Ta gọi là Tố Tiểu Bảo, bề ngoài cao ráo xinh trai, thừa hưởng di truyền từ mẫu thân mà được xưng tụng “tiên giới đệ nhất mỹ nam”. Sống trên đời
này, ta có 3 điều bất mãn.
Thứ nhất, ta chỉ sinh ra sau đại ca 1 canh giờ mà lại trở thành kẻ thấp cổ
bé miệng, luôn bị hắn đàn áp từ nhỏ tới lớn! Đại ca gọi là Tố Đại Bảo,
mặt mũi giống y hệt ta nhưng bởi vì quanh năm cơ hàm cứng ngắc nên cả
khuôn mặt giống một cục sắt lạnh tanh. Ta thì thích cười, đem dung nhan
tỏa nắng bốn phương, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở. Chính vì vậy
ta dễ dàng cuỗm mất vị trí số 1 trong tiên giới.
Điều bất mãn thứ 2, đó là cái tên Tố Tiểu Bảo. Vừa nghe đã có thể hình dung
mức độ lười của mẫu thân, đặt tên cho con mà cũng không chịu động não.
Chữ “Bảo” này là mượn tên của phụ thân quá cố. Bởi vì sinh sau, ta bị
dính thêm chữ “Tiểu”, cả đời ngóc đầu không lên! Bằng hữu của ta đông
đảo, ai ai cũng có danh xưng hiển hách, nào là Đại Hải, Nhất Thiên, Lôi
Phong. Aaaaaaaaaaa… ta muốn đổi giấy chứng minh nhân dân!!!
Cũng vì cái tên này mà tuổi thơ của ta để lại bao nhiêu vết thương đau âm ỉ. Ngày sinh thần, Thiền gia gia tặng lễ vật cho hai anh em. Đại Bảo có
một cây đại đao to ơi là to, vác lên vai oai phong như chiến thần. Còn
ta? Ta nhận được một cây kiếm bé tới không thể bé hơn, đã vậy nó còn mềm oặt, bình thường cắt khoai tây cũng khó. Thiền gia gia giải thích rằng: “Đại Bảo thì tặng bảo bối to, Tiểu Bảo thì có bảo bối nhỏ!” Aaaaaaaaaa… ta muốn đầu thai lại!!!
Điều bất mãn cuối cùng đó chính là “cha dượng” từ trên trời rơi xuống. Không ngờ mẫu thân lại sớm tái giá, hai anh em bọn ta quá bi thương mà bỏ nhà ra đi. Sau nhiều ngày ăn bờ ngủ bụi, chúng ta cảm thấy mình làm vậy thì quá tiện nghi cho “cha dượng” kia rồi. Cùng đại ca bàn bạc kế hoạch tác chiến, chúng ta quyết tâm trở về Hoa Đông, đánh một trận sống mái với
hắn! Ta còn nhớ như in ngày hôm đó, bọn ta hùng hổ vác đao vác kiếm đạp
phăng cửa nhà, hét to một tiếng: “Kẻ nào là đệ tử của Tố Linh minh tôn
thì ra đánh một trận, không chết không về!” Sau khi hét, ta nhìn quanh
quẫn trong nhà phát hiện đang là giờ tự học của các đệ tử trong phái. Cả lớp không người quản nhưng vẫn rất trật tự. A, không phải Chế thái sư
thúc nói hắn ở chỗ này sao, tại sao tìm mãi không thấy? Hai người chúng
ta đang do dự thì một cái bóng nho nhỏ từ trong đám con nít đứng dậy.
Hắn là một tiểu hài tử môi hồng răng trắng, mặt búng ra sữa. Chỉ có đôi
mắt rất đặt biệt, giống như cơn bão tuyết cuồn cuộn mà nhìn chúng ta.
“Ta là Tố Minh Bảo, các ngươi là ai?” Giọng nói trẻ con mà cố gắng uy
nghiêm làm chúng ta suýt rơi hai tròng mắt. Tố… Tố… Tố Minh Bảo? Phụ
thân? Cha dượng? Không phải chớ!!?? Cây đao Trục Nhật của đại ca rơi
xuống đất, người vững như huynh ấy mà còn sốc như vậy đủ hiểu mức độ
điêu đứng của chúng ta rồi. Cả lớp tĩnh lặng hai khắc. Ta lấy lại tinh
thần quyết tâm lôi tên nhóc con “cha dượng” kia ra sân lớn trước Kì Lâm
Viện. Thằng oắt này cũng rất cứng cõi, bị bọn ta xách đi mà vẫn bình
tĩnh không khóc nhè. Ném hắn xuống đất, đứng từ trên cao nhìn xuống, tự
nhiên ta có cảm giác tội lỗi như mình ỷ lớn hiếp nhỏ. Thằng nhóc bình
thản đứng lên, phủi phủi quần áo, ngẩng đầu nhìn bọn ta bằng đôi mắt
trong vắt. No no no, không thể mềm lòng, nhất định hắn là trái hồng mềm
có độc!
