Ting - Hệ thống thông báo độ hảo cảm nam phụ dành cho nữ phụ tăng +10%.
Ting - Hệ thống thông báo độ hảo cảm nam chính dành cho nữ chính giảm -10%.
Ting - Hệ thống thông báo độ hảo cảm nữ chính dành cho nữ phụ giảm -15%.
Ting - Hệ thống thông báo độ hảo cảm nam chính dành cho nữ phụ tăng +1%.
Tư Đồ Lạp Vi vừa nghe hệ thống vừa bước chậm chạp đến lớp,tâm trạng thì ảo não không thôi.Cô thật đúng là tên phù thủy thất bại nhất lịch sử mà!Đường đường treo cái danh magician queen lên để làm thá gì?Trong khi kể cả một tên nhân loại quèn còn có thể chơi ngươi một vố đau đớn.
Black đang nhắm nháp sushi ngon lành trên vai Tư Đồ Lạp Vi đột nhiên la lên:
- Chủ nhân biến thái,phía trước!
- Hử? - Chưa kịp hoàn hồn lại thì đầu đã va vào một lòng ngực rắn chắc...sau đó,thì đương nhiên là té ngã ra đằng sau a.
- A,cái mông của ta!Kháo,tên khốn nào không có mắt...đâm..vào... lão tử!- Vừa ngước mặt lên đập vào mắt cô là một gương mặt siêu manh siêu siêu lạnh của Phong Hàn Thiên nam chủ,lúc này đang dùng gương mặt vô biểu tình từ trên cao nhìn xuống.
Sau khi xem xong cái biểu cảm trên gương mặt hoàn mỹ kia,việc đầu tiên mà Tư Đồ Lạp Vi muốn làm chính là đập một phát vào bản mặt hắn.Họ Phong chết bầm, thấy ta như vậy còn không biết tránh.Đã không tránh thì ít nhất khi thấy người khác ngã cũng phải trưng ra một bộ dạng tốt bụng giả tạo vươn tay ra lại đỡ chứ!Đây là phép lịch sự tối thiểu nha!
Còn thằng nhãi này,chính là ví dụ điển hình lương tâm bị chó tha.Gương mặt thối kia là sao đây?Chẳng lẽ còn bắt bà phải xin lỗi ngươi? (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Dù thân hay không thân,miễn là ai nhận thức hắn đều biết tâm trạng của Phong thiếu dạo rằng đây không hề tốt.Phong Hàn Thiên tuy là người thừa kế của tập đoàn danh giá hàng đầu,tài năng có thừa nhưng dù sao đi nữa hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Từ ngày bắt gặp Bạch Băng Dao cùng Tư Đồ Lạp Vi đối thoại,Phong Hàn Thiên đã bắt tay điều tra chi tiết cặn kẽ Bạch Băng Dao từ lí lịch đến các mối quan hệ xung quanh càng đi sâu vào hắn càng cảm thấy thất vọng.Lúc quyết định bắt đầu quan hệ với Bạch Băng Dao,hắn đã tưởng rằng bản thân y đã hiểu cô hoàn toàn nhưng hiện tại thì hắn biết hắn đã sai.
Sai hoàn toàn!Lần đầu tiên hắn nhìn không thấu một người,người ta nói khi đã yêu chỉ số thông minh của con người bằng 0.Phong Hàn Thiên rất muốn tin tưởng y sai vì việc này chứ không phải vì cô ấy quá mức thâm sâu.
Bạch Băng Dao đã bị cô lập hoàn toàn vì gia cảnh hạ đẳng của mình,nhưng là sau đó lại tiến triển tốt.Hắn nhớ không lầm bắt đầu từ đâu nhỉ,hẳn là từ khi cô ấy trở thành bạn tốt của Tư Đồ Lạp Vi đi!Tuy nhìn qua thì cảm thấy không có gì lạ nhưng trực giác hắn mách bảo trong này chắc chắn có ẩn tình.
