“Xuống biển ấy hả?” Phương Đại Xuyên biến sắc, rùng mình theo phản xạ. Hắn nhớ lại cảm giác nhảy xuống biển đêm qua, khắc sâu cả đời không quên được.
Lý Tư Niên nhận ra, an ủi hắn, “Anh ở trên bờ chờ tôi được rồi, tôi định quay lại hang động xem một chút thôi, dù không có gì khác thì tôi… cũng muốn đưa hài cốt còn lại của ông ấy ra ngoài.”
“Tôi đi với cậu.” Phương Đại Xuyên thở ra một hơi, thầm nghĩ, thôi cứ liều một phen vậy.
Lý Tư Niên lại ngập ngừng, “Nhưng kỹ năng bơi của anh… Thôi, đợi bao giờ an toàn thì chúng ta lại xuống, đằng nào cũng nhiều năm qua rồi, thêm một vài ngày chẳng sao. Không thì chúng ta ra mộ thăm ông ấy trước vậy?”
Phương Đại Xuyên ngẩn ra một thoáng, “À, thế cũng được.”
Xương sọ của Lý Hành được Lý Tư Niên mang ra ngoài, buổi sáng hai người vội vàng đi quẹt thẻ, chỉ đành chôn tạm ở bờ biển. Tại khoảnh khắc này, Phương Đại Xuyên thật lòng không dám nghĩ tâm trạng Lý Tư Niên đang thế nào.
Cả tòa biệt thự lặng ngắt như tờ, hai người nhẹ nhàng ra khỏi cổng.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, mưa nhỏ lại, mây đen lờ lững trên bầu trời đã tản ra, cảm giác ngột ngạt cũng vơi đi. Phía chân trời xa xa còn trông thấy được vài ngôi sao lấp lánh.
Lý Tư Niên sốt cả ngày, đến giờ vẫn chưa ăn gì, tay y nắm một chiếc bánh mì, vừa đi vừa ăn, nhịp bước hơi lảo đảo.
Phương Đại Xuyên bước theo sau y, cúi đầu ngắm nghía lọn tóc xoăn sau gáy y, nhìn một lát, hắn đột nhiên phát hiện, cái người tên Lý Tư Niên này hình như rất kỳ quặc, kỳ quặc theo một cách rất riêng.
Bạn không phân biệt được lai lịch hay gia cảnh của y, bước chân y luôn vững vàng, vững vàng tức là không để lộ bất kỳ chút đặc trưng nào cả. Y là người ngoại quốc nhưng nói tiếng phổ thông rất chuẩn, cái gì cũng ăn được, sống hay chín đều ăn được, ngọt hoặc cay cũng ăn được. Kiểu cách cầm dao dĩa ăn rau hầm trong biệt thự nguy nga như quý công tử; lặn xuống nước vớt hàu sống giữa mưa lạnh, ngồi xổm trên bãi đá nạy hàu ăn cũng rất thoải mái. Thứ duy nhất y có vẻ yêu thích chính là rượu, nhưng hình như y cũng không kén chọn, thấy gì uống nấy, rượu của boss cất giữ, dường như chẳng có loại nào y không thích uống.
Lúc mới gặp không tiếp xúc nhiều, cảm giác người này rất lạnh lùng. Cùng ở trên đảo lại thấy y dễ gần, nhoẻn cười đáp lời bạn, còn xoa đầu bạn, có vẻ rất thân thiện. Mấy ngày nay quen thân hơn, thực ra ít nhiều trong lòng Phương Đại Xuyên cũng nảy sinh chút rung động, là kiểu rung động càng nghĩ càng thấy sợ, nhưng Lý Tư Niên lại vẫn cứ lạnh lùng, không có bất kỳ động tác nhỏ hay chút tiếp xúc nào cả. — Mẹ kiếp lại như hiền giả thế nhỉ? Phương Đại Xuyên âm thầm phỉ nhổ.
Tóm lại, người này rất giống một câu đố 2D, tính cách mập mờ, thiết lập mơ hồ, như tấm bùa lạnh băng, hoặc như bức tranh treo tường, không có xúc cảm và hơi ấm.
“Anh nghĩ gì thế?”
Phương Đại Xuyên khựng lại, chỉ thấy Lý Tư Niên ngoái lại ngờ vực nhìn mình. Hai người đã ra bờ biển, sóng biển trập trùng khi thấp khi cao.
Phương Đại Xuyên lắc đầu, “Nghĩ vài chuyện khác ấy mà.”
Trên tay Lý Tư Niên đeo hai chiếc nhẫn, nhẫn cưới của cha đeo trên ngón trỏ, nhẫn cưới của mẹ đeo vào ngón út, hai chiếc nhẫn rất gần gũi, nhưng mãi mãi không thể chạm vào nhau.
Lý Tư Niên ngồi bên đụn cát nhỏ, Phương Đại Xuyên ngẫm nghĩ, đứng phía sau y, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc quăn của y, hắn muốn an ủi y một chút, nhưng chẳng biết y có nhận ra không.