Đại ca vẫn là người kiên quyết hơn hết. “Ngươi! Muốn làm đồ đệ của Tố Linh
minh tôn thì phải vượt qua bọn này. Ta cho phép ngươi chọn, hoặc đánh lẻ hoặc cùng nhau xông lên!” Ta ở bên gật đầu phụ họa. Đúng đúng, nhất
định đánh!
Tên nhóc không bị dọa sợ, nó nhìn cây đao khổng lồ của đại ca, nhìn thanh
kiếm sắt bén của ta, cuối cùng nói một câu: “Ta chưa đắc đạo, sư phụ chỉ cho dùng kiếm gỗ!”
@#$%*&*+~%#&^8!!!!!!!!!!!!
Thế này có quá đáng lắm không? Lẽ nào bọn ta – hai bán thần lại đi thách
đấu với một thằng nhóc linh tinh vài trăm tuổi, thậm chí không có vũ
khí??? Ta nuốt cái ực, ái ngại nhìn đại ca, “Làm sao bây giờ?”
Đại ca nghiêm túc nghĩ ngợi, “Vậy thì đợi tới khi hắn đắc đạo, hẹn nhau ở
núi Mã, không gặp không về!” Ta liền gật đầu phụ hoa “Đúng, đúng, không
gặp không về!”
Tên nhóc kia nhìn bọn ta một cách khinh bỉ, thiệt là muốn mốc mắt của nó ra!
“Hừ, một tên mặt than và một đứa ba phải, ai thèm đánh với các ngươi?”
Núi lửa phun trào!!! Cái thằng oắt con này dám khi dễ hai bán thần cuối
cùng của trời đất, chán sống hả? Ta và đại ca rất ăn ý rút vũ khí ra. Có nhìn lầm không? Sao tên nhóc này cười đểu thế? Tự nhiên ta có cảm giác
không lành, sau đó quả nhiên…
“ĐẠI BẢO, TIỂU BẢO!!! Hai đứa làm cái gì???”
“Mẫu… mẫu… á!”
Mẫu thân như con gà mái xù hết cả lông, từ bên kia bay tới, Hàn Cực kiếm
một đường chém tới tấp! Đại ca méo mặt né tránh, dùng đao để thủ mà
không dám công. Ta đứng bên cạnh thấy người gặp nạn thì nhe răng cười,
không quên cổ vũ “Đại ca cố lên, đại ca bất bại!!!” Mẫu thân liền quay
quắc sang, móng vuốt dài nhéo lấy lỗ tai của ta. “Đồ bất hiếu, tức chết
ta mà!!!”
“Aaaaa, đau quá đau quá, nương tha mạng, nương tha mạng aaaa…”
Đại ca thấy tình hình không ổn liền chạy tới khuyên can. Mẫu thân lại giơ
vuốt, chính xác tóm được cái mũi cao cao mà huynh ấy rất tự hào. Vậy là
chúng ta một người bị nhéo tai kêu oai oái, một người nghiêm túc đứng im chịu véo mũi. Mẹ thật là ác, mê trai quên cốt nhục. Không đúng! Là mê
tiểu hài tử quên đại hài tử!
Tên nhóc con kia đứng một bên nheo mắt hồ ly mà nhìn. Ta thật tức chết,
muốn một kiếm chém hắn làm đôi, rõ ràng hắn gài bẫy để bọn ta bị mẹ bắt
gặp! Thấy ta trợn mắt hăm he, tên nhóc lập tức bỏ bộ mặt đểu, thay vào
đó là khuôn mặt hài tử ủy khuất.
“Sư phụ… đệ tử bị bọn họ bắt nạt a!”
