Phu Tử Tòng Tử

Chương 2: Chương 2: Nhìn Lén “con Trai “




Một năm sau, tại phố người Hoa thuộc Hoa Kỳ,

“Thưa thiếu gia,hai giờ bốn mươi ba phút chiều hôm qua, lão gia đã qua đời ở bệnh viện tư nhân của Minh gia tại Hong Kong...” Minh Tiềm đang ngồi trong văn phòng trên tầng cao nhất của công ty, cúi đầu xem xét số lượng tổn thất cụ thể sau vụ hacker tấn công, tuy sự việc lần này bộ kỹ thuật của công ty giải quyết rất nhanh chóng , hacker ác ý công kích cũng bị tra đưa đến cảnh sát, là sinh viên Harvard còn chưa tốt nghiệp, nói là muốn tìm công ty lợi hại để luyện kỹ thuật máy tính, cũng rất tự nhiên chọn công ty của Minh Tiềm làm đối tượng khởi đầu.Văn phòng cách âm hiệu quả rất tốt, thanh âm xen lẫn tiếng khóc bi thương của quản gia từ Hong Kong xuyên qua điện thoại truyền ra, nghe được kết quả,tay Minh Tiềm đang viết chữ trên văn kiện tạm dừng một chút, an tĩnh một lát, ngắn gọn nói với vị quản gia đang chờ một câu trả lời thuyết phục: “Tôi đã biết, sửa chữa căn nhà một chút, tôi sẽ nhanh chóng trở về tiếp quản minh thị xí nghiệp.”

“Thiếu gia, ngài không hỏi thăm tình huống của lão gia trước lúc lâm chung sao?”

“A, thực xin lỗi thiếu gia, là tôi lắm miệng .”

Thiếu gia tuy là từ nhỏ đã không thân thiết với lão gia, nhưng hiện tại lão gia đi rồi, thiếu gia một câu quan tâm đều không có, Lâm quản gia thương tâm vô cùng liền khó tránh khỏi lắm nói một câu trách cứ, sau khi nói xong mới phát giác chính mình quá vượt quy củ.

Lâm quản gia làm việc tại Minh gia vài chục năm, Minh Tiềm tự nhiên sẽ không đem chuyện ấy để trong lòng, như cũ khách khí lại bất hòa nói: “Tình hình cụ thể của cha tôi trước lúc lâm chung, chờ sau khi tôi về Hong Kong lại cùng nhân viên hỗ trợ xác nhận, mặt khác bên này tôi cũng sẽ phái người điều tra, chú Lâm yên tâm.”

“Thiếu gia, lão gia lúc bệnh tình nguy kịch vẫn luôn nhắc tới ngài...”

“Công việc lớn nhỏ trong nhà đợi khi thiếu gia trở về lại định đoạt, chú Lâm không quấy rầy thiếu gia nữa .”

Lâm quản gia nhìn thiếu gia đối với việc lão gia chết vẫn dùng bộ dạng giải quyết việc chung, vốn đang muốn nói thêm cái gì, nhưng bản thân là người làm ở Minh gia,chuyện của gia chủ người làm sao có thể quản ?

“ Chuyện tên hacker không phải đã xử lý tốt rồi sao?”

Benson là con lai Trung-Mĩ, nói tiếng Trung loạn hết cả lên, chủ vị ngữ bừa bãi, may là Minh Tiềm cùng hắn quen biết nhiều năm, quen thuộc dần cũng có thể nghe hiểu”

“Cha tôi qua đời, qua vài ngày nữa tôi phải về Hong Kong chính thức tiếp nhận xí nghiệp,chuyện ở Hoa Kỳ toàn quyền giao cho cậu .”

Benson nghe lời này, lập tức thu hồi tư thái không đứng đắn , thu liễm tươi cười, đoan chính ngồi xuống, hai người liền bắt đầu thảo luận công việc cụ thể.

Tại tòa biệt thự chính của Minh Thị, nằm trên đỉnh núi Victoria, Hong Kong

Cố Phán thấy rất kỳ quái, Xuân Đường qua đời mới một ngày, thế nào trong nhà liền bắt đầu tu chỉnh bốn phía, làm căn phòng vốn đã tráng lệ như dệt hoa trên gấm,hận không thể đem vàng, kim cương đính lên.

Dù sao hài cốt của Xuân Đường chưa lạnh, làm như vậy giống như khẩn cấp muốn đổi chủ nhân , Cố Phán trong lòng phê bình kín đáo, tuy là hơn một năm trước Xuân Đường kết hôn với nàng kết hôn theo hiệp nghị, nhưng Minh gia to như vậy làm sao đến lượt cô quản.

“Nhanh chút, nhanh chút, đem bức hình thiếu gia treo lên, ngày mai thiếu gia đã trở về.”

