Lý Tư Niên biến sắc.
Y ba chân bốn cẳng chạy tới, đá văng cát trên bề mặt, nhìn thật kỹ đáy hố. Chiếc hố lớn bằng thân người trống rỗng, cát sỏi ngổn ngang rớt xuống đáy.
Giữa cảnh tượng mưa sầu gió tủi, hai người cùng sợ vã mồ hôi, cả hai đứng ngẩn tại chỗ, hai mặt nhìn nhau chẳng biết làm gì.
“Đi xem thi thể những người khác thế nào!” Lý Tư Niên nghiến răng, tìm đến nơi chôn cất những người khác. Lão Trần và người chết đầu tiên nằm bên trái, sau đó lần lượt chôn theo thứ tự tử vong, dưới bụng bia là Triệu Sơ, sau đó là bà Tống, xác Đỗ Triều Sinh vẫn lộ thiên dưới cửa sổ tầng một biệt thự, tạm thời chưa có mộ.
Lý Tư Niên tìm được hai khối đá phẳng, hai người thành thạo đào mộ lên. May sao khi trước chôn cũng nông, Phương Đại Xuyên đào mấy lần đã cảm giác khối đá chạm phải vật gì đó. Hắn nhẹ nhàng gạt cát ra, trông thấy cái xác thê thảm bình yên nằm dưới hố.
Lý Tư Niên bên cạnh cũng đào được xác, giữa mùa hè, trời lại mưa to, những cái xác vỡ đầu đã dần thối rữa, nội tạng và dịch trắng trào ra, giòi bọ lúc nhúc bò tới bò lui trên miệng vết thương.
Hai người cố nén buồn nôn, tuy đầu nát rất khó phân biệt ai với ai, nhưng cũng may ngoại hình mỗi người không giống nhau, ít nhiều vẫn nhận ra được. Phương Đại Xuyên nhận ra sợi xích vàng bên xác bà Tống.
“Tất cả vẫn còn… Chỉ thiếu xác bụng bia…” Phương Đại Xuyên ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh đầm đìa, “Hay lão không chết? Chỉ giả chết trốn trên đảo, đợi chúng ta mất cảnh giác mới lao ra giết chúng ta… Chẳng lẽ lại như trong truyện Agatha, cái xác nguyên vẹn lại là hung thủ cuối cùng?”
Lý Tư Niên khom người sờ đất cát phủ trên thi thể, “Đó là tiểu thuyết, rất khó thực hiện ngoài đời. Chúng ta có bao nhiêu đôi mắt, sáng hôm đó chính tôi cùng Lưu Tân và Đỗ Triều Sinh đưa lão đi chôn, lúc đó thi thể đã bốc mùi, miệng và lỗ mũi cũng ngập máu. Anh nhìn chỗ này xem.” Y chỉ vào tảng đá lớn bên dưới lớp cát, bề mặt tảng đá có vài vết sẫm màu, trông như máu hòa cùng vài thứ khác, “Đây là vết máu tụ hòa với dịch thể từ cái xác, bụng bia chết thật rồi.”
“Thế xác lão đâu?” Phương Đại Xuyên mồ hôi lạnh mướt đầu.
Ánh mắt Lý Tư Niên trầm trọng, chậm rãi lắc đầu.
Phương Đại Xuyên tim đập dồn dập, gót chân bắt đầu nhũn nhão, cả người mê mê tỉnh tỉnh, tựa hồ cơn sốt của Lý Tư Niên đã lây sang cho hắn. Hắn định hút điếu thuốc cho bình tĩnh lại, nhưng sờ mó mãi mới nhớ mình chỉ mang lên đảo có một bao, qua mấy đêm mạo hiểm đã tàn tạ cả, đêm qua còn ngâm nước biển, giờ nhăn nhúm nát bươm. Sờ soạng mãi mới tìm được nửa phần đầu lọc rách rưới, chẳng thấy bật lửa đâu, hắn bèn dứt khoát xé giấy bọc, rút vài sợi thuốc nhai nhai.
Thực ra Phương Đại Xuyên không nghiện nặng, trước kia hắn không hút thuốc, nhưng đặt chân vào giới này áp lực quá lớn, lại thường xuyên bị người ta mời hút, ít nhiều mấy năm nay hắn cũng sinh nghiện. Bình thường chẳng thấy gì, nhưng trong hoàn cảnh này, hắn cực kỳ muốn hút một điếu để lấy lại tinh thần.
Về rồi chắc chắn phải cai nghiện kẻo lúc cần thì muộn mất, Phương Đại Xuyên vừa khổ sở nhai thuốc lá, vừa âm thầm hạ quyết định.
Từ từ, Phương Đại Xuyên chăm chú nhìn nửa điếu thuốc sót lại trong tay, thình lình nảy ra ý nghĩ: Phòng nào trong biệt thự cũng có mỹ phẩm và đồ cạo râu, phòng Lý Tư Niên còn có đủ loại rượu Tây đắt đỏ, tại sao riêng thuốc lá lại không có?