Nó lon ton chạy tới ôm chân của nương, khóc ngon lành, chùi mũi vào váy
của nương. Nàng đau lòng nhìn tiểu đồ đệ, càng tăng lực bàn tay, ta đau
muốn khóc theo, mặt đại ca chảy xuống ba vạch đen~~~
Tương truyền sự kiện ngày hôm đó đã mãi mãi đi vào sử sách của Hoa Đông. Cả
nhà chúng ta, mẹ thì đứng giữa véo tai, véo mũi hai đứa con. Cha thì ôm
chân mẹ vừa khóc vừa tố cáo. Sau này, cho dù biết được thân phận thật
của hắn, biết được huyết thống chúng ta tương thông nhưng huynh đệ ta
vẫn luôn đối nghịch với cha, mười lần gặp sẽ có tám lần đánh nhau. Ai
bảo người xảo quyệt như vậy, hại bọn ta thê thảm như vậy… Một nhà chúng
ta nhìn bề ngoài có vẻ rất bất hòa, thường xuyên bạo lực gia đình, ta
cùng đại ca đứng chung chiến tuyến, quyết tâm “âm dương cách biệt” với
phụ thân. Ta cứ tưởng mình rất ghét ông nhưng mà tới một ngày, ta đột
nhiên nhận ra trên đời này sao có thể đổi, vận có thể dời nhưng người
cha dù kiếp trước hay kiếp sau cũng luôn thương con của mình, bởi vì
chúng nó do người phụ nữ cha yêu nhất sinh ra!
“Tình cảm sư đồ là loạn luân!”
Cả đêm hôm qua, ta không sao ngủ được, nghĩ mãi về lời nói của Tiểu Chu
lúc sáng. Tám năm tu hành, cũng là tám năm làm đồ đệ của nàng, Minh Bảo
ta từ lâu đã không xem nàng là “sư phụ” nữa. Bắt đầu từ khi nào?
Cái ngày ta một mình đến Hoa Đông, cái khoảnh khắc nàng quỳ xuống trước mặt ta, nhìn ta bằng đôi mắt tha thiết… ta biết, ta muốn nàng!
Ta chỉ là một linh tinh vô danh tiểu tốt trên trời đất này, nàng là vị
minh tôn cao quý của tiên môn nhất phái, thật ra ta tự ti! Cảm giác đó
càng rõ rệt khi ta đụng độ với hai cậu con trai nàng sinh ra. Bọn chúng
đều mang dáng dấp thiếu niên vừa lớn, chúng cúi đầu nhìn ta, bao nhiêu
chán ghét và thù địch đều hiện rõ trong đáy mắt. Nhưng lạ lùng là… ta
thực thích họ! Hai khuôn mặt cùng một dạng, mang nhiều đường nét giống
nàng, chỉ lý do này thôi cũng khiến ta không sao ghét bỏ được. Ta là một tiểu hài tử nhưng đầu óc ta không phải tiểu hài tử. Từ khi còn sống
trong thế giới trắng xóa ở Băng Lăng, ta đã không có sự ngây ngô hồn
nhiên, hình như cái lạnh đã đông cứng cả linh hồn và kí ức. Ô Vân đưa ta ra ngoài, để ta nhìn thấy thế giới rộng lớn. Trong hình hài một bông
hoa lạnh ngắt, ta biết cuộc đời này nhàm chán vô cùng, sống cũng không
khác chi giấc ngủ trong bão tuyết.
Gặp được nàng, ta mới tìm ra ý nghĩa. Cố gắng giả dạng cho giống một cậu
bé, ta thích được nàng đối đãi ân cần, tỉ mỉ săn sóc. Không cần biết
nàng xem ta là đồ đệ hay một vật nuôi trong nhà, ta cứ muốn dựa dẫm vào
vòng tay ấm áp đó, nghe giọng nói hay như tiếng suối xa, nhìn khuôn mặt
mà cảm giác đã nhìn cả đời…
Đại Bảo và Tiểu Bảo là hai cậu trai rất khá. Ta vừa nhìn đã xem thấu tính
tình của họ. Đại Bảo nhìn bề ngoài nghiêm túc khô khan nhưng nó đặc biệt bảo vệ em trai, đối với tiên môn tràn trề trách nhiệm. Đứa trẻ này to
xác nhưng tâm thì lại rất mềm, nó nhạy cảm nhưng ít khi biểu lộ ra. Còn
Tiểu Bảo… haizzz… tự nhiên thấy đau đầu! Cái chàng này hời hợt lông
bông, rất có tài làm trò, thích mè nheo tranh thủ tình cảm. Nếu Đại Bảo
là một mặt hồ lặng sóng thì Tiểu Bảo là bờ biển ồn ào, không nháo không
vui! Bọn chúng bù đắp lẫn nhau, là một đôi anh em hoàn hảo có thể tương
trợ, phối hợp trong mọi tình huống.