Mụ mụ của Bạch Băng Dao không bị bệnh tật bình thường thông thường kéo dài mà quanh năm thân thể yếu nhược khi hắn vô ý nhắc đến thì Bạch Băng Dao bỗng dưng đượm buồn cười yếu ớt nói:
- Mẹ em,bà ấy không sao!Chẳng bao lâu nữa sẽ khỏi thôi,không có gì nguy hiểm cả.
Nếu là trước đây khi nghe câu này chắc chắn Phong Hàn Thiên sẽ nghĩ Bạch Băng Dao là người lương thiện tốt bụng không muốn làm hắn bận lòng nên mới nói như vậy,gương mặt buồn bã vì lo lắng cho người thân ấy sẽ khiến hắn sinh ra thương tiếc.Nhưng hiện tại hắn chỉ nhẹ nói một câu an ủi rồi cho qua chuyện,bà ta bị bệnh nan y trong khi gia đình không có điều kiện thì làm sao chuyển biến tốt!
Thời gian học,thời gian làm thêm ngoài giờ nhưng nếu hắn ngỏ lời thì chắc chắn Bạch Băng Dao sẽ đồng ý.Lúc đó hắn vì nghĩ cô ấy dù bận vẫn dành thời gian cho mình chứng tỏ trong tim cô ấy mình địa vị không thấp chút nào chứ không hề bận tâm việc khác.Mẹ Bạch Băng Dao là bị bệnh nan y không chỉ cần vài liều thuốc bình thường là qua khỏi cần phải trị liệu lâu dài và tiến hành phẫu thuật mới có thể qua khỏi.
Hắn đang đợi,Bạch Băng Dao cô bạn gái bé nhỏ này sẽ làm gì?Tiếp tục làm thêm để gom tiền điều trị hay là sẽ đến cầu hắn giúp đỡ?Hoặc...bỏ mặc không quan tâm đến?
Mang tâm trạng không mấy tốt đẹp nhưng hắn cũng không định phá vỡ vỏ bọc hoàn mỹ của mình nên bắt buộc hôm nay vẫn phải đến lớp như thường lệ.Đi được nữa đường thì lại bắt gặp một nữ sinh trông khá quen thuộc vừa đi về phía hắn vừa suy nghĩ mông lung như người mộng du.
Đến khi nhìn người đó đến gần thì mới nhận ra nữ sinh này chính là bạn tốt của bạn gái hắn,người gieo rắc mối nghi ngờ đang nảy mầm trong lòng hắn.Từ trước đến giờ hắn vẫn không để tâm lắm có thể nói là vài phần chán ghét đối với nữ sinh này.Ngoại hình chả ra gì,lại không có tài năng đặc biệt lại còn luôn lén lúc nhìn hắn với ánh mắt say mê mặc dù biết hắn là bạn trai của bản thân mình.
Tuy nói lúc này đã trong tốt hơn trước nhiều lắm nhưng trong mắt hắn vẫn chỉ là con vịt xấu xí lại còn làm hại hắn mất ăn mất ngủ.Hừ!Hôm nay để xem cô ta giở mèo gì?
Nhưng y không ngờ tới cô ta thật sự hướng tới y mà đụng vào,Tư Đồ Lạp Vi này từ khi nào gan trở nên lớn như thế?Tính tình hướng nội nhút nhát của cô ta khi đối diện với hắn đã đi đâu mất rồi.Còn giả vờ diễn kịch té ngã rồi biểu tình kinh ngạc kia nữa,thật đúng là biết làm trò.
Nhịn,nhịn,nhịn.Nếu không nhịn sẽ hỏng đại sự,dập lửa,dập lửa.Ta sẽ không đi so với tên điên! doc-truyen-nhanh-nhat-va-day-du-tai-diendanlequydon
- Phong thiếu? - Đôi mắt mơ màng như vừa mới thức dậy lúc sáng sớm dần thanh tỉnh rồi trở lại hắc bạch phân minh.
