Lý Tư Niên bị súng lục chĩa thẳng vào gáy, giơ hai tay lên, cười rất nhẹ nhàng, “Đừng chĩa súng vào tôi, tôi có chạy đâu.” Cảnh sát nọ rút còng ra khỏi túi, bẻ tay y ra phía sau, định còng tay y lại.
Phương Đại Xuyên vội đẩy hết đám người ra, chạy lên trước, đỡ lấy Lý Tư Niên, “Đừng còng, vai cậu ấy đang bị thương, để tôi trông cậu ấy, không cho cậu ấy chạy đâu hết!”
Cảnh sát nào dám lơ là, nhủ bụng mày trông được tích sự quái gì, nó chẳng chạy ngay trước mũi mày môt lần rồi đó thôi? Vì thế tuy không còng, nhưng vẫn có hai người kèm hai bên y, bộ dạng đằng đằng sát khí.
Lý Tư Niên nhướn mày, nửa đùa nửa thật bảo, “Còng được mà anh Xuyên, tay này cử động được rồi.”
Lý Tư Niên trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào y, Lý Tư Niên vốn định chọc hắn một chút, nhìn phản ứng của hắn lại không khỏi mím môi cười trộm.
Đoàn người bị khống chế trên boong tàu, cảnh sát mặc quân phục nổi bần bật bên cạnh hồ rượu rừng thịt và đám quan to nghệ sĩ mặt mũi ủ dột, Lý Tư Niên và Phương Đại Xuyên đứng cạnh lan can, chú mèo đen chẳng biết chạy ra từ bao giờ, nằm bên chân Lý Tư Niên, nhe răng xù lông với cảnh sát.
“Beta.” Lý Tư Niên huýt sáo, “Lại đây, nhảy vào lòng ba nào.”
Chú mèo đen như đã thành tinh, ngước lên nhìn rồi nhảy thẳng lên vai Lý Tư Niên, sau đó cuộn tròn trước ngực y, đuôi quấn quanh cổ tay y. Ấm áp dễ chịu như chiếc lò sưởi nhỏ.
“Ôm đầu ngồi ngay tại chỗ! Không được nhúc nhích!” Một cảnh sát cầm máy quét đi kiểm tra thẻ căn cước của từng người.
Lý Tư Niên nhìn lên trời, một chiếc trực thăng đen tuyền đang lượn vòng trên đỉnh đầu họ, cánh quạt quay vù vù.
“Anh kia! Lấy thẻ căn cước ra!” Một cảnh sát quát y.
Lý Tư Niên không có thẻ căn cước.
Y mỉm cười, ngay lúc tất cả chưa kịp đề phòng, y nhấc bổng Phương Đại Xuyên và chú mèo, tung người nhảy xuống biển.
Boong tàu ba tầng, ít cũng phải cao mười mét, cảnh sát vũ trang hai bên đều không kịp phản ứng, giơ tay bắt hụt, chỉ biết trợn mắt nhìn hai người nhảy xuống khỏi tàu.
“Thuyền cứu hộ! Thuyền cứu hộ!” Cảnh sát hô lớn, cuống cuồng khản cả giọng, “Có người rơi xuống biển!”
Không có tiếng rơi.
Còn chưa dứt lời đã thấy hai người vừa nhảy cầu kia bay lên, trên boong tàu, tất cả cùng trông thấy chiếc trực thăng kéo thang dây mang theo hai người nọ, cất cánh bay cao.
“Chiếc trực thăng kia là sao?!” Một cảnh sát gào lên với bộ đàm.
Bên kia bộ đàm hoang mang đáp lại, “Không, không biết ạ, trực thăng này không thuộc trung đội chúng tôi, chẳng lẽ cũng không phải quân đội bên kia phái tới sao?”
Người phụ trách bên kia lập tức trả lời, “Không thuộc biên chế của chúng tôi, chiếc này cứ bám theo phía sau, tôi tưởng là nhóm các ngài cắt cử.”
Được lắm, phản đồ trà trộn.
Súng bắn tỉa tức khắc vào vị trí, nhắm thẳng hai người trên cao.
“Ngừng! Đừng nổ súng! Đừng nổ sung!” Một tiểu đội trưởng thét lớn, hai tay ra hiệu dừng lại, giơ thoại lên cao, “Lãnh đạo gọi! Lãnh đạo có chỉ thị!”
Hắn nói, đưa điện thoại cho người phụ trách hiện trường.
