Ngủ một giấc thẳng đến khuya.
Phương Đại Xuyên chìm trong một giấc mơ kỳ lạ. Hắn mơ thấy con hẻm hồi còn bé, thấy mình ngồi trên thành xe đạp của ông nội, chiếc Phượng Hoàng 28* kiểu cũ, ông nội đạp rất chậm, lắc la lắc lư, tròng trà tròng trành làm hắn rất sợ.
Ông nội dừng xe, bảo hắn tự đạp. Gạch lát đường đã cũ lắm rồi, cỏ xanh từng khóm đâm chồi qua kẽ hở. Chẳng biết sao hắn lại dùng gạch điên cuồng chặn cỏ mọc, nhưng giống như đập chuột chũi, hắn đè bên này, cỏ mọc bên kia, không cách nào bịt kín.
Cỏ dại thi nhau vươn lên, càng lúc càng cao, càng lúc càng cao.
Hắn hốt hoảng, cảm giác như có gì đó hoàn toàn thay đổi.
Ông nội từ nhà hàng xóm đi ra, tươi cười xoa đầu hắn, bàn tay to lớn ấm áp vô cùng, “Bịt không được đâu, thôi cứ để nó mọc.”
Phương Đại Xuyên bừng tỉnh.
Thoát khỏi giấc mộng, bên giường đã trống trơn, hắn tiện thể ôm lấy chăn, lăn ra giữa giường, mặt úp vào góc gối của Lý Tư Niên, dang tay dang chân nằm ngửa.
Hắn tìm lại ý thức, cảm giác tim đập dữ dội, những năm gần đây hắn không mơ thấy ông, chẳng biết giấc mộng này mang ý nghĩa gì.
Nghĩ vậy, hắn ngẩn ngơ hoàn hồn, sờ sờ hơi ấm sót lại bên cạnh, mặt gối vẫn còn đọng mùi hương của Lý Tư Niên.
Mùi hương ấy là gì? Là mùi lá non, mùi vỏ cam quýt, sóng biển, đá lửa, tất cả hòa trộn lại, tạo thành thứ hương thơm êm dịu, ngọt ngào.
“Cậu xịt nước hoa à?” Phương Đại Xuyên hít hà, ngóc đầu lên hỏi. Vừa tỉnh ngủ, giọng hắn khàn khàn, khá đáng yêu.
Lý Tư Niên đang cởi trần ngồi trên cửa sổ, bận bịu buộc thứ gì đó. Miệng y ngậm một khúc dây thừng, làn da trắng mịn như sứ nổi bật trong gió đêm. Nghe hắn hỏi, y giơ tay tự ngửi ngửi, lơ đãng đáp, “Chắc là nước cạo râu, tôi không để ý lắm.”
Phương Đại Xuyên trở mình, vùi mặt xuống giường, bẩm bà bẩm lẩm, “Người nước ngoài các cậu chỉn chu thật đấy, đàn ông mà cũng trang trọng thế.”
Lý Tư Niên từ chối cho ý kiến, chỉ cười.
Phương Đại Xuyên chợp mắt thêm một lát, cuối cùng mới vạ vật bò dậy, vừa mặc quần bò vừa lôi áo thun mới ra vắt ngang vai.
Lý Tư Niên quay đi, không nhìn hắn, tập trung buộc dây thừng trong tay. Tới lúc nghe tiếng nước róc rách trong toilet, rồi tiếng xả bồn cầu, tiếng nước bồn rửa tay, sợi dây trên tay y tháo tháo mở mở, cuối cùng siết chặt thành nút chết.
Đang bận bịu, chuông cửa lại vang lên.
Phương Đại Xuyên ló cái đầu sũng nước từ phòng tắm ra, “Sao lại có người?”
Lý Tư Niên cười đáp, “Ngư ông đắc lợi mà, à không, phán bừa đã soi người, ai cũng muốn đến hỏi.”
Phương Đại Xuyên thế mới biết Lý Tư Niên định làm gì, hắn thấy rất thú vị, bèn vui vẻ chạy ra mở cửa.
Quả nhiên, Đỗ Vĩ sừng sững đứng bên ngoài.
“Vừa ngủ dậy hả?” Đỗ Vĩ chen vào trong như đã thành quen, “Lý Tư Niên có đây không? Có ít việc định thương lượng với các anh.”
Phương Đại Xuyên và Lý Tư Niên liếc nhau từ xa.
Đỗ Vĩ nhìn chòng chọc Lý Tư Niên, “Anh đang làm gì thế?”
“Có làm gì đâu, ổ trục cửa sổ hỏng rồi, tôi buộc lại thôi.” Lý Tư Niên nhảy xuống khỏi cửa sổ, phủi phủi tay.
Phương Đại Xuyên tiện tay đưa khăn bông cho y lau.
“Hai anh đỡ hơn chưa?” Đỗ Vĩ cười, kéo ghế ngồi xuống, “Hai anh người thì bị thương, người thì bị bệnh, cẩn thận chút.”
Lý Tư Niên chỉ cười không đáp.
Đỗ Vĩ có vẻ bẽ mặt, giơ tay gãi đầu, ho khan nói, “Sáng nay… Đinh Tư Huy có đến tìm các anh không?”
