Bạch Băng Dao khi nhận được tin bản thân đã được nhận vào Thiên Phong có thể nói giờ phút đó tim cô dường như ngừng đập.Trong niềm hạnh phúc dâng trào,cô sung sướng vì đã có tiền trang trải cho cuộc sống phần nào.Sau một tháng đã có thể mua thuốc cho mẹ rồi,còn có chăm sóc tốt hơn không để cho em trai bị thiếu thốn nữa.
Nhưng khi bước vào Thiên Phong cô đã biết mình ngây thơ đến cỡ nào khi nghĩ về trường học này tốt đẹp như thế nào với biết bao bạn bè mới thân thiện.Không phải thiên đường trong mơ mà là địa ngục hiện thực.Cô hoàn toàn bị cô lập,không ai nói chuyện ngó ngàng đến cô vì hoàn cảnh khó khăn của gia đình.
Lúc đó cô rất ấm ức,tủi nhục chưa bao giờ Bạch Băng Dao có cảm giác thất bại như thế.Những con người đó họ nói cô không cùng giai cấp với bọn họ,chỉ việc phải học chung lớp với cô thì họ đã thấy ghê tởm lắm rồi!Lúc đó,cô tức giận,tức giận đến tột cùng.Tại sao lại có loại người như thế?
Nhưng khi nhìn thấy Tư Đồ Lạp Vi thì cơn tức giận đè nén bấy lâu như muốn bùng nổ để thoát ra.Cô gái tên Tư Đồ Lạp Vi kia thì có gì chứ!Không thông minh như cô, đến dung mạo cũng chẳng bằng cô.Ngoại trừ gia cảnh khá giả ra,thì cô ta cái gì cũng thua cô.Dựa vào cái gì mọi người lại tiếp nhận cô ta,dựa vào cái gì xung quanh các bạn luôn đối xử tốt với cô ta.
Lúc đó Bạch Băng Dao ngoại trừ ghen tị với Tư Đồ Lạp Vi mà trong đầu cũng nghĩ ra cách để hòa nhập với mọi người trong trường.Bạch Băng Dao đã lợi dụng Tư Đồ Lạp Vi,bằng cách như tình cờ giúp đỡ nhiều việc Tư Đồ Lạp Vi cần qua thời gian cuối cùng Bạch Băng Dao cũng trở thành bạn thân với Tư Đồ Lạp Vi như mọi người thấy.Thông qua nữ phụ để có thể làm quen với nhiều bạn mới.
Ngoài mặc là bạn bè thân thiết,Bạch Băng Dao cũng coi Tư Đồ Lạp Vi là một người bạn của mình.Nhưng thật sâu trong cô ta,vẫn có phần chán ghét khinh thường "người bạn thân" của mình.Lúc đó,Bạch Băng Dao vẫn chưa nhận ra được...
Trái tim lương thiện,trong sáng.Tâm hồn thuần khiết,ngây thơ đã bắt đầu nảy mầm hạt của một loài cây mang tên "đố kị".Người con gái luôn năng động đáng yêu tràn đầy sức sống đã chậm rãi thay đổi.
- Tư Đồ Lạp Vi,cậu nói đi.Tại sao,sáng nay lại cư xử như thế! - Bạch Băng Dao nhíu mày nói.
- Cư xử khác thường...là chuyện gì cơ? - Trưng ra khuôn mặt không tính là thông minh của mình,ai đó ngu ngốc hỏi.
- Cậu,thật sự không cố tình? - Bạch Băng Dao nghi ngờ nhìn Tư Đồ Lạp Vi .
- Cố tình...mà chuyện gì mới được chứ,tại sao Dao Dao nói gì nãy giờ mà Vi Vi nghe không hiểu gì hết vậy? - Ngước lên gương mặt nhăn nhó hướng Bạch Băng Dao gãi gãi tóc hỏi.
- Thôi bỏ đi!Cậu nghe không hiểu cũng là chuyện bình thường,trước giờ với cái đầu như vậy sao cậu có thể làm ra được cái chuyện kia chứ! - Bạch Băng Dao khoát tay với cô,làm như "vô ý"nói xiêng xỏ Tư Đồ Lạp Vi.Nếu như là nữ phụ trước có khi còn không hiểu chỉ là có từ "nếu như"...sao?