Cục phó đang uống trà tại Bắc Kinh cách xa nghìn dặm, cười híp mắt bảo, “Thả họ đi đi, bên này chúng tôi bàn bạc xong rồi, đừng làm hại người ta.”
“Nhưng mà!” Người phụ trách cố gắng tranh thủ, rất không cam tâm, quân đội của họ đã đụng độ rất nhiều lần với công ty bảo an Viễn Dương, căm hận công ty này tới tận xương tuỷ, “Vất vả lắm mới có cơ hội này, tập đoàn lính đánh thuê Viễn Dương thường xuyên lấn lướt chúng ta ở ngoài nước, ai bỏ tiền là giúp kẻ đó, đúng là đám chó săn, phải nhân cơ hội này triệt gọn mới được!”
Cục phó hớp ngụm trà, đủng đỉnh đáp, “Tội gì mà đòi triệt họ? Trung Quốc có câu ngạn ngữ thế này, không cần đánh mà làm kẻ địch khuất phục (Trích Binh pháp Tôn Tử), đám thanh niên các cậu, sát khí nặng quá.”
Phương Đại Xuyên sợ độ cao, hai tay hai chân quấn quanh người Lý Tư Niên, mặt mũi tái mét.
Chú mèo đen bị kẹp giữa hai người khó chịu kêu meo meo, lấy đuôi quật vào mặt Phương Đại Xuyên. “Beta!” Lý Tư Niên khẽ mắng, “Không được nhõng nhẽo, phải hòa thuận với anh hai!”
Phương Đại Xuyên mặc kệ cho Lý Tư Niên khươ môi múa mép, lợi dụng lấn lướt hắn, hắn nhắm tịt mắt, không dám nhìn mặt biển xanh thăm thẳm phía dưới, “Xong chưa? Xong chưa? Lên được chưa?”
Cửa cabin phía trên mở ra, có người bắt đầu cuộn thang dây.
“Được rồi, lên thôi.” Giọng Lý Tư Niên mang theo ý cười, “Anh Xuyên mở mắt xem kìa, đẹp lắm.”
Phương Đại Xuyên hít sâu một hơi, bấu chặt cổ Lý Tư Niên, ti hí mở mắt.
“Đừng sợ.” Lý Tư Niên ôm chặt hắn, đặt môi hôn lên thái dương hắn, “Có tôi ở đây rồi.”
Biển rộng dưới chân càng lúc càng xa, sương mù mỏng manh lượn lờ trên mặt biển, xa xa, nắng chiều dần tắt, trời biển cùng nhuốm sắc đỏ vàng, trải dài tầm mắt là biển khơi mênh mông bát ngát, đường chân trời ở rất rất xa thấp thoáng có bến cảng. Hai người ôm chặt lấy nhau giữa không trung, dường như cả thế giới chỉ còn lại chính họ. Lý Tư Niên hôn hắn, ghé vào tai hắn thầm thì.
“Lần trước tôi đứng dưới đất nhìn anh bị trực thăng kéo đi, trong lòng cứ thấp thỏm. Tôi cứ nghĩ nếu mình không buộc chặt, anh rớt xuống thì biết làm sao, rồi lại nghĩ nếu anh giữa đường tỉnh lại, tháo dây định chết cùng tôi thì phải làm thế nào? Lần đó tôi đã tự hứa với mình, nếu gặp lại anh, tôi sẽ ôm anh thật chặt. Tôi ôm anh, cả Beta nữa, lần trước chúng ta kết thúc như vậy, lần này phải bắt đầu lại.”
Âm thanh của Lý Tư Niên hòa trong tiếng gió, nhàn nhạt mùi nước cạo râu, đàn hương, tuyết tùng lạnh lẽo nguy hiểm và đá lửa cùng muối biển nồng nàn đã tan biến, chỉ còn lại hương vỏ cam ấm áp điềm đạm, lẫn trong hương trà đăng đắng, dịu dàng.
Phương Đại Xuyên ngước lên hôn.
Hai người hôn môi giữa trời và biển, như được thần linh chăm chú chở che.
“Thế này là sao?” Hai người được đón lên trực thăng, bên trên là một nhóm người xa lạ. Lý Tư Niên cởi áo, lập tức có người xử lý vết thương cho y. Phương Đại Xuyên không dám làm vướng chân vướng tay, bèn cùng Beta ngồi bên cạnh, ngong ngóng nhìn Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên rất công bằng, xoa đầu cả hai cùng lúc, “Tôi giao dịch với cảnh sát Trung Quốc.”
Y cười, cúi xuống hôn phớt khóe miệng Phương Đại Xuyên, “Tôi đưa mẹ đến viện điều dưỡng của cảnh sát chữa bệnh, ông ngoại tôi đã cao tuổi, công ty bảo an Viễn Dương giờ đến tay tôi, lính đánh thuê thì sao? Tiền của ai mà chẳng là tiền? Quan tâm gì cảnh sát Trung Quốc hay cảnh sát Mỹ.”
“Cậu... Cậu quy hàng à?” Phương Đại Xuyên trố mắt nhìn.
Lý Tư Niên bật cười, “Đúng thế, nhà vợ ở Trung Quốc, phải thiên vị chứ.”
“Vớ vẩn.” Phương Đại Xuyên đỏ bừng hai má, khẽ lẩm bẩm, “Cậu là vợ của người Trung Quốc chứ.”
Vợ thì vợ, Lý Tư Niên thoải mái ngồi trên ghế, không so đo.
“Lâu quá cậu không đến tìm tôi là vì bận bịu chuyện này à?” Phương Đại Xuyên giữ chặt tay y, tay trái y từ khi bị thương, máu vẫn chưa lưu thông đều, luôn lạnh lẽo.
Lý Tư Niên mỉm cười, nói vài câu trấn an hắn, “Ừ, tất cả đều thuận lợi. Nhưng tôi vừa đến gặp cảnh sát thì đã nghe nói bên này có một gã thiêu thân, tôi ngờ rằng có liên quan tới thế lực còn sót lại của mẹ nên đến kiếm tra thử, ai biết anh cũng chui vào.”
Y không nói, Phương Đại Xuyên cũng đoán được, vài ba câu của y thay cho cả quãng thời gian kinh hồn bạt vía, những vết thương khắp người chính là chứng cứ rõ ràng. Hắn đang xót xa vô hạn, lại nghe Lý Tư Niên nói tiếp, “Tôi vốn định ngụy trang thật kỹ, không để anh phát hiện, đợi xong chuyện bên này sẽ đến tìm anh. Không ngờ đứng trên tầng trông thấy anh hôn hít một cô cảnh sát, tôi nhất thời nổi giận, thả mèo ra cắn anh.”
Phương Đại Xuyên đảo mắt nhìn trời, oán hận nghiển răng, “Sao hồi trước tôi không cắn chết cậu nhỉ?!”
“Chúng ta đang đi đâu đây?” Phương Đại Xuyên gác đầu lên vai y.
Lý Tư Niên vuốt vuốt đám tóc bù xù của hắn, “Đi Iceland, phiền anh Xuyên đi ngắm cực quang với em nhé.”
Phương Đại Xuyên sáng rực cả mắt, Lý Tư Niên mỉm cười, trở tay cầm tay Phương Đại Xuyên, mười ngón đan cài.
Từ khoang trực thăng vọng ra tiếng nhạc, phi công lắc lư theo điệu nhạc, tiếng guitar và saxophone hòa cùng giai điệu dân gian du dương, cùng tiếng sóng biển và cánh quạt.
You were just another sideshow, in a back-street carnival
I was walking the high wire, and trying not to fall
Em chỉ là tiết mục nhỏ trong lễ hội phố sau
Tôi bước trên dây cao, cố gắng không trượt ngã
Just another way of getting through anyone would do, but it was you
Chỉ là cách sống tiếp như bao người vẫn sống tiếp
Chỉ riêng mình em, chỉ mình em là khác
...
I 've seen the dark-side, when I'm trying to find the light
Seen the shadows fade away, on the wrong side of night
Đã trải qua bóng tối, khi đấu tranh tìm ánh sáng
Tôi thấy những bóng ma, tan biến bên kia màn đêm
Heard a song coming through, and when I 'm looking for you, I sing blue
Too long on the dark-side, trying to find the light
Nghe thấy giai điệu một bài ca, tôi kiếm tìm em, hát khúc ca buồn
Như đã quá lâu chìm trong bóng tối, tôi khát khao truy cầu ánh sáng
Lần cuối cùng, Lý Tư Niên ngắm nhìn sóng biển bên ngoài cửa sổ, trực thăng hướng về phương Bắc, xuyên qua sương mù, đuổi theo ánh nắng, dần cất cao, dần biến mất.
Bên dưới là mặt biển mênh mông bất tận, lặng im, xanh biếc.
Toàn văn hoàn.