. Thầy Lupin khẽ nhíu mày, nhưng cũng tiếp tục hô

“Tốt lắm, Pansy”

Pansy tiến lên, đứng trước mặt Malfoy

Rắc! “Harry” lập tức biến thành một người đàn bà tóc đen dài chấm đất, gương mặt xanh lét trơ xương - chính là Nữ thần báo tử . Bà ta há miệng rộng hoác, một tiếng gì vô cùng bí hiểm tràn ngập căn phòng, một tiếng rít than vãn rợn óc làm lũ nhóc dựng hết cả tóc gáy. Pansy giơ đũa phép, quát

“Riddikulus”

Nữ thần báo tử kêu lên mấy tiếng cọt kẹt và chẹn lấy cổ họng mình, tiếng của bà ta tắt lịm.

“Tốt lắm, Crabbe”

Crabble tiến lên, và nữ thần báo tử biến thành một người sói với bộ hàm đỏ như máu, những móng vuốt sắc nhọn. Minh khẽ liếc thầy Lupin và thấy giáo sư khẽ lắc nhẹ đầu

“Riddikulus” Crabbe quát

Con sói như tiến vào thời kỳ ... lão niên, lớp lông trên đầu nó rụng xuống, hàm răng giả rơi ra và móng vuốt thì cáu bẩn, trông thật thảm hại

Rắc! Con sói biến thành một con zombie, rồi con zombie đó bị rơi đầu, cứ loay hoay đi tìm nhặt, rồi biến thành một con sên nhớp nhúa máu, rồi đột nhiên con sên bị đứt ra làm đôi...

Cuối cùng cũng đến Ngọc Minh. Nó bước lên, đối mặt với ông Kẹ, con sên biến ảo thành vô số thứ, đủ loại quái vật: Sadako với mái tóc đen phủ dài, trong bộ đồ trắng ướt át; một con trăn Anaconda to đùng; một con ma cà rồng với hàm răng trắng ởn và cái miệng đầy máu; zombie; rồi thậm chí cả cai ngục Azabanka; ... bom nguyên tử... và cả Voldemort trong bộ dạng ghê tởm của hắn nữa... Rất nhiều thứ, con ma đội lốt liên tục biến đổi, cuối cùng, nó nổ tung trong không gian, biến mất không còn tăm tích.

“Ra vậy” Ngọc Minh thì thầm “Đó là những nỗi sợ của kiếp trước, nhưng ở kiếp này, chẳng có thứ gì, đồ vật gì khiến ta sợ hãi được nữa. Chỉ có một điều khiến ta sợ hãi, đó là người thân yêu bị tổn thương” nó quay sang nhìn Pansy, khẽ mỉm cười “Và ta sẽ đi tới đỉnh cao nhất, trở thành người mạnh nhất để ngăn việc đó xảy ra”

“Rất tuyệt, lần đầu tiên ta thấy một người không cần dùng phép thuật mà khiến cho Ông Kẹ phát điên rồi nổ tung. Cộng cho nhà Slytherin mười điểm” Giáo sư Lupin hơi sửng sốt, rồi mỉm cười nói như vậy.

Những ngày sau cứ bình lặng trôi qua, Minh và Tom nghiên cứu các tài liệu về ma pháp nguyên tố do Atlantis gửi đến, bắt đầu thử thí nghiệm. Bây giờ mật thất của Slytherin trở thành nơi độc quyền dành cho tụi nó, ở đó có đủ dụng vụ và tài liệu để hai đứa nó thí nghiệm đủ kiểu, đến thầy Snape cũng phải ghen tỵ với sự giàu có của những người thừa kế.

- Tom, hôm nay là trăng tròn, cũng là một tháng từ khi chúng ta bắt đầu uống thứ này, và cũng là ngày cuối cùng rồi, lần này là lần cuối cùng rồi

Ngọc Minh lắc lắc cái chai trong suốt, rồi đổ vào hai cái cốc gỗ, pha chế thêm đủ loại tài liệu và nước thuốc khác, rồi đưa cho Tom một cốc

- Vì đế chế của chúng ta! – Tom mỉm cười giơ cốc lên

- Vì tương lai của thế giới phù thủy! – Minh cũng cười, chạm mạnh vào cốc của hắn

- CẠN!!!

Hai đứa ngửa cổ, uống cạn cốc nước thuốc. Như những lần trước, ma lực bắt đầu sôi trào, chảy rần rần khắp cơ thể. Từng cơn bão ma lực lấy cơ thể của hai đứa làm trung tâm liên tục phát ra, thổi bay đồ dùng trong phòng. Nhưng lần này ma lực bạo phát có vẻ mạnh hơn, Minh cảm thấy cơ thể nó căng lên, đầu óc như muốn nứt ra. Tom thì nhẹ nhàng hơn, dù sao hắn đã từng là chúa tể hắc ám, ma lực bùng phát như vậy cũng không làm khó được hắn

Minh ngồi khoanh chân, bắt đầu dẫn chân khí đi dạo quanh cơ thể, liên tục làm dịu các vùng cơ bắp. Cứ thế, ma pháp làm cơ thể nó căng lên, rồi chân khí lại làm dịu đi, tuần hoàn liên tục.

Không biết bao lâu sau, Ngọc Minh mở mắt ra, Tom đang ngồi trên một ghế bành, ung dung đọc sách. Thấy Minh tỉnh lại, Tom cười nói

- Ngươi hấp thu cũng khá lâu, mấy cô bạn nhỏ của ngươi tỏ ra rất lo lắng đấy. Ta đã phải xin nghỉ vài buổi hộ ngươi

- Bao lâu?