Nghe được ý nghĩa ngầm của câu nói kia,đôi mắt dấu sâu trong cặp kính dày như đít chai của Tư Đồ Lạp Vi tràn đầy ý cười nhưng lại không chạm được tới đáy mắt.Nữ chính à!Ngươi cho rằng chỉ mình người mới biết nói đùa bỡn người khác hay sao.
- Chuyện gì lại liên quan đến cái đầu của mình vậy?Chẳng lẽ trên đầu mình dính thứ gì à?Hay là kiểu tóc này không hợp,cậu nói vậy mình mới nhớ Vi Vi cũng tính đi đổi kiểu tóc mới đây.À!Mà cậu nói lúc cái chuyện gì mà mình không làm được khi liên quan đến cái đầu của mình cơ chứ! - Trả lời đi?Ngon cứ trả lời cho bà đi nào?
Vốn tưởng với bản tính sĩ diện của Tư Đồ Lạp Vi thì chuyện nghe không hiểu sẽ lãng tránh bỏ qua hoặc nói sang chuyện khác nhưng hôm nay tại sao lại rắc rối đòi truy hỏi đến cùng như thế:
- A...mình,mình là nói cái đầu cậu thông minh như thế sao có thể không biết giải bài tập sáng nay được. - Vốn Bạch Băng Dao muốn nói xong thì liền chuyển sang đề tài khác để tránh bị cô nghi ngờ nhưng ai biết được chưa kiệp mở miệng lại bị Tư Đồ Lạp Vi cắt lời.
- Vậy sao?Nhưng tại sao mình lại cảm thấy câu nói trước của cậu lại mang ý nghĩa khác nhỉ? -Ngươi tưởng ta là con nít ba tuổi hay thằng điên thế hả?(mặc dù Black luôn lén chửi ta là tên điên).
Không ngoài dự đoán,câu nói kia của cô quả nhiên vô cùng hiệu nghiệm.Bạch Băng Dao vừa nghe xong liền cứng người,âm thầm đổ mồ hôi lạnh" Tư Đồ Lạp Vi này chẳng lẽ cuối cùng cũng thông minh ra rồi sao,không được sau này phải cẩn thận hơn mới được!".
Ting - Hệ Thống thông báo.Nam chủ Phong Hàn Thiên sắp đến đây,khoảng 5' nữa.t..i..n..g thời gian bắt đầu đếm ngược.Oa,là nam chính siêu cấp soái ca sắp đến sao.Vậy ta có phải nên làm một màn gặp mặt thật hoành tráng không a!
Black dùng phép tàng hình luôn ngồi trên vai phải vừa nghe được lời nói thầm của cô liền bay ra xa cách cô hai mét để đủ an toàn,nó hiện giờ không biết cô chủ biến thái của nó sẽ tùy thời mà phát điên thành cái dạng gì đây.
- Ừm,Dao Dao này!
- Chuyện gì?
- Cậu và Phong thiếu đã hẹn hò chưa? - Tư Đồ Lạp Vi hướng Bạch Băng Dao chậm rãi,giọng lí nhí hỏi.
- Rồi thì sao,mà chưa thì sao?Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu chứ! - Bạch Băng Dao khoanh tay lại đứng nhìn Tư Đồ Lạp Vi có chút kiêu ngạo.
Bạch Băng Dao biết rõ hơn ai hết,nữ phụ ngu ngốc này kì thực có tình cảm với nam chính,rằng Tư Đồ Lạp Vi rất hâm mộ nàng.Nhưng là khi biết được tình cảm của người bạn thân,Bạch Băng Dao cũng không lấy làm lạ gì vì người yêu của cô quả thật rất đáng cho cô tự hào quá hoàn hảo.Còn về tình cảm của Tư Đồ Lạp Vi,cảm nhận của cô chỉ có khinh bỉ cùng hèn mọn.
Bạch Băng Dao không tức giận,vì trong nhận thức của cô Tư Đồ Lạp Vi làm sao đủ tư cách xứng với Thiên của cô chứ.Tư Đồ Lạp Vi,ngay từ đầu đã không có tư cách dù chỉ một chút để cạnh tranh với Bạch Băng Dao cô.
- Dao Dao à!Mình cũng không có ý gì khác đâu vì mình nghe được các bạn trong lớp nói...