“Cậu nói coi có phải lão boss là phụ nữ không?” Phương Đại Xuyên quay lại, kể cho Lý Tư Niên suy luận của mình.
Lý Tư Niên ngớ người trước câu chuyển đề tài đột ngột của hắn.
Một lát sau y mới nhíu mày, “Tôi nghĩ trước tiên chúng ta phải nắm rõ vài điểm khác, tính đến giờ đã có ba người liên quan tới trò chơi này. Thứ nhất là boss. Boss là ai? Tổ chức trò chơi này nhằm mục đích gì? Có trà trộn trong mười ba người chúng ta hay không? Thứ hai, đồ ăn và quần áo chuẩn bị sẵn trên tầng bốn là của ai? Chắc chắn người này đã từng lên đảo, hơn nữa còn rất quen thuộc với địa hình trên đảo này, có phải chính là boss hay không? Thứ ba, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì? Người sát hại cha tôi có phải boss hay không?”
Phương Đại Xuyên nhức đầu, “Thế… tóm lại là có phải hay không?”
“Tôi cảm giác không phải.” Lý Tư Niên nhắm chặt mắt, tới lúc mở ra, vẻ mặt y cực kỳ xơ xác tiêu điều, sườn mặt phản chiếu sáng lành lạnh mông lung dưới màn mưa u ám, “Dù chuyện năm đó phức tạp thế nào thì rút cục cũng chỉ có hai phe mà thôi, phe được lợi và phe bị hại. Bây giờ nhìn lại, chắc chắn hòn đảo này có vấn đề, vấn đề này rất có khả năng là núi lửa sắp phun, khiến người mua đảo, tức cha của Dương Tụng, đầu tư thất bại. Căn cứ theo những gì Lưu Tân nói, hòn đảo này vốn do Đỗ Triều Sinh mua lại, lão và Ngưu sở trưởng là bạn tốt, Dương Tụng nói cha cô ta không được xem báo cáo khảo sát cuối cùng, vậy anh đoán xem, liệu có khả năng sở khảo sát bưng bít chuyện núi lửa sắp phun để Đỗ Triều Sinh thoát hiểm hay không? Nếu đúng là vậy thì cha của Dương Tụng đi tìm Ngưu sở trưởng, kết quả cùng nhau ngã xuống đường tàu nghe cũng khá hợp lý. Còn cha tôi vì biết được chút gì đó nên bị diệt khẩu rồi? Chung quy lại, hung thủ quanh quẩn cũng chỉ nằm trong những người được lợi từ chuyện này, chính là Đỗ Triều Sinh, Lưu Tân hoặc Ngưu Nạp Hàm.”
“Thế nhưng lão boss tổ chức trò chơi chắc chắn không phải ba người này, mà hẳn là kẻ nào đó rất muốn kéo ba người này ra ánh sáng. Người tổ chức trò chơi chắc chắn là người bị hại năm đó. Còn người cất đồ ăn nước uống trên tầng bốn thì không phải là boss, vì người này biết cha tôi đã vùi thây dưới hang động, nhiều khả năng có liên quan đến cái chết của cha tôi, nói cách khác, người này có khuynh hướng được lợi từ chuyện năm đó.”
Phương Đại Xuyên phải nghiền ngẫm một lát mới hiểu hết suy luận này. Hắn tự động não tiếp, “Nói đến lão boss đứng sau màn này thì cũng thú vị ra phết. Nếu đúng theo suy đoán của chúng ta, lão mà trà trộn trong 13 người trên đảo thì công nhận là tự tin thật. Mua cả hòn đảo, nhân viên thiết bị ầm ĩ như thế, nhân lực tài lực không đùa được đâu. Mà trên lý thuyết, lão muốn tìm cơ hội giải quyết lần lượt kẻ thù năm đó thì thôi chẳng nói, nhưng tổ chức cả cái trò chơi giết người này thì xem chừng cá tính cũng mạnh lắm đây.”
Lý Tư Niên quay sang cười với hắn, không đáp lời.
“Sinh hoạt cầu kỳ, trang hoàng hoa lệ, rất biết thưởng thức rượu.” Phương Đại Xuyên nhíu mày, “Càng nghĩ càng thấy giống một người phụ nữ rất thông minh xinh đẹp.”
“Có lẽ vậy.” Lý Tư Niên nhìn ngọn hải đăng mờ ảo phía xa xa, lắng nghe tiếng sóng biển mênh mông vang vọng, thở dài, “Boss đó không quan trọng, bây giờ chúng ta phải biết những người sói còn lại là ai trước đã, sống sót trở về mới quan trọng nhất.”
Vài con chim dữ từ không trung lao xuống, rít mổ cá tôm giữa sóng biển, hếch chiếc mỏ thật dài. Những cái xác lần lượt bày ra trước mắt hai người, không khí tản mát hương vị chẳng lành.