Hai đứa này quả thật không thích ta. Ta cũng không muốn để họ biết tình cảm của mình. Khó lý giải lắm, nó giống như khi bạn nhặt được một món đồ
bên đường, nhìn rất quen nhưng nghĩ mãi không ra, cuối cùng quyết định
bỏ vào túi vừa đi vừa nghĩ. Hai đứa này rất thích quấy phá, mỗi lần gặp
ta đều đề nghị giao đấu. Được thôi, mặt dù ta không có thần lực nhưng
tiên lực không kém, miễn cưỡng có thể so chiêu, chỉ cần đừng đuổi cùng
giết tận. Và rồi ta phát hiện một chuyện lạ: Thần khí không tổn hại đến
ta. Nó giống như một luồng gió ấm hiền hòa, chạm vào thì tự động dung
nạp. Vậy là trận chiến trở nên khó phân thắng bại, tiên khí không tác
dụng, thần khí không tổn thương… cuối cùng trở thành một màn đấu kĩ năng và động tác, giống ba con gấu vờn nhau!? Bọn chúng đều là thanh niên
trai tráng, sức lực có thừa, ta cũng trưởng thành hơn xưa nhưng chỉ là
thiếu niên, cuối cùng vẫn vì mệt mà bại.
Qua đánh đấm mà trở nên quen thuộc. Đôi khi ta giả vờ vô tình chỉ điểm họ
vài vấn đề. Ví dụ như Đại Bảo rất ỷ lại vào sức mạnh, thường lấy cứng
chọi cứng, rất bất lợi! Ví dụ như Tiểu Bảo nhanh nhẹn có thừa mà hay tùy hứng ứng biến, dễ làm suy giảm hiệu quá tấn công. Thật ra ta không giỏi giang gì, cũng không muốn dậy đời ai, chỉ là ta muốn bọn chúng mạnh mẽ
hơn, khôn ngoan hơn. Mỗi lần bại dưới tay bọn họ là mỗi lần thấy an
lòng, những đứa trẻ của nàng thật tuyệt vời!
Cuộc sống cứ vậy trôi qua, ta cũng từ từ trở thành nam nhân thực thụ. Nàng
là sư phụ, cũng là người thân sớm chiều ở chung. Các con của nàng là đối thủ, cũng là bằng hữu giao tranh với ta từ năm này tới năm khác, thật
ra chúng ta đều cùng nhau trưởng thành. Ta hoàn toàn hài lòng với cuộc
sống như thế, có ngọt ngào, có kích thích, có thỏa mãn. Nhưng! Ta luôn
có một nút thắt mãi không gỡ được. Đó là cái người tên Tố Minh Bảo,
không, phải nói là Tố Minh Bảo trước kia.
Ta nghe hết những câu chuyện về người này, không quan tâm hắn thân thế ra
sao, địa vị thế nào, hắn cho dù mạnh tới đâu thì cũng là người chết. Cái ta muốn biết là chuyện tình giữa hắn với sư phụ, muốn biết nàng yêu
người đó tới mức nào. Con chồn Tiểu Chu thường chế nhạo ta làm thế thân
cho kẻ khác, ta cũng từng nói với nàng “Đệ tử là A Tuyết, không phải Tố
Minh Bảo.” Mỗi lần như vậy nàng đều xuề xòa cười, bát bỏ lời nói của ta, xem ta là tiểu hài tử mà dỗ dành. Những đêm ta nghe nàng nằm mơ, gọi
mãi “Bảo nhi” từ vách phòng bên kia. Ta không thể nào chịu nổi, rất muốn xâm nhập mộng cảnh của nàng nhưng lại sợ. Sợ sẽ nhìn thấy những điều
không muốn thấy, nghe những lời không muốn nghe. Dần dần nó trở thành
nổi ám ảnh, ta không muốn ôm nàng, không muốn chạm vào nàng, cũng không
thấy sung sướng khi nàng đối tốt với ta…
Chuyện của chúng ta không phải bí mật gì, cả Hoa Đông, chính xác là cả tiên
giới đều biết. Trưởng lão mắt nhắm mắt mở cho qua, người khác phái đôi
khi lấy cớ châm chọc. Ta thì không thấy xấu hổ chút nào, ta thích sư phụ mình, nàng cũng thích ta, mặc kệ miệng lưỡi thế gian, ta chỉ làm theo
trái tim mình. Có lẽ không tìm được cảm giác khoái trá khi mỉa mai người khác, cũng có thể cái nhìn của ta làm họ sợ hãi, nói chung là về sau
không ai nhắc chuyện này nữa, tất cả trở thành điều hiển nhiên.