“Hồi nhỏ tôi giận ông ấy lắm.” Lý Tư Niên sờ sờ phần xương trắng dưới đụn cát, khẽ nói, “Ông ấy suốt ngày đi công tác, mà cứ đi là đi rất lâu, ném tôi cho hàng xóm láng giềng. Hồi nhỏ trông tôi rất giống mẹ, màu tóc nhạt, màu mắt cũng nhạt, toàn bị đám trẻ con trong xóm gọi là thằng quỷ Tây, thằng yêu quái. Ông ấy nghĩ tôi còn nhỏ, không hiểu những từ này, nhưng tôi nhớ rõ lắm.”
Phương Đại Xuyên nghe mà xót xa, “Lúc ấy cậu mấy tuổi?”Lý Tư Niên ngước lên nhìn sao sáng, “Khoảng vài ba buổi gì đó, vẫn chưa đi học.”
Hồi đó trường mầm non vẫn chưa phổ biến, trẻ con chỉ biết chạy rông trong xóm, chờ đủ tuổi vào lớp một thôi.
“Thế thì cậu nhớ được sớm thật.” Phương Đại Xuyên cố tìm đề tài vui vẻ hơn, “Ký ức lâu nhất tôi giữ được chỉ từ lớp hai. Mà ngẫm lại hồi nhỏ cũng toàn chuyện linh tinh vớ vẩn, chẳng nhớ được gì cả.”
Lý Tư Niên quay lại cười, không nói tiếp.
“Cả đám trẻ con lớn hơn cứ bắt nạt cậu thế à?” Phương Đại Xuyên lại hỏi.
“Không phải cả đám, có một đứa tốt với tôi lắm, tôi không thích ăn kẹo, hồi đó đầu hẻm hay bán loại kẹo ba màu, cả kẹo quýt nữa, người lớn cho tôi là tôi đưa cho nó, thế là nó bị tôi mua chuộc, đám bự con toàn gọi nó là ‘Chó săn’.” Y nói rồi bật cười, chẳng biết cười đám trẻ to xác nọ ngây thơ, hay đang cười ‘chó săn’ ngốc nghếch trong trí nhớ.
Phương Đại Xuyên cũng thử nhớ lại vài ký ức tuổi thơ ngắn ngủi, nhưng loanh quanh chỉ có khoảnh sân cũ, con hẻm nhỏ, đám trẻ con lớn xác chặn ở đầu hẻm và cụ ông đẩy xe quà vặt. Kẹo quýt màu cam trong lọ thủy tinh trông như múi quýt bọc đường trắng; kẹo chua ba màu bọc giấy bóng kính trong suốt, sặc sỡ rực rỡ, nhưng mãi chẳng nhớ được hương vị ra sao.
Hình như tuổi thơ của đứa trẻ nào cũng tương tự như vậy, đứa nào cũng thế, tuổi thơ của hắn hạnh phúc hơn Lý Tư Niên, nên ký ức cũng không sâu sắc.
Hắn hỏi, “Bây giờ cậu còn giận ông ấy không?”
Lý Tư Niên im lặng thật lâu, đôi mắt dõi theo ngọn hải đăng mờ ảo phía xa, đáp, “Giận hay không không quan trọng, tôi chỉ muốn tìm ra đáp án. Ngoài việc đi tìm đáp án thì tôi cũng chẳng biết mình nên làm gì.”
“Chẳng biết làm gì?” Phương Đại Xuyên kinh ngạc, như thể không ngờ những lời này lại thốt ra từ miệng Lý Tư Niên, “Cậu tốt nghiệp đại học chưa?”
Lý Tư Niên cười, “Bằng cử nhân đại học South California, chuyên ngành điện ảnh.”
“Ối! Đồng nghiệp à?” Phương Đại Xuyên giật mình, “Tôi cứ tưởng cậu phải học súng ống tài chính quản trị gì đó cơ, không ngờ lại là nghệ thuật!”
Lý Tư Niên đứng dậy, khom lưng chào tạm biệt cha rồi cất bước đi phía xa, giọng y cùng nhịp bước đều mệt nhọc, nhưng không nặng nề, “Sau này không kiếm được cơm ăn thì cứ đến tìm tôi, biết đâu có ngày tôi về Trung Quốc phát triển, lúc đó sẽ mời anh đóng vai chính.”
“Thế thì bây giờ cậu phải hừng hực khí thế chiến đấu mới đúng.” Phương Đại Xuyên bám theo y, khuyên nhủ, “Đã định mời tôi làm diễn viên chính mà còn bảo không biết phải làm gì à? Thế này đi, bao giờ bọn mình về, cứ đi Thanh Đảo ăn hải sản trước đã, tiện thể tôi giới thiệu anh Đặng với người phụ trách đài Thanh Long cho cậu, chúng ta bàn bạc cùng làm phim nhé! Tôi xem cậu có vẻ lắm tiền, mẹ cậu là đại tiểu thư tư bản gian ác còn gì, đầu tư một bộ phim chả là gì với cậu đâu nhỉ? Để tôi kể cậu nghe tình hình điện ảnh trong nước nhé, cậu đầu tư làm phim võ hiệp chắc chắn không lỗ đâu, nếu cậu không biết làm phim võ hiệp thì phim hành động cũng được…”
Phương Đại Xuyên lon ton chạy theo y, ghé vào tai y huyên thuyên lải nhải. Lý Tư Niên khó chịu ngoáy ngoáy tai, nhưng không hề bảo hắn câm miệng.