- Nói,bọn họ nói cái gì? - Giọng điệu của Bạch Băng Dao dường như ra lệnh.
Con mồi đã vào bẫy.A,nam chính đã tới rồi cũng nên hạ màn rồi nhỉ?Hắc Hắc...
Từ trước đến giờ,cuộc sống của hắn vốn dĩ luôn đầy vô vị,nhàm chán.Chính vì hắn mang trong mình huyết thống dòng họ Phong nên ngay từ nhỏ đã không thể có được cuộc sống như những đứa bé cùng trang lứa khác.
Được huấn luyện nghiêm khắc,quản giáo chặt chẽ.Bản thân hắn như ngày hôm nay phần nào là nhờ kết quả của những tháng ngày gian khổ ấy.Đúng vậy,chính vì thân phận không giống người thường nên hắn luôn có rất nhiều bạn bè.Nhưng lũ dối trá,ngu ngốc ấy đừng tưởng rằng hắn không biết bọn này làm thế chỉ vì lời sai khiến của bố mẹ.
Ngay từ khi còn là một tên nhóc,hắn đã biết thế nào là nhìn sắc mặt,...kể cả việc ngụy trang.Muốn lừa hắn?Hắn cũng không ngại phí thời gian chơi cái trò nhàm chán này với bọn họ,vì cuộc sống không có trò chơi tiêu khiển thì sẽ không có gì thú vị nữa!
Hắn luôn sống như vậy cho đến khi gặp Bạch Băng Dao.Cô ấy không giống những người khác muốn đến gần hắn vì lợi ích mà ngược lại còn tránh hắn như tránh tà.Khi ấy hắn nghĩ có phải hay không sức quyến rũ của bản thân giảm đi?Phong Hàn Thiên hắn là ai chứ!Tướng mạo hay tiền tài,địa vị?Có thứ gì bản thân hắn không có nhưng tại sao cô gái thuần khiết có nụ cười như ánh mặt trời ấm áp kia lại ghét hắn.
Hắn vẫn luôn âm thầm quan sát,bảo hộ người con gái đơn thuần ấy!Dù bị cô lập,phải đối mặt với những trò đùa dai của đám học sinh cô vẫn có thể kiên cường
đứng lên.Người con gái tên Bạch Băng Dao như đóa hoa mặt trời xinh đẹp ấm áp,kiên cường.Không biết từ thời khắc nào,trong thâm tâm hắn đã bắt đầu hiện hữu hình bóng của cô.
Đúng vậy hắn muốn cô, một nửa còn lại của mình.Thứ gì một khi hắn đã nhận định,đều không bao giờ chạy thoát được.Đến cuối cùng,chẳng phải cô cũng đã thuộc về hắn hay sao!Vốn dĩ muốn tìm tiểu bảo bối để trêu chọc một chút nhưng lại không ngờ lại gặp phải tình cảnh này.
Tư Đồ Lạp Vi nhìn Bạch Băng Dao e dè nói:
- Bọn họ nói cậu là...là hồ ly tinh không biết xấu hổ quyến rũ Phong thiếu,ỷ vào nhan sắc dám trèo cao, Dao Dao từ đây về sau nhớ cẩn thận một chút!Mình còn lén nghe được,các bạn ấy nói sẽ cho cậu một bài học nữa...
Chưa đợi Tư Đồ Lạp Vi dứt câu,Bạch Băng Dao liền không khách khí nói:
- Cậu nghĩ mình sợ bọn họ à!Trước đây là do mình yếu đuối nhu nhược nên bọn nó mới được nước lấn tới.Còn bây giờ!Hừ,chẳng phải mình còn có Thiên sao!
Cách đó không xa Phong Hàn Thiên nghe được câu nói của Bạch Băng Dao không biết nên vui hay buồn.Vui vì cô cuối cùng cũng ỷ lại dựa vào hắn,nhưng là tại sao hắn lại thấy hiện tại cô bạn gái bé nhỏ của mình rất xa lạ đây?Hi vọng chỉ là hắn nghĩ nhiều.