Nói một chút về bản thân ta. Các trưởng lão bảo rằng ta có thiên phú với
tiên pháp, chỉ cần 8 năm đã đắc đạo. Hoa Đông xưa nay vẫn chọn vũ khí là kiếm, ta thì không muốn. Nghe nói Tố Minh Bảo ngày xưa có một thanh
thần kiếm gọi là Tâm Sai, vô cùng lợi hại, cả trời đất không có cây thứ
hai. Ta không muốn bị đem ra so sánh, quyết tâm cự tuyệt món quà của sư
phụ. Thiền Thị gia gia có lẽ thấu hiểu suy nghĩ của ta. Ông đem tới một
cây sáo ngọc mà mình tìm được trong một chuyến săn lùng kho báu. Ông ta
nói: “Chôn vùi dưới nền đất cổ, thanh lọc ma khí trong hai trăm dặm,
mang ngôn ngữ của phượng hoàng, nó là một cây sáo rỗng cũ kĩ cất lên
tiếng hát của lòng người. Nếu ngươi biết cách thổi, nó sẽ là của ngươi!”
Ta mơ hồ nhận lấy, cũng mơ hồ đưa lên miệng. Khi đem hơi thở đẩy vào ống
sáo, ta không nghe thấy tiếng nhạc thoát ra mà lại nghe thấy một giọng
nói
“Ngọc nhi, nếu Ma giới không có tiếng hát, mỗi ngày ta sẽ thổi sáo cho nàng nghe. Đừng rời đi, đừng đem hài tử của chúng ta đi…”
Cây sáo rơi xuống đất. Thiền Thị nhìn ta kì quái, sau đó ông cười cười
“Thổi hay lắm, cái này tặng cho ngươi!” Đêm đó ta gõ cửa phòng sư phụ,
thấy nàng một thân váy tím mong manh. Sư phụ vui vẻ kéo ta vào phòng.
Chẳng biết đã thổi đến bài thứ mấy, khi ta quay lại phát hiện nàng dựa
vào tháp ngủ say. Ta rón rén lại gần, tay hơi run chạm vào tóc nàng… “Sư phụ, mỗi ngày ta sẽ thổi sáo cho nàng nghe, để ta thay thế hắn được
không?”
Lời hẹn ở núi Mã rồi cũng tới. Ta đắc đạo, nếu đem tuổi linh tinh ra tính
toán thì bằng 19 tuổi của phàm nhân. Mọi người tấm tắc khen ngợi nhưng
ta không vui. Bộ dạng này sẽ mãi mãi không thay đổi, ta không thích như
vậy, ta muốn mình giống Âm Thánh tôn, mang vẻ già dặn của đàn ông tứ
tuần, như vậy mới không bị đánh đồng cùng Đại Bảo, Tiểu Bảo. Mỗi lần ra
ngoài đều phải giải thích mình không phải đệ đệ của hai đứa nó!?
Thấy ta buồn bực, sư phụ cười tủm tỉm vuốt ve mặt ta, hơi thở nàng phà vào
sóng mũi ta. “Tiểu đồ đệ ngoan, sư phụ thích trai tơ nha, có bà góa nào
lại thích ông già đâu?” Chết tiệt! Nàng đừng có giở giọng khêu gợi như
vậy chứ? Ta không phải hài tử chỉ thấp tới eo nàng, bây giờ ta là một
nam nhân!!!
Ngày hôm đó ở núi Mã, cát bụi mịt mù, trời đất chao đảo. Hai thằng nhóc kia
thấy ta cầm cây sáo ngọc, lại nhìn bộ dạng vừa thành niên của ta mà trề
môi “Eỏ lả thế này nương không thích đâu, còn không bằng ba nhỏ!”
“Ba nhỏ” trong lời chúng nó là Phong Trạch thiên tôn. Người này chính là
thái sư phụ của ta, cũng là tình địch đứng thứ hai sau Tố Minh Bảo. Ta
giận, lần này giận thật! Kết quả là xảy ra trận chiến quyết liệt nhất từ trước tới nay!
“Nếu ta thắng, các ngươi phải gọi ta là phụ thân!”
“Nằm mơ đi! Nếu ngươi thua, tính theo vai vế phải gọi chúng ta một tiếng sư huynh!”