Nhìn người đối diện vẫn không phản ứng,cô cũng dư hơi mà chấp nhất.Vội đứng lên từ dưới mặt đất, ách(⊙ө⊙)''... C H Â N, CÁI CHÂN CỦA ÔNG!TRẬT RỒI! (;  ̄Д ̄)~
"Pzazzi oohazo lenetiv-e padada",niệm xong một câu chú ngữ đau đớn trên chân giảm đi phân nửa nhưng là chỉ duy trì được vài phút!Vì thế nàng rất ít khi sử dụng loại chú này,lợi thế duy nhất là dễ thi phép.
- Xin lỗi,lúc này tôi lo nghĩ một vài chuyện nên vô ý va phải anh.Thành thật xin lỗi! - Tư Đồ Lạp Vi vừa nói xong liền duy trì khuôn mặt bình thường điềm tĩnh cũng không hề liếc nhìn Phong Hàn Thiên một cái liền tính toán ly khai,cô cũng không muốn ở trước mặt tên này có bộ dáng chật vật.
- Chậm đã!
Vừa đi được vài bước Tư Đồ Lạp Vi liền dừng lại,thản nhiên xoay người nhìn hắn.
- Chỉ có như vậy? - Phong Hàn Thiên mắt hơi nheo lại lạnh lùng nhìn về phía cô.
- Đúng là chỉ có như vậy,có sai thì tôi cũng đã nhận.Xin lỗi thì cũng đã làm,xin hỏi Phong thiếu đây còn điều gì chưa hài lòng nữa? - Lạnh giọng nói,ánh mắt nhìn về người trước mặt như người xa lạ.
Tư Đồ Lạp Vi này là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn?Hẳn là muốn thừa lúc không có Dao Dao bên cạnh mà thu hút sự chú ý của hắn đi.Mơ tưởng!Từng bước,từng bước đi về phía Tư Đồ Lạp Vi.Mắt chăm chú nhìn về gương mặt nữ sinh như sợ sẽ bỏ qua bất kì biểu tình biến hóa nào!Nhưng không,trên mặt Tư Đồ Lạp Vi hoàn toàn một mảnh lạnh băng.
- Nếu cô muốn diễn kịch để thu hút sự chú ý của tôi,thì xin chúc mừng.Tư Đồ Lạp Vi cô đã thành công!
Đúng là cô đang diễn nhưng đó là ở vài giây trước còn hiện tại lúc này trên mặt Tư Đồ Lạp Vi là biểu tình chân thật.Mồ hôi từng hạt từ vầng trán chảy xuống thái dương,chân từ đau đớn đã chuyển sang tê liệt hầu như muốn không còn phản ứng.
- Nhàm chán!Phong thiếu,tôi còn phải lên lớp không muốn lãng phí thì giờ vì việc này.Nếu cậu còn chưa hài lòng,sau giờ học tôi sẽ bồi thường thỏa đáng.
Nhưng là người muốn chấm dứt chuyện này,rất tiếc là chỉ có mình cô.Phong Hàn Thiên vừa nắm cánh tay Tư Đồ Lạp Vi kéo lại vừa nói:
- Tôi đã cho cô đi?
- A,ngươi...
Nhất thời không đứng vững ngã vào lòng ngực Phong Hàn Thiên,cặp mắt kính cũng vì vài động tác giằn co mà rơi ra.
Chấn động,hoàn toàn chấn động.Đôi mắt to tròn đen láy hoàn toàn song đồng tiễn thủy.Khiến người khác không kiềm chế được mà luân hãm vào lúc này lại chứa tức giận lại hơi phiếm hồng ẩn ẩn hơi nước xinh đẹp không tả được.Hắn không ngờ một người như Tư Đồ Lạp Vi lại có đôi mắt như vậy!
Hai người còn đang ngây người.Một người thoáng sững sờ kinh ngạc,một người vì đau mà bất động.Thì bỗng nhiên nghe được một giọng nói rít lên:
- Hai người đây là đang làm cái gì?