Cố Phán trông thấy Lâm quản gia đốc thúc chỉ huy bốn nam viên công treo một bức hình nửa người thật lớn lên vị trí ban đầu vốn treo hình của Xuân Đường. mà hình của Xuân Đường đã bị lấy xuống đặt ở góc tường, Cố Phán cảm thấy nơi góc tường, người phúc hậu trong tranh cười có chút cô đơn.

Xuân Đường chỉ có một người con là Minh Tiềm, Cố Phán đến Minh gia đã hơn một năm vẫn chưa thấy qua mặt vị tiên sinh này, thậm chí khi Xuân Đường bệnh nặng nhiều lần gọi hắn trở về cũng chẳng thấy đâu, nghe quản gia nói hắn từ bé đều sống ở nước ngoài, cho tới bây giờ cũng chỉ trở về Hong Kong được vài lần.

Đến khi Cố Phán thoát khỏi chuyến du lịch vào cõi thần tiên ,bức tranh lớn đã được lưu loát treo lên, vị trí này dành cho chủ nhân Minh gia, Cố Phán nhịn không được lại nhìn đến bức tranh Xuân Đường nằm trong góc, tuy chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng ở chung đã hơn một năm, Xuân Đường giống một vị trưởng bối quan tâm,chiếu cố mình, hiện tại người mất đi, thật giống bị tử thần cướp đi người bạn vô cùng thân thiết, Cố Phán ảm đạm thương cảm.

Tên con trai không chút lương tâm, ba mình vừa mới qua đời, đến cả gặp mặt lần cuối cũng không trở về, lại khẩn cấp cho người quét tước phòng ốc muốn thay đổi chủ nhân, hừ, kẻ có tiền lòng dạ thật thâm độc, đặc biệt tên chủ nhân mới của Minh gia danh môn vọng tộc này lại càng đen như mực.

Cố Phán bất mãn đánh giá tranh vẽ Minh Tiềm, thấy rằng bộ dáng hắn một chút của không giống Xuân Đường, môi mỏng nhếch lên, đôi mắt bén nhọn sâu thẳm, nhìn hai hàng lông mày sắc bén liền biết tính tình nhất định không tốt.

Hôm sau, Cố Phán ngồi trong phòng gõ chữ trên máy tính, nghe thấy tiếng ầm ĩ của chủ nhân biệt thự bên cạnh, tò mò nằm úp sấp đến cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài toàn bộ người hầu, nhân viên làm việt cho Minh gia đều có mặt, ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ,đứng thành hai hàng ngay ngắn, sau đó yên tĩnh chờ chủ nhân mới trở về.

Tuy Cố Phán không muốn gặp đứa con bất hiếu của Xuân Đường, nhưng lòng hiếu kỳ thúc giục. Cô nhanh như chớp chạy đến trốn sau trụ lớn ở đại sảnh, cũng chờ xem con trai của Xuân Đường là dạng đầu trâu mặt ngựa thế nào.

**”đầu trâu mặt ngựa” thành ngữ này chỉ những kẻ vô lại (làm việc xấu,ác) hung hãn (dữ, tàn nhẫn, bất nhân...)

“Hoan nghênh thiếu gia về nhà.”

Nhiều người như vậy kêu lên cùng một lúc, thanh âm khí thế mênh mông cuồn cuộn, đinh tai nhức óc, dọa Cố Phán nhảy dựng.

Cố Phán khom lưng ngắm trộm, nhìn Lâm thúc khom lưng đi phía sau một người đàn ông, trông người đó có chút phong trần mệt mỏi, cánh tay phải khoác một chiếc áo gió, mangkính râm, trên người mặc áo da ôm sát thân hình, tương xứng với quần màu tối, một bên đi đường, một bên nghiêng đầu cùng người đi bên cạnh nói gì đó.

Cố Phán nhìn thấy đường cong khắc sâu trên chiếc cằm tuấn mỹ, thân hình cao to lực lưỡng, khuôn mặt trắng nõn, đầu để tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, kính râm che hơn phân nửa mặt, làm cho người ta không thể nhìn toàn cảnh.

Cố Phán nhìn thật nhập tâm, ánh mắt nóng rực làm Minh Tiềm vừa vào phòng liền phát hiện chính mình đang bị ai đó nhìn chằm chằm.

Hai tròng mắt lơ đãng liếc phía sau cây trụ lớn, nhìn thấy một phụ nữ nhìn mình đến thất thần, bị hắn phát hiện cũng không biết, Minh Tiềm nhíu mày, tiếp tục cùng viên chức cấp cao của xí nghiệp thảo luận về tình hình cổ phiếu hiện nay.

Thẳng đến khi người đã biến mất tại cửa cầu thang, Cố Phán mới phục hồi tinh thần lại.

Thì ra con trai của Xuân Đường bộ dạng như vậy a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.