Haizzz… thật là loạn cào cào! Vấn đề xưng hô từ lâu đã loạn tới mức bò sủa chó
rống. Thôi mặc kệ, cho dù cách biệt tuổi tác hay vai vế thế nào, ta muốn làm nam nhân của nàng thì con của nàng phải gọi ta là cha!
Đánh từ sáng tới trưa, từ trưa tới tối. Ban đầu là im lặng giao chiến, sau đó bắt đầu vang lên tiếng than thở
“Đại ca, đệ muốn ăn cơm!”
“Đi xuống âm ti mà ăn!”
“Đại ca, đao của huynh bị cùn à? Sao cây sáo này đánh mãi không mẻ vậy?”
“Kiếm của đệ nát thì có!”
“Đại ca, hay là chúng ta xin hết hiệp 1 đi, kêu trọng tài thổi còi…”
“Ta thổi đệ bay về Ma giới bây giờ!!!”
“Aaaaa, đại ca, hắn thật trâu bò!”
“Đệ ngậm mồm lại được không?
Tiểu Bảo quẹt mũi ấm ức
“Nương chỉ nói lúc ăn cơm và đi nhà xí mới không được nói chuyện…”
Được rồi, ta cảm thấy đánh nhau không mệt bằng nghe chúng nó nói. Về sau khi địa vị của ta trong gia đình đã vững chắc, ta đề ra luật sửa đổi và bổ
sung một số điều: Im lặng khi đánh nhau, ăn cơm và đi nhà xí!
Bình minh đang lên, cả ba bọn ta đều đuối như trái chuối. Rồi Đại Bảo cũng
lộ sơ hở, ta thắng tấp chưởng vào ngực hắn. Nói thật ta chưa mạnh tay
thế này bao giờ, lần này là muốn sớm kết thúc. Hậu quả là cả hai đều bị
hất văng ra, mỗi người đập vào một cái cây. Tiểu Bảo hốt hoảng chạy qua
chạy lại giữa hai “thi thể”
“Sao rồi sao rồi, đại ca có sao không? Phụ thân có sao không?”
Đó là lần đầu ta nghe thằng bé gọi như vậy, cũng ngay thời khắc ta nhớ lại mọi chuyện. Đại ca, nhị ca, phụ thân, mẫu thân, sư phụ… còn có… hai
tiểu bảo bối nàng sinh ra… Ta bỏ lỡ quá nhiều!
Khi mở mắt ra, ta thấy mình đã trở về Hàn Lâm Viện. Tố Linh lo lắng ngồi bên giường, tay cầm khăn lau mồ hôi trên trán ta.
- Tỉnh rồi?
Ta im lặng nhìn thật lâu, tay giữ chặt cổ tay nàng.
- Haizzz… Bảo nhi à, ngươi tranh chấp với hai đứa nó là gì? Ngoan ngoan,
mau ngồi dậy uống thuốc, ngày mai sư phụ sẽ đi đòi công đạo cho ngươi!
Ta rất muốn bật cười. Nàng đi đòi công đạo? Lại nhéo tai véo mũi hai thằng bé à? Ta mím môi kéo mạnh một cái, đất trời chao đảo đã thấy Tố Linh
nằm dưới thân.
- Đây là chuyện của nam nhân, cha con không quyền cước thì không hiểu nhau!
Tố Linh chớp chớp mắt, cố tìm tòi gì đó trên khuôn mặt ta. Nàng không biết bộ dạng này đáng yêu thế nào đâu, nhất là đối với một người đã rời xa
nàng quá lâu…
- Tố Linh… ta… thật nhớ em!
Hóa ra là vậy, hóa ra yêu một người cũng có thể từ kiếp này tới kiếp khác.
Ông trời cho ta trở về cạnh nàng, ta không thể phụ lòng tốt này. Ta muốn tất cả thời gian đã mất, bao gồm 30 vạn năm làm Thần hồn ngủ trong băng tuyết, bao gồm hàng trăm năm niết bàn tái sinh, bao gồm mấy trăm năm
làm đóa tuyết liên ngớ ngẩn, bao gồm tám năm ở cạnh nàng mà không nhớ rõ nàng… lại còn ghen tuông với chính mình…
Qúa nhiều! Bỏ lỡ quá nhiều rồi! Bây giờ không gấp gáp thì không được! Ta
muốn dùng ánh mắt thôi miên nàng, bàn tay bí mật tháo đai lưng trên áo
nàng. Trông thấy bộ mặt ngơ ngác dễ thương kia, ta không khỏi ngấu
nghiến làn môi khao khát từ lâu.