Tư Đồ Lạp Vi cảm thấy không thú vị nhìn Bạch Băng Dao mới chỉ vài ba câu mà bắt đầu lòi đuôi ra rồi!Cô bắt đầu nghi ngờ có phải bởi vì cô xuyên vào nữ phụ nên đã tạo ra hiệu ứng bươm bướm khiến chỉ số thông minh của nữ chính bị giảm đi,ài..chắc chắn là vậy rồi.Vốn tưởng sẽ xảy ra một hồi đấu trí kịch tính để rèn luyện IQ vậy mà chưa gì...xem ra cô đã quá đề cao nữ chính rồi.Nên nói cô nàng này là ngây thơ siêu cấp hay là não ngắn cmnr đây.Lần sau phải kiếm một bộ cung đấu mới được.
- Nhưng mình thấy các cậu ấy rất đáng ghét nói xấu sau lưng cậu nhiều như vậy,chẳng lẽ cậu tính dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy sao?Mình là mình không thích rồi đó! - Tiếp tục vào vai con mọt sách nữ phụ ngu ngốc luôn đi theo sau nữ chính, làm như giơ nắm đấm lên nói.
Ting- Độ hảo cảm nữ chính dành cho nữ phụ tăng bảy phần trăm!
Mỗ phù thủy nào đó tiếp tục làm sói xám dẫn lối chú cừu non ngây thơ Bạch Băng Dao từng bước,từng bước vào bẫy trước mặt "nạn nhân" lẫn "người xem" đều không hề phát giác.
- Đương nhiên mình đâu có đần mà dễ buông tha như vậy, cậu tiếp tục theo dõi dùm mình xem khi nào thì bọn họ định hành động mình sẽ có kế hoạch đối phó sau! - Bạch Băng Dao thấy Tư Đồ Lạp Vi ngoài biểu hiện khác thường lúc sáng thì vẫn trung thành với mình như vậy,nên cũng tạm thời bỏ xuống đề phòng.Quay sang phân phó với cô nói.
- Ừm,mình biết rồi!À,mà Dao Dao này.Mình...mình có chuyện muốn nói với cậu..
- Nhanh một chút,mình không có nhiều thời gian!Có chuyện gì thì nói mau đi,lần sau cũng đừng có nói ấp a ấp úng kiểu đó nữa. - Bạch Băng Dao bực mình nói.
Đương nhiên là ta phải nói kiểu đó rồi,làm như thế mới dễ cho người khác hiểu lầm. Ngươi bình thường rất thích bắt nạt ta nên ta mới nói năng kiểu đó.Sao càng ngày mình càng thấy bản thân giống nữ phụ độc ác,thích diễn kịch hãm hại nữ chính quá đi!Nhưng mà nếu nữ chính nhà ngươi lương thiện thật sự thì cũng không thể dễ dàng mắc bẫy a -Người nào đó đang độc thoại nội tâm một mình.
- Dạo gần đây có vài hôm mình thường qua nhà cậu thăm bác cùng A Hạo,lúc đó cậu không có nhà.Mình thấy sắc mặt bác không được tốt lắm,nếu có chuyện cần mình giúp cậu cứ nói mình sẽ giúp cậu.Bận việc gì thì bận,nhớ dành nhiều thời gian cho gia đình nhiều chút nha Dao Dao. - Biểu tình Tư Đồ Lạp Vi hết sức chân thành cùng lo lắng nắm tay Bạch Băng Dao nói.
Chẳng phải trong tiểu thuyết viết dạo gần đây ngươi được nam chính bảo lãnh khỏi đi làm thêm thay vào hẹn hò với hắn sao!Cho nên bận lắm phải không,chắc không quan sát kỹ cho dù ta có phù phép nho nhỏ cho sắc mặt mẹ ngươi trắng hơn bình thường một chút cũng không nhận ra đâu ha.Phong Hàn thiên nam chính,ta đã cố tình vặn volume lớn đến mức này rồi nên ngươi cố nghe dùm đừng phân tâm.Ta diễn nãy giờ cũng tốn sức lắm a!
- Cậu thôi đi,không cần cậu phải dạy tôi.Mình biết rõ bệnh tình của mẹ,cảm ơn cậu đã nhắc nhở.Sau này,tôi sẽ chú ý ! - Bạch Băng Dao bỏ tay ra khỏi cô,lạnh nhạt nói sau đó nhíu mày xoay người đi.
Ting - Thông báo master,độ hảo cảm nam chính dành cho nữ chính đã giảm mười phần trăm còn lại tám mươi lăm phần trăm.