Lý Tư Niên ném khăn bông lên bàn, liếc nhìn phòng tắm. Phương Đại Xuyên đang tựa vào cửa kính phòng tắm đánh răng, thoạt nhìn rất nhàn nhã, nhưng ánh mắt cực kỳ đề phòng. Lý Tư Niên đáp gọn, “Có, hỏi tôi đêm qua soi ai.”
“Ồ.” Đỗ Vĩ có vẻ nhấp nhổm, “Cô ta không nói gì khác à?”
Lý Tư Niên nhướn mày.
“Tôi sợ cô ta nói lung tung.” Đỗ Vĩ xấu hổ cười cười, “Tôi, tôi có làm gì cô ta đâu, tự cô ta quyến rũ tôi trước chứ. Tôi cũng đâu có định… Là tự cô ta nói không có đồng minh thì không yên tâm, nên tôi mới giúp cô ta yên tâm…”
Phương Đại Xuyên đảo mắt nhìn trời sau lưng cậu ta.
Lý Tư Niên nhác thấy, nhịn cười đáp qua loa, “Đúng đúng đúng, cô ta có nói gì đâu, chuyện này ai cũng biết mà.”
Đỗ Vĩ yên tâm gật đầu, “Ừa, chết đến nơi rồi, phép tắc với đạo đức làm cái gì nữa, vứt hết đi, trước ngày tận thế ấy mà, nhắm được ai cứ xã giao luôn cho khỏi phí, ha ha ha!” Cậu ta hùa theo Lý Tư Niên, pha trò.
Lý Tư Niên chỉ cười không đáp.
Phương Đại Xuyên lại càng không đếm xỉa đến cậu ta.
Đỗ Vĩ cười khan một lát, tự thấy xẩu hổ, bèn dứt khoát đứng lên đi lại vòng quanh, “À, tôi còn chưa vào phòng các anh bao giờ, có gì chơi không?”
Cậu ta đi đến cạnh bàn, cầm cuốn sổ và bút máy lên, bật nắp bút, lật qua lật lại cuốn sổ. Phương Đại Xuyên căng thẳng, đó là sổ của Lý Tư Niên, hắn sợ bên trong có tin tức gì đó.
Nhưng Lý Tư Niên chỉ ung dung đứng đó, mặc Đỗ Vĩ muốn xem gì thì xem.
Cuốn sổ trống trơn, vết mực cũng chẳng có, Đỗ Vĩ ngượng ngùng gấp sổ lại.
Cậu ta nhìn sang tủ rượu, đánh trống lảng, “Phòng các anh hay thật đấy, có cả rượu, cho tôi mấy chai được không?”
“Cậu chọn đi, thích chai nào cứ lấy.” Lý Tư Niên khoanh tay nói, “Không uống cũng phí.”
Đỗ Vĩ đúng thật không khách sáo, chắc cũng nghĩ rượu này không phải của Lý Tư Niên, tài sản của lão boss mà không uống thì phí quá. Cậu ta lớn lên cùng bà ngoại, tuy thừa kế bản tính trăng hoa của cha nhưng không được thừa kế gia sản của lão, vì thế cũng không biết gì về rượu, chỉ tiện tay rút một chai trông đẹp đẹp. Phương Đại Xuyên liếc phát đã biết chai này chẳng quý báu gì.
Cậu ta xách rượu định ra về, Lý Tư Niên bước lên mở cửa, lúc ra đến cửa, Đỗ Vĩ chợt ngoái lại, cười hỏi một câu, “Đêm qua anh soi người thật không?”
Lý Tư Niên sửng sốt.
Đỗ Vĩ quan sát phản ứng của y, cúi đầu cười, giơ chai rượu trong tay lên nói, “Ấy, tôi hỏi bừa tí thôi mà, anh đừng để bụng. Các anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước.”
Trước khi đi còn thân thiết dùng chân khép cửa.
Lý Tư Niên nhìn cánh cửa đóng lại, vẫn hơi thất thần. Phương Đại Xuyên giơ bàn chải lên, “Cậu ta, cậu ta nói thế là sao?” Hắn ngậm nước súc miệng, lúng ba lúng búng hỏi.
“Thú vị.” Lý Tư Niên ngẩn ngơ một lát, chợt nhướn mày cười, “Đỗ Vĩ này đúng là thú vị.”
Phương Đại Xuyên chạy vào toilet, vội vàng nhổ nước súc miệng, “Làm sao bây giờ? Hay là cậu ta đoán được gì rồi?”
Lý Tư Niên khoát tay với hắn, tiếp tục quay lại cửa sổ buộc buộc gỡ gỡ, “Đừng lo, nhớ ngày đầu tiên cậu ta đối địch với Đỗ Triều Sinh không? Lưu Tân cũng nói rồi, Đỗ Triều Sinh sát hại người thư ký vì bà ta biết được chút gì đó, mà bà ta lại là mẹ ruột của Đỗ Vĩ. Tôi nghĩ sứ mệnh cậu ta lên đảo này đã hoàn thành rồi, từ giờ chỉ cần tìm cách sống sót là được, ít nhất đêm nay cậu ta sẽ không làm gì chúng ta đâu.”
“Thế đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì?” Phương Đại Xuyên sửa sang lại áo thun.
Lý Tư Niên buông lỏng tay phải, một chiếc chìa khóa bằng đồng bọc dây nhung lắc lư trong lòng bàn tay y, “Đêm nay chúng ta lên tầng xem thử, còn người khác xảy ra chuyện gì, tôi cũng mong chờ lắm.”