- Tố Linh, làm lại từ đầu đi, sinh lại một đứa trẻ của chúng ta đi…
Ta gọi là Đại Bảo, bề ngoài… giống như Tiểu Bảo, tính tình… trái ngược Tiểu Bảo. Sống trên đời này ta có 3 điều tự hào.
Thứ nhất, ta có cậu em trai song sinh hoạt bát đáng yêu, gần gũi hơn máu
thịt. Đứa em này cùng ta lớn lên, ta là người hiểu nó nhất. Mặc dù chỉ
lớn hơn 1 canh giờ, ta vẫn tỏ ra là người anh chuẩn mực gương mẫu. Ta
chăm nom Tiểu Bảo như người lớn săn sóc trẻ con, thậm chí còn chu đáo
hơn cả mẹ. Dần dần thói quen này hun đúc thành tính gia trưởng. Nó hay
phàn nàn ta là ông cụ non, thích bắt nạt và chèn ép nó. Ta cho nó khoảng trời tự do bay nhảy, để nó sống tiêu dao phong lưu, bù lại phần thiếu
sót của ta. Phụ thân từng nói, thành công lớn nhất của ta chính là làm
anh. Người còn bảo bán thần thai xưa nay không có song sinh. Nếu có thì
một đứa yếu hơn sẽ chết trong bụng mẹ. Thần mạch có sức sống rất mãnh
liệt, cũng có tính cạnh tranh gay gắt. Bản năng của song thai là đối
địch nhau, giết lẫn nhau từ khi mới hình thành. Ta mạnh hơn Tiểu Bảo
nhưng bọn ta vẫn bình an cùng sinh ra, điều này nói lên cái gì?
Niềm tự hào thứ hai là ta có mẫu thân lợi hại vô cùng, vừa là đệ nhất mỹ nữ ở Hoa Đông, vừa là minh tôn oai phong lẫm liệt. À, thật ra cái này là “bề nổi”, chỉ có người trong nhà mới thấy “bề chìm”. Nàng đánh nhau cực
giỏi, xông ra trận là hăng như uống máu gà. Thế nhưng có nhiều chuyện
vụn vặt nàng không thể nào xoay sở được, tiên pháp của nàng ngoài dùng
để đánh đấm thì vô tác dụng! Chính vì vậy, mỗi ngày ở Hàn Lâm Viện luôn
có bóng dáng một nữ nhân vụng về loay hoay quét nhà nấu cơm, hoàn toàn
làm bằng tay! May là sau này phụ thân trở về, nhẹ nhàng đảm đương việc
quản gia.
Và niềm tự hào cuối cùng, chắc mọi người cũng đoán ra, đó là người ta vẫn
hay nhắc tới: phụ thân. Tuổi thơ của ta không có hình bóng của người,
chỉ biết mình là trẻ mồ côi và người cha quá cố là thần tượng vĩ đại
nhất. Ta thường bí mật nghe lén các trưởng lão đàm đạo, thỉnh thoảng họ
có nhắc tới “Tố Minh Bảo”, kể về thân thế hiển hách của cha, về những
việc cha đã làm, về hành động triệu hồi Ma Vực cùng kết liễu với ma
vương. Người là biểu tượng không thể sụp đổ trong lòng ta, ta muốn bản
thân cũng mạnh như vậy, thần kì như thế. Nhưng rồi nghe tin nương thu
nhận một đồ đệ, còn cho hắn cái tên của cha, ta không cách nào chấp
nhận được! Trên đời này không có ai vĩ đại hơn phụ thân, kẻ nào cũng
không bằng! Hóa ra người đó chỉ mới là thằng nhóc con hỉ mũi không sạch. Như vậy dễ xử lý, chỉ cần dọa nạt làm nó sợ mà tự động thoái lui. Nhưng mà tính toán thế nào cũng không tính ra hắn vừa lì lợm vừa xảo quyệt,
hai anh em ta vậy mà bị hắn tính kế! Mẫu thân đối với hắn rất bao bọc,
một sợi tóc cũng không cho chạm vào. Ta chỉ còn cách công khai khiêu
chiến, lấy tinh thần là đấu giao hữu để rèn luyện thân thể. Mặc dù luôn
luôn đánh bại được hắn nhưng ta không vui chút nào. Vì sao Thần khí
không có tác dụng? Vì sao một thằng nhóc có thể cầm cự với hai bán thần
một lúc? Được rồi, ta biết mình lấy 2 địch 1 là ỷ mạnh hiếp yếu nhưng
hắn có yếu sao?