- Bốn ngày. Thế nào, kết quả ra sao?

- Ta đột phá tầng thứ bảy rồi, còn ma pháp – Minh xòe tay, một quả cầu lửa lơ lửng trong tay hắn – chỉ tăng lên có 2/3. Quá ít

- Ngươi biết ta tăng bao nhiêu không? 2/3 ngươi còn chê ít, ta chỉ tăng lên có một nửa – Tom tức giận kêu lên khi nhìn thấy Minh tỏ ra chán nản

- Ha ha, ta đùa ấy mà. Chúng ta ra ngoài thôi. – Minh cười, bật người đứng dậy, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói – mấy ngày vừa rồi có gì thú vị không?

- Không có gì, ngoại trừ việc vụ Snape và chiếc áo đầm của bà Neville – Tom tủm tỉm cười nói

- Ha ha, kiểu này thì nhà Gryffindor chết với thầy Snape

- Đúng thế, ngươi không tưởng tượng được vẻ mặt của lão Snape đâu

- Ủa, sao ngươi gọi thầy Snape là lão, ngươi hơn tuổi thầy cơ mà

- Đâu có, ta mới có 16 tuổi – Tom cười

- Vãi, cưa sừng làm nghé hả pa

- Ha ha.

-----------

Ra khỏi mật thất Slytherin, Minh lập tức đi an ủi ba cô gái đang lo lắng cho hắn, tìm Harry và Ron nói chuyện, soạn giáo án cho môn Muggle học và Chăm sóc sinh vật huyền bí...

Quidditch năm nay, Minh lấy cớ bận học để không tham gia, nó biết Wood muốn có một cái cúp đẹp trước khi ra trường, bởi vậy nó quyết định dành thời gian xem Quidditch để nghiên cứu về ma pháp cổ Hy Lạp.

Cuối tháng Mười, đúng dịp Hallowen là buổi đi chơi Hogsmeade đầu tiên. Những tờ thông báo đã được dán khắp nơi trong các phòng sinh hoạt chung. Minh lúc này có thể coi là giáo sư tập sự chung của cả 4 nhà, thường xuyên vác máy tính đi qua đi lại, lên lớp các bài giảng về Muggle học. Minh dần dần hướng đám trẻ từ những công nghệ vũ khí đi đến khoa học của loài người, từ công nghệ chế tạo giấy đến thời đại công nghệ thông tin... Đôi khi nó cũng nói về phù thủy trong mắt của Muggle, và chốt lại: Muggle nghĩ phù thủy dã man, còn phù thủy nghĩ Muggle lạc hậu. Nhưng có vẻ tất cả đều sai. Nếu vậy, tại sao không thay đổi suy nghĩ về nhau? Câu hỏi này đã để lại trong lòng những phù thủy trẻ vô số các nghi vấn.

Thầy Snape mượn Minh và Tom một ít nguyên liệu, Minh đoán là để bào chế thuốc chống-biến-thành-người-sói cho thầy Lupin. Đấy, thầy Snape cũng tốt đấy chứ, dù thầy ấy luôn tỏ ra khó chịu.

Chiều ngày 15 tháng 10, Jame gọi cho Minh, và nói

- Chủ nhân, tiểu đội săn ma đã sẵn sàng, chỉ chờ mệnh lệnh của ngài.

- Tốt lắm, bảo họ lên đường ngay – Minh nhìn Tom, khẽ cười lạnh – chúng ta đi chứ

- Ok, - Tom nhún vai – ta cũng đang chán

- Êu – Minh liếc con chó đen đang chán ngán cắn cắn khúc xương đồ chơi – đi săn cai ngục không Sirius

Ánh mắt của con chó đen rực sáng, nó chạy lại bên chân Minh, vẫy đuôi ríu rít. Minh mỉm cười, thay đổi quần áo dạ hành, rồi nói

- Đi thôi, đi thôi, tiễn đưa những sinh vật ma pháp này về nơi ở của chúng

---------

Trên đảo Celt, ba chiếc máy bay trực thăng chở ba mươi chiến sỹ vũ trang hạng nặng bắt đầu xuất phát, bay về phía Hogwart. Các phù thủy cùng các nhà khoa học đã bố trí máy gây nhiễu cùng với ma pháp chống dò xét cho ba chiếc máy bay ấy, vấn đề duy nhất chỉ còn là đám cai ngục mà thôi.

---------

Làng Hogsmeade, cạnh rừng cấm, trong sân trường, chỗ nào cũng lởn vởn những bóng đen xấu xí, nhăn nhúm.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên, một chiếc trực thăng xuất hiện, đỗ xuống cổng trường, tiếng súng nổ chát chúa vang lên, đạn đâm xuyên qua thân hình rách nát của đám cai ngục, nhanh chóng tiêu diệt bọn họ. Đây là loại đạn đặc biệt, đầu đạn là dùng vật chất diệt ma (xem lại chương 23) chế thành, đối với các loại sinh vật ma pháp rất có tính sát thương.

Mấy tên cai ngục ngã xuống, biến thành khói đen tan đi mất. Mấy người lính bắt đầu yểm trợ lẫn nhau tiến lên, trận chiến đầu tiên Muggle – thế giới phù thủy cứ như vậy mở màn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.