Tư Đồ Lạp Vi đứng từ trên đỉnh của một chiếc container nhìn Lãnh Dạ từ xa đang giải quyết những tang thi cao cấp không chịu quy phục.Không phải là uy áp Tư Đồ Lạp Vi tỏa ra không mạnh, mà là cô cố tình không phát uy.
Mục đích là làm cho Lãnh Dạ tăng sức chiến đấu, còn là những tinh hạch trong đầu những tang thi kia để cho hắn càng nhanh nâng cấp.Hai tháng, cô muốn chỉ trong vòng hai tháng ngoại trừ cô Lãnh Dạ không chỉ mạnh hơn tất cả tang thi trên địa cầu này.
Mà còn phải vượt qua Lý Vũ Văn kia, ít nhất là ngang tầm.Bởi vì theo nguyên tác, thời gian đó chính là lúc Lãnh Dạ lần đâu tiên chạm mặt Lý Vũ Văn dưới thân phận tang thi vương.
Cô còn không quên chính là khi cái tên giả tạo Lý Vũ Văn này mượn cái chết của Lãnh Dạ nhà cô làm bước đệm để nhận được sự tín nhiệm, ủng hộ của mọi người.Thật đúng là không thể tha thứ!
- Dạ!Đến đây, đánh với ta một trận.Nhớ kĩ không cần phải nương tay ! - Vừa nói vừa nhẹ nhảy xuống.
Lãnh Dạ giương mắt vô cảm nhìn cô sau một lúc thì gật đầu.Tư Đồ Lạp Vi chờ Lãnh Dạ điều chỉnh xong trạng thái thì tiếp tục nói:
- Anh trước!
Lãnh Dạ nghe thế cũng không nói gì thêm lùi chân phải ra sau một chút, lấy đà dùng tốc độ nhanh chóng vọt đến trước mặt cô khi chỉ còn cách vài cm thì cùng với nụ cười là bóng dáng của Tư Đồ Lạp Vi biến mất.
Vừa thấy thế Lãnh Dạ phản ứng nhanh tức khắc dùng chân ma sát với mặt đất dừng lại , dùng thị giác cực tốt nhìn đề phòng bốn phía xung quanh.Trong lúc hắn thận trọng từng giây từng phút thì cuối cùng bóng dáng Tư Đồ Lạp Vi cũng xuất hiện phía sau lưng hắn nhỏ giọng thỏ thẻ vào tai hắn:
- Tìm em sao~
Mắt Lãnh Dạ cũng vì câu nói này mà mở to hơn một chút, vội quay ra sau cùng lúc dùng chân phải tung ra một cú đá nhưng rất tiếc Tư Đồ Lạp Vi lại biến mất như hư ảo vào giây phút cuối cùng làm một cước của hắn va vào khoảng không.
- Quá chậm!
Cùng lúc tới là một cước không lưu tình của Tư Đồ Lạp Vi làm Lãnh Dạ văng ra phía xa.Nếu không phải Lãnh Dạ vào giờ khắc định mệnh vội xoay chuyển tư thế dùng chân chống lại thì cũng đã trao tặng nụ hôn đầu với đất mẹ rồi.
Tư Đồ Lạp Vi nhẹ nhíu mày nhìn Lãnh Dạ cách đó không xa, nghiêm giọng nói:
- Đã bảo là không cần phải nương tay tay với em cứ dùng hết sức, vậy mà anh...Lãnh Dạ, nếu như một ngày có người khác giả dạng thành em đến để giết anh thì làm sao bây giờ?
Lãnh Dạ nghe xong thì nhẹ cuối đầu sau chốc lát lại ngước lên gương mặt tuấn mỹ nhìn Tư Đồ Lạp Vi:
Nhìn Lãnh Dạ như thế khuôn mặt vốn đang nghiêm túc của Tư Đồ Lạp Vi cũng không khỏi nhu hòa đi vài phần:
- Nha, ý anh là sẽ nhận ra em.Đâu là thật đâu là giả sao?
Lãnh Dạ nghe thế liền cứng ngắc gật đầu, nhìn thấy thế Tư Đồ Lạp Vi lại không nhịn được mà nổi lên tính xấu muốn trêu chọc hắn một chút.Mắt đẹp nhẹ cong lại thành hình trăng non hướng Lãnh Dạ nói:
- Nga~ Vậy anh tìm bằng cách nào đây?
Đồng chí Lãnh Dạ nghĩ nghĩ, sau đó lại lấy bộ dạng nghiêm trang nói:
- Kh..ông...biết, nh...ưng...sẽ..tì..m ...đ..ược!
- Phụt!Khụ..khụ! - Nghe xong câu trả lời kia mỗ phù thủy suýt nữa ngã ngửa, cái câu trả lời này của anh... không bằng nói giác quan thứ sáu luôn cho rồi.
Lãnh Dạ từ tốn đứng dậy lại phủi phủi một ít bụi bám trên quần áo, giương mắt không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào nhìn Tư Đồ Lạp Vi phía trước đang cố gắng nén cười liền nhanh chóng chạy đến.
Tư Đồ Lạp Vi nhìn sơ qua cũng muốn biết tiếp theo hắn định làm cái hành động gì thì thấy đồng chí Lãnh Dạ bộ dáng nghiêm trang đi đến nhẹ vô lưng cho Tư Đồ Lạp Vi như muốn làm cô dễ chịu hơn.
Sau đó lại thấy hắn giương mắt cá chết nhìn hai tên Tiểu Hỏa, Tiểu Thủy ở phía xa ý bảo hai tên tang thi.Một con cầm khăn và quạt một con cầm hai chai nước đang đứng ở phía xa đem đồ lại đây.
Hai tên kia thấy hắn dùng mắt như vậy nhìn mình cũng không ngu ngốc mà không nghe theo, đành dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến.Lãnh Dạ từ túi quần lấy ra hai cái bao tay y tế mang vào có chút ghét bỏ nhìn chai nước trên tay tựa như đang cầm thứ gì dơ bẩn.
Sau đó lại không từ túi áo trong lấy ra một chiếc khăn trắng lau chà, chà lau cái chai đến độ không thể sạch hơn mới bắt đầu mở nắp chai.Lại không biết hắn từ nơi nào biến ra một cái ống hút cắm vào sau đó đưa cho Tư Đồ Lạp Vi.
Ông anh à, đây là mạt thế a.Tụi tui biết ông thích sạch sẽ nhưng không cần trà đạp lòng tự tôn của tụi tui đến như thế!Hảo tổn thương nga~ Đây là tiếng lòng Tiểu thủy, Tiểu Hỏa.
Lãnh Dạ nhìn Tư Đồ Lạp Vi dùng tay tiếp chai nước mới vừa lòng gật đầu sau đó lại lột bỏ bao tay vứt xuống đất,lại lấy ra hai chiếc bao tay màu đen đeo vào.Dùng ánh mắt băng lãnh ám chỉ Tiểu Hỏa cùng Tiểu Thủy đi ra đấu với hắn.
Vi Vi bắt nạt hắn, hắn có thể nhẫn.Nhưng hai tên này, thì là hắn có thể bắt nạt.Hừ!Dám thân cận Vi Vi còn chưa tính.Vinh hạnh được Vi Vi đặt tên tạm thời không nói.Đã vậy còn dám dành vị trí bên cạnh Vi Vi của hắn.Cho dù là "người" Vi Vi chọn thì cũng phải chịu chút giáo huấn đi.
Tiểu Hỏa cùng Tiểu Thủy nghe hắn nói thế liền không nhịn được run rẩy, tuy nói tụi nó không được thông minh cho lắm!Nhưng là rất mẫn cảm với ý đồ không được tốt của tên này được không.
Cứ như vậy Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa hoa hoa lệ lệ bị nhân mè đen* Lãnh Dạ "ý tốt" mang đi huấn luyện, bị đánh đánh cho thành hai cái đầu heo.Tư Đồ Lạp Vi quan sát từ đầu đến cuối, cuối cùng cũng rút ra một cái kết luận.
Khiết phích là một thói quen tốt, cần cố gắng phát huy!
Mà ở một nơi nào đó....
Một nam nhân tầm hai mươi mấy tuổi ngồi trên bàn làm việc trầm ngâm:
- Nhạc Quỳnh Quỳnh này...nên giữ lại hay hủy đây?
Một câu nói trầm tư dường như nhẹ nhàng nhưng lại là một câu phán quyết,định đoạt sinh tử con người.
*Nhân mè đen:chỉ người ngoài sáng bao nhiêu, bên trong tối bấy nhiêu.