Trận quyết chiến ở núi Mã làm ta bị thương nhẹ và hắn… nhớ lại quá khứ. Ta
biết trước giờ dù bị huynh đệ ta chèn ép nhưng hắn không để bụng, gần
như vui vẻ để bọn ta quấy rầy. Nhưng mà… cái ánh mắt này thực chịu không nổi! Một nam nhân tuổi nhỏ hơn mình, mặt trắng môi đỏ, thân cao gầy như cây trúc mong manh trước gió… ẻo lả thế này… yêu nghiệt thế này… làm
sao là phụ thân được? Mỗi lần ánh mắt hắn nhìn ta như hiền phụ nhìn hài
tử, ta… nổi da gà! Người trong tưởng tượng của ta phải là “vai năm tấc
rộng thân mười thước cao”, da phải màu đồng cơ bắp rắn như sắt, bước
chân rung chuyển đất trời…. Tiểu Bảo thường chê ta gu thẩm mỹ kinh dị
nhưng ta cảm thấy cha như vậy mới oai hùng!
Mất một thời gian dài ta ngoan cố không chịu gọi hắn là phụ thân. Tiểu Bảo
thì thôi rồi, gió chiều nào theo chiều náy, chỉ bằng một cái bánh bao đã cha ơi cha à, không có tiền đồ! Quan hệ của bọn ta dằn co căng thẳng,
mãi cho tới một ngày… Ngày đó ta bị phản phệ trong quá trình tu luyện.
Bộ tiên pháp này là ta và thái sư phụ cùng nghiên cứu, ban đầu rất thuận lợi, cho tới tầng thứ mười hai thì không kiểm soát được. Ta bị tẩu hỏa
nhập ma, Gốc rễ ma khí tiềm ẩn trong huyết thống bỗng vùng lên khống chế ý thức của ta. Ta vác đao bừa bãi chém giết, gặp cây hay vật cũng muốn
băm bổ. Tiểu Bảo kể lại trông ta như ma quỷ, các trưởng lão vây quanh
cũng bị ta đả thương. Cha mẹ vốn đang du ngoạn ở Kim Quy đảo, biết tin
tức tốc chạy về. Phụ thân vừa nhìn thấy tình trạng không nói một lời đã
nhảy bổ vào, hai ta đánh nhau quyết liệt. Khi ta thoát ra khỏi cơn mê
thì nhìn thấy người bằng tay không giữ lấy Trục Nhật, máu đỏ tươi tuôn
ào ào dọc theo lưỡi đao. Cánh tay đó – mặc dù trắng trẻo mảnh khảnh
nhưng nó đang cản lại toàn bộ sức mạnh của Ma khí cuồn cuộn. Đôi mắt
người không chút hoang mang, chỉ nhẹ cười nói với ta: “Con trai, không
sao rồi!” Thế là thân thể đó đổ xuống, ta nghe chính mình thét lên một
tiếng “Phụ thân!”
Sau lần ấy người ngã bệnh. Ta hiểu ra người không còn là Thần, cũng như cha rồi cũng có lúc già đi. Ta cũng hiểu ra vì sao người có đôi mắt đặc
biệt như vậy. Bởi vì người là một linh hồn đến từ thượng cổ, đã chai mòn bởi đau khổ và đợi chờ. Trên đời này, không ai già dặn hơn người, cũng
không ai nhìn thấu cuộc đời hơn người. Chỉ là đôi mắt đó có tình yêu của người cha, nó vừa dịu dàng vừa rắn rỏi làm ta thấy áp lực không dám
nhìn vào.
Từ đó ta hoàn toàn biến thành hài tử ngoan hiền, mỗi sáng sẽ bưng thuốc
chờ ở cửa phòng, sẽ gọi người một tiếng “phụ thân”. Tiểu Bảo khinh bỉ ta là mặt than đã hoàn lương, cuối cùng cũng biết tranh thủ tình cảm. Hừ!
Ta đây là hiếu thuận, không như nó chỉ biết một bên ồn ào, làm người đã
bệnh còn thêm chứng đau đầu. Mỗi lần Tiểu Bảo quấy rầy quá lâu ta đều
chủ động lôi nó ra ngoài, còn rất hiểu chuyện mà khép lại cửa. Khe hở
đóng lại, ta nhìn thấy cha ngã vào lòng nương, rồi người sẽ lừa gạt của
nương một nụ hôn. Hóa ra ai cũng có một góc yếu mềm, đối với phụ thân,
mẫu thân là cái